Brighton còn được mệnh danh là “London-on-sea”, bởi thành phố này cũng nhộp nhịp, sống đống như London và nó còn có một bờ biển tuyệt đẹp. Đây là một khu nghỉ mát bờ biển rất nổi tiếng phía Nam của nước Anh, là một phần của thành phố Brighton và Hove, East Sussex. Nhớ lời cô Vicky hồi tham đi HostUK “Cháu nhớ phải đến Brighton”, cùng với những câu chuyện kể về vách đá trắng như chiếc bánh ga tô được cắt bởi chiếc sao sắc lẹm, tôi muốn đến Brighton để ngắm vách đá Seven Sister và bờ biển sỏi vàng.

Ngày 29/10/2019

Sáng sớm, tôi đi xe bus từ nhà đến trung tâm London khu gần nhà thờ St Paul, rồi từ đó tìm đường đi bộ vào ga tàu Blackfriars, lên tàu Thameslink để đến trung tâm Brighton. Ga Blackfriars rất lớn, có cả underground và railway. Tôi căng mắt tìm Platfrom chuyến tàu đi Brighton trên những biển điện tử báo giờ tàu. Mọi người xung quanh vẫn hối hả bắt đầu giờ làm việc ở khu trung tâm tài chính lớn nhất London. Họ đã quen với cuộc sống bận rộn, đã rất thân quen với những con đường ấy còn tôi lại có một trải nghiệm lần đầu tiên ở Blackfriars, tôi vẫn ngơ ngác tìm platform của mình.

Tôi đến Platfrom số 1. Ga Blackfriars có vị trí rất đẹp, nằm ngay trên cầu nối liền hai bờ sông Thames. Sông Thames sáng nay thật êm đềm, lấp lánh ánh ban mai. Tôi có thể nhìn thấy cầu cầu Tháp Tower Bridge, tòa nhà Sky Garden, tòa nhà the Shard, tòa nhà Gerkin ở phía xa, sừng sững, hiên ngang trong nắng sớm vàng, sẵn sàng cho một ngày mới. Tôi thích thú bởi hôm nay là một ngày nắng đẹp, thật tuyệt để đi biển.

Vì từ platform này sẽ có 2 chuyến tàu khác nhau, nên tôi phải nghe thông báo trên loa và đọc trên biển điện tử chuyến tàu sắp đến sẽ dừng những ga nào, kẻo lên nhầm tàu. Tàu đi từ London đến Brighton mất hơn 1 tiếng. Gia Brighton khá nhỏ, màu đỏ nâu trầm, nằm cuối một con đường lớn nhưng vắng vẻ. Trước lúc đến, tôi có nhắn cho chị Vân, Chevening thổ địa ở Brighton hỏi xem tôi có thể ngủ nhờ một đêm hoặc dẫn tôi đi loanh quanh thành phố, nhưng con người thoắt ẩn thoắt hiện đó đang vi vu ở một nơi quá xa xôi. vậy mà chị cũng kịp “trách” tôi một câu “Cả năm ở đây không đến, giờ chị đã trả nhà và ở nơi xa lắm”.

Từ ga Brighton tôi đi bộ dọc con phố Queens Road, đến bến xe bus để đi đến vách đá Seven Sisters. Từ khi đi học, có lẽ phần mềm tôi dùng nhiều nhất trong điện thoại là Google Maps, thật tuyệt vời khi chỉ với một ứng dụng bạn có thể đi bất cứ đâu và chỉ dẫn thì hiếm khi sai sót. Chiếc xe bus số 12 đi học bờ biển.

IMG_2407-01

Biển Brighton xanh như ngọc, nằm ngay dưới những đồng cỏ xanh mượt. Xe thả tôi cùng một vài hành khách khác xuống một bến xe bên đường quốc lộ, từ đây tôi phải đi bộ một đoạn khá dài để đến vách đá. Tên gọi vách đá là Seven Sisters bởi đó là một chuỗi bảy ngọn đồi nối tiếp nhau như chị em đứng cạnh nhau bên eo biển Manche. Tôi đi bộ trên con đường nhựa hẹp tiến về phía bờ biển. Trên đường cứ gặp ai, tôi lại phải dừng lại hỏi từ đây đến vách đá còn xa không vì Google maps cũng không có tác dụng lắm với một nơi đồng không mông quạnh này. Đến một ngã ba, tôi không biết chọn đường nào, nên đành chọn hướng đi lên phía đồi bởi tôi nghĩ vách đá sẽ cao.

Một mình tôi đi men theo con đường mòn giữa một đồng cỏ rộng mênh mông. Lúc này trời đã không còn xanh trong, nắng vàng như buổi sáng ở London. Bầu trời nhiều mây mù, đường dốc, càng lên cao gió càng mạnh, cổ họng tôi lạnh khô, còn mũi bắt đầu ẩm ướt. Mùa đông đã chuẩn bị đến rồi. Bạn tôi nói, Brighton mùa hè sẽ đẹp hơn, nhưng mùa hè đã qua và giờ tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác. Tôi cứ đi men theo hàng rào và con đường mòn tiến về phía trước. Đi trên đường dốc, khá mệt tôi lại nhớ kỷ niệm leo núi Ben Nevis. Nhất định tôi sẽ đến nơi được thôi, con đường nào cố gắng đi rồi cũng đến đích. Đi được một đoạn, tôi bắt đầu thấy một vài người đi lên từ hướng khác, không phải cùng con đường tôi đi. Tôi thấy yên tâm hơn vì ít nhất mình đã không đi sai đường, và nếu có sai thì tôi cũng có người để tôi hỏi tránh bị lạc đường.

IMG_2389-01
IMG_2392-01

Qua đoạn đường có hàng rào gỗ, tôi cảm thấy biển càng gần hơn. Đi đến mỗi bãi cõ rất rộng, trước mắt tôi là biển rộng và tôi đang đứng trên một vách đá cao. Một khung cảnh thật kỳ lạ, vách đá trắng xóa nhìn ngon lành như một miếng bánh ga tô ai đó đã cắt bằng lười dao sắc lẹm. Gió thổi rất mạnh, tôi không dám đến gần vách gì sợ trượt chân ngã xuống. Báo chí cũng đã nhiều lần đưa tin có những người bỏ mạng trên vách đá này. Đoạn ngã ba vừa rồi, nếu tôi tiếp tục đi thằng mà không đi theo đường mòn lên đồi thì tôi đã có thể ra bờ biển, nhìn vách đá từ dưới, có thể thấy rõ hơn những miếng cắt màu trắng dài và sóng biển. Tuy vậy, cái cảm giác đứng trên này, dù lạnh sun nhưng tôi thấy mình thật tự do.

IMG_2397-01
IMG_2393-01
IMG_2398-01

Tôi ngồi trên cỏ, nhìn biển, nhìn trời cho đến khi không còn chịu được cái lạnh nữa, tôi bắt đầu đi xuống. Lúc này, tôi mới gặp nhiều người đang đi lên. Tôi còn gặp một cặp đôi người Trung Quốc, hớn hở chạy ra trước mặt tôi nói một tràng tiếng Trung. Một tình huống khá quen thuộc khi ở châu Âu. Cũng thật kỳ lạ, khi tôi thấy người Việt, đa phần tôi đều nhận ra, nhìn khuôn mặt và cách ăn mặc không thể lẫn đi đâu được. Còn các bạn Trung Quốc thì cứ thấy tóc đen da vàng lại lập tức nói tiếng Trung. Thư từng dạy tôi một câu bằng tiếng Trung có nghĩa là “Xin lỗi tôi không phải người Trung Quốc”, nhưng tôi học mãi không thuộc. Khi thấy mặt tôi ngơ ngác, trả lời bằng tiếng Anh, hai bạn chẳng nói gì với tôi nữa, cười xong chạy đi.

Tôi quay lại bến xe bus bên đường quốc lộ để đợi xe bus về trung tâm Brighton, khu bến cảng. Bờ biển trắng và những đồng cỏ xanh mượt với cối xay gió lướt qua ngoài cửa sổ. Brighton thật sôi động cho dù giờ không phải mùa du lịch. Tôi vào quán mua hộp Fish&Chips rồi ra bởi biển ngồi ăn. Lâu lắm rồi tôi mới được cảm nhận không gian thế này, mùi mặn mòi của biển, tiếng sóng vỗ rì rầm và tiếng chim hải âu. Cảm giác ấy giống như tôi đang thấy mình ở Hải Phòng vậy. Ngồi ăn Fish & Chips tôi lại nhớ lần đi Isle of Skye, lúc tôi với Thư bị đàn chim hải âu hung hãn tấn công.

IMG_2429-01
IMG_2423-01
IMG_2426-01

Bãi biển ở Brighton toàn những viên sỏi khá lớn, không phải bờ cát trắng thoai thoải như ở Việt Nam. Vậy nên, cũng dễ dàng để tôi tìm được một vị trí thích hợp để ngồi ngắm mây, ngắm biển. Bên cạnh tôi là biểu tượng của thành phố, tòa nhà màu trắng nằm trên cầu cảng lớn và dòng chữ “Brighton Palace Pier” màu cam nổi bật. Tôi ngồi tận hưởng hơi mặn của biển, nghe tiếng sóng như thể cuốn trôi đi mất mát nặng trĩu trong lòng tôi. Nếu vẽ một bức tranh về Brighton, màu chủ đạo trong bức tranh của tôi có lẽ là xanh ngọc. Một màu xanh nhạt, nhẹ nhàng của biển và của bầu trời. Tôi ngồi giữa bức tranh mơ mộng ấy, cho tận đến giờ tàu chạy để quay lại Queens Road về ga. Mùa đông trời tối rất sớm. Đến Blackfriars trời đã tối, và dân công sở London lại hối hả trên những chuyến tàu về nhà sau ngày làm việc.

Đây là một video của anh Tùng Phan (Chevener trước mình 1 năm) học ở Sussex, Brighton. Trong video là chia sẻ của 1 bạn về Brighton và London. Mình xem video này lúc mới sang. Lúc đó tôi chỉ thấy clip đẹp cũng không có cảm giác gì lắm. Nhưng đến giờ, tôi còn đúng 1 tháng ở UK, thì tôi thấy bạn ấy nói đúng. Có lẽ cảm giác đầu tiên đó là “Tiếc, tiếc từng ngầy” và tôi loay hoay làm sao để có thể sống trọn từng khoảnh khắc ở lại, giữa mùa đông và bạn bè đã về hết.

Những bài viết khác về hành trình ở UK: Nhật ký 444 ngày ở UK

IMG_2418-01
IMG_2421-01