Mấy ngày cuối cùng, tôi tranh thủ qua nhà chào tạm biệt dì tôi, người đã giúp tôi nhiều ngay từ ngày đầu tiên tôi đặt chân xuống London. Tôi đến căn nhà dì mới chuyển ở Zone 5, chỉ mất 1 line tàu từ Canada Water. Hôm nay anh chị không ở nhà, đúng ngày rằm, dì nấu cho tôi món riêu cua chay. Tôi vẫn nhớ năm ngoái, cũng tầm này, sinh nhật dì, dì hỏi tôi thích ăn gì, tôi nói tôi thèm bún đậu mắm tôm. Dì tôi làm cả một mâm bún đậu, mắm tôm, lòng, chả cốm đày đặn.

Tôi cũng qua văn phòng đại diện VNA ở Anh để chào các anh chị. Hẳn là nhân viên gương mẫu, chỉ qua văn phỏng 2 hôm, chào hôm mới đến và tạm biệt hôm chuẩn bị về. Anh Quang, đại diện hãng ở UK dẫn tôi đi bộ qua những góc phố khu Victoria giữa một ngày mưa rả rích, rồi hai anh em vào một tiệm đồ ăn tự chọn ăn trưa. Tôi vẫn nhớ nguyên cái cảm giác “sợ sợ” mỗi đi lần qua nhà ga này, nơi tôi bị mất ví. Anh Quang chỉ cho tôi mấy điều khi tôi về lại công ty. Tôi vẫn nhớ câu anh bảo “Mình phải thể hiện sự chuyên nghiệp của mình” còn thực ra tôi cũng chỉ là một “con gà” chính hiệu.

Anh Quang hơn tôi 10 tuổi, cũng đi làm 2 năm rồi sang UK học thạc sĩ, trước tôi 10 năm. Tôi tự hỏi nếu có sự trùng hợp nào đó, thì 10 năm nữa liệu tôi có ngồi chỗ này. Tôi cũng không ngờ mình lại được chào đón ở văn phòng đến vậy bởi thật ra tôi không làm việc nhiều với các chi nhánh. Tôi cũng chẳng phải cán bộ gì để được tiếp đón. Lẽ ra, một việc lý tưởng nhất là tôi sẽ đến chi nhánh học việc, tìm hiểu kỹ hơn về thị trường châu Âu, về những đại lý ở UK, điều mà một người làm kế hoạch cần phải học mà không thể hiểu sâu như những anh chị trực tiếp bán. Nhưng tôi tận hưởng nước Anh theo đúng cách của một du học sinh. Tôi không xin vé ưu đãi để bay đi bay về, không nhờ đánh hàng xách tay và cũng chẳng làm việc gì cho văn phòng ở UK. Vậy mà, tôi vẫn thấy mình được những “đặc ân”, được tham gia các hoạt động của văn phòng, được tham gia những sự kiện do VNA tài trợ. Tôi kéo bạn đến và chỉ cần đến ngồi thưởng thức như một vị khách. Đến lúc anh Quang bảo, ra sân bay có vấn đề hành lý thì gọi anh. Tôi cười bảo “Chevening đặt cho em Emirates, em cũng không dám đòi chuyến bay thẳng”. Tiếc thật, tôi đang vật lộn với đống hành lý quá cân. Nếu về trên chuyến bay của VNA tôi tha hồ mang đồ về.

Văn phòng VNA ở khu Victoria, chỗ làm việc của anh Quang nhìn ra cửa sổ sẽ thấy chuồng ngựa của nữ hoàng. Tranh thủ ở khu trung tâm, tạm biệt anh Quang, tôi đi dạo qua những bảo tàng Victoria and Albert, bảo tàng lịch sử tự nhiên, công viên Hyde Park, những góc phố tôi thích nhất và sang chảnh nhất ở London. Tôi tưởng rằng, tôi sẽ chỉ là đi để ngắm nhìn lại nhưng hóa ra còn quá nhiều điều ở London tôi chưa kịp khám phá hết, có những trải nghiệm vẫn là lần đầu tiên.

DB3E4C84-5FEE-43B7-8BB2-3D3E5E7AF6FD
Bảo tàng lịch sử tự nhiên đẹp như một cung điện
IMG_4009 rain
Tu viện Westminster
IMG_4172
Bảo tàng Victoria and Albert
IMG_8276-01

Ngày 27/11/2019

Buổi tối, trước ngày bay, tôi qua nhà Linh Ngư trả cân hành lý. Tôi nhớ ngày chuẩn bị xa Hà Nội, tôi lấy 1 cái hộp thật to, gói gém những đồ vật trong thế giới nhỏ xinh của mình lại. Dù tôi đã cố gắng rất nhiều để được đi xa, nhưng thực sự tôi yêu những gì mình đang có ở Hà Nội, yêu đến nỗi chẳng muốn rời xa chúng dù chỉ 1 thời gian. Tôi đã ước, giá như mình có thể mang cả thế giới ấy đến London. Giờ thì ngược lại, tôi ngồi đóng hành lý, gói gém tất cả những gì tôi có ở London, ước gì thành phố này có thể thu bé lại bằng một quả cầu thủy tinh để tôi mang về Hà Nội.

Hành lý của sinh viên đi học gói gọn đủ trong 2 cái vali 40 kg, tôi thấy mình chẳng có gì giàu có. Trong chỗ hành lý đó, chỉ riêng ba cuốn album ảnh của tôi cũng đã gần 5kg. Trước khi về, đồ dùng, quần áo, giày cũ không dùng đến tôi xếp lại rồi bỏ vào những chiếc thùng sắt đựng quần áo quyên góp trên phố. Lúc đi học, tài sản của riêng tôi chỉ có một chiếc giường, 1 chiếc tủ, 1 bàn học, còn lại là cuộc sống dùng chung. Vậy mà cuộc sống xa nhà khiêm tốn ấy khiến tôi thấy mình hạnh phúc. Tôi nghĩ cũng bõ công tôi đã mơ ước từ khi còn là một đứa trẻ. Mà kể cũng lạ, quần áo tôi có rất ít, chỉ đủ mặc 5 ngày làm việc trong tuần, chưa giặt thì không còn bộ nào để thay, vậy mà những bức ảnh tôi chụp lại được mọi người khen xinh nhiều hơn cả hồi tôi ở nhà có cả một tủ quần áo. Hạnh phúc là như vậy đấy, nó không được đong đếm bằng những món đồ mà người ta sở hữu.

Trong lúc đợi Linh Ngư đi học về, tôi tranh thủ đi loanh quanh khu Bloomsbury. Tôi nghĩ về những vận may, sao mình lại có thể may mắn được ở đây trong 1 năm đi học ở London, một nơi mà tôi cả mấy đứa bạn cùng nhà đều khó có thể nghĩ ra điều gì đó để phàn nàn.

73497387_173425173848564_7438507290481974475_n
Ngã ba trước cửa ILSC, con phố tôi đã từng đi không biết bao lần, hôm nay đã thay áo vàng mùa thu.
IMG_0765
Samsung KX – experience space in Coal Drops Yard
B0803378-AF79-4E7F-B29D-DA46049F58E0
Coal Drops Yard lên đèn lấp lánh, một trong những nơi thú vị nhất ở London, ngay tại nơi tôi từng sống và vừa mới được hoàn thành trước khi tôi về nước.

Linh Ngư về, chúng tôi nấu đồ ăn tối. Cô bạn khoe vừa mới đi siêu thị Longdan, mua được bao nhiêu là gạch cua và ốc. Nấu hết chỗ đấy chắc tôi phải ăn mấy ngày, nên tôi chỉ chọn 1 món và cô ấy quyết định nấu bún ốc cho tôi ăn. Hai đứa chúng tôi ngồi nghe “tử vi tuổi Gà 2020” rồi tâm sự bên hai bát bún ốc đến tận tối, và câu chuyện chuẩn bị cho một năm nghe chừng sẽ vất vả đang đến. Có lẽ vì hai đứa cùng tuổi, nói chuyện hợp ghê, nhất là chuyện đến cái tuổi xã hội giục lấy chồng, sinh con, mà mình vẫn còn ngồi đây nói những chuyện trên trời. Cuộc sống suy cho cùng chỉ là kết quả của một chuỗi các lựa chọn, và điều quan trọng là tôi hạnh phúc với lựa chọn của mình. London đã cho tôi tìm thấy chính bản thân mình, hiểu điều gì mình thực sự thích, thực sự quan trọng với mình và biết mình sẽ lựa chọn ra sao.

Tạm biệt Linh Ngư, tôi đi bộ ra phố Tottenham Court, rồi vòng lên phố Oxford. Giao lộ Oxford Street và Regent Street có lẽ là nơi tôi ghé quá nhiều nhất ở London. Tôi thích góc phố này với những ngôi nhà bằng đá màu xám cong cong. Phố lên đèn tấp nập người qua. Đường phố rực rỡ ánh đèn với biểu tượng thiên thần “Spirit of Christmas”, lại làm tôi nhớ cảm giác ấm áp của giáng sinh năm ngoài. Tôi xem bật đèn giáng sinh giao lộ này cả 2 lần.

Có lẽ tôi thích góc phố này bởi nó là khung cảnh đầu của nước Anh giống trong poster quảng cáo mà tôi từng được xem. Tôi đến đây lần đầu tiên hôm còn thuê nhà ở Marylebone, lần đầu tiên tôi tự nhắc mình vượt qua cái sự lười biếng và mệt mỏi, sự sợ hãi khi đến nơi xa lạ để khám phá London. Cả năm qua, có những ngày trên đường đi học về, tôi lại lang thang nơi này một lát, chỉ để hít thêm một chút không khí London. Chỉ vậy thôi. Tạm biệt một góc phố thân quen.

20151203_Oxford Circus

Tôi đã chuẩn bị thiệp giáng sinh từ những hôm trước để mang đi bỏ vào thùng thư đỏ chót trên phố để gửi thiệp cho bạn bè và Mrs. Claire trước khi về. Tôi thích cái cảm giác viết thiệp, và bỏ thiệp ấy. Năm qua, cũng bao lần tôi viết và gửi thiệp cho bạn bè ở Nhật, ở Châu Âu và Úc, dù mấy đứa chỉ cần 1 cuộc Facetime là nhìn thấy mặt nhau nhưng tôi vẫn thích viết thiệp. Tôi cầu chúc họ có một giáng sinh ấm áp và một năm mới an lành, không quên tạm biệt và gửi lời cám ơn họ vì đã là một phần đẹp đẽ của nước Anh trong tôi.

Tôi đi dọc con phố rồi lại bắt xe bus 01 từ phố Oxford Street về nhà, đường đi mất hơn 1 tiếng, nhưng tôi chỉ muốn ngắm nhìn thành phố này lâu hơn một chút, để tôi khắc ghi những hình ảnh này sâu hơn một chút. Người người lên xuống xe, hối hả về nhà sau một ngày làm việc dài. Xe bus đọc tên những điểm dừng đã trở nên quen thuộc với tôi từ lúc nào, bằng giọng nói Anh – Anh chuẩn mực. Lần cuối cùng tôi được tận hưởng cảm giác này.

Oxford street
Bức ảnh tôi chụp Oxford treet lên đèn thiên thần giáng sinh 2018.

Ai đó cho tôi lý do để ghét thành phố này đi để khi rời xa tôi đỡ nhớ. Người ta nói London xô bồ, đông đúc, ồn ào và kiêu kỳ. Kể cũng lạ, tôi chẳng hiểu một đứa cực kỳ hướng nội như tôi, một người sợ những chỗ đông người lại thích London đến vậy.  “Vẻ đẹp không nằm trên đôi má hồng của thiếu nữ mà nằm trong đôi mắt của kẻ si tình”. Ngay những ngày đầu tiên đến London, tôi đã biết lúc phải tạm biệt London, tôi sẽ nhớ nơi này nhiều lắm, nhớ từng ngày, nhớ từng con phố, nhớ từng chiếc lá vàng, nhớ cả cái mùi của thành phố tôi vẫn hít hà mỗi chiều tối bên khung cửa sổ. Ở London, một năm qua, mỗi sáng thức dậy với tôi đều là một sự háo hức. Tôi đã ngắm nhìn thành phố này với đôi mắt mở to, chụp thật nhiều ảnh để ghi lại từng khoảnh khắc, và mọi thứ xung quanh dù buồn hay vui, dù ngày nắng vàng tươi hay mây xù xám xịt, dù vĩ đại hay nhỏ bé, dù lấp lánh hay xù xì xấu xí … Tất cả tôi đều đón nhân với một trái tim rộng mở, không phán xét, không chê bai. Một cách tự nhiên, tôi khám phá mọi điều chỉ để làm đầy kinh nghiệm sống của mình. Những điều ngày ấy còn mới lạ nay đã hóa thân quen. Nếu London chỉ là một nơi để ghé qua, để nhìn ngắm những biểu tưởng trứ danh, người ta sẽ chẳng thế hiểu hết London, chẳng thế biết nhưng ngõ ngách, những con phố chưa một lần xuất hiện trong quảng cáo du lịch.

Ngày 28/11/2019

Sáng sớm, tôi ôm tạm biệt hai người bạn cùng nhà trước khi họ đi làm. Xếp lại căn phòng đã gắn bó với tôi gần một tháng qua, tôi vui vì mình đã ở đây. Tôi bắt xe ra sân bay từ khá sớm. Trời mưa phùn nhè nhẹ. Tôi nhớ cảm giác ngồi trên xe ô tô của anh họ tôi ngày đầu tiên tôi đến London, giờ vẫn con đường ấy nhưng theo chiều ngược lại. Tôi đến sân bay, mặt trời đã lên chiếu sáng một vùng trời xanh nhạt với những dải mây trắng xóa. Dù sao London đã tạm biệt tôi trong một ngày nắng đẹp, như cách London đã từng chào đón tôi.

IMG_0910
Căn phòng mơ ước đã nâng niu cuộc sống của tôi 1 tháng cuối cùng ở London. Tôi thích căn nhà này, cũng thích khi Surrey Quays, mức sống không qua đắt đỏ, an ninh tốt, gần trung tâm, và có đại siêu thị ngay trước cửa nhà. Nếu một lần nữa quay lại London, tôi sẽ ở đây một lần nữa.
IMG_0912
Bầu trời London ngày tôi về nước

Tôi qua cửa kiểm tra an ninh, rồi vào khu Duty free mua tặng cho mình một thỏi son. Đó là món quà “xa xỉ” nhất tôi tặng cho mình trong suốt thời gian đi học. London cũng đã dạy tôi biết yêu thương bản thân, và chỉn chu khi ra đường như thể đi đến buổi hẹn hò đầu tiên, và tôi cũng không muốn về nhà với gương mặt nhợt nhạt.

Nắng chiều vàng rực xuyên qua cửa sổ máy bay. Hôm nay, tôi lại ngồi hàng ghế giữa nên không thể nhìn London từ trên cao xuống. Vùng đất đã từng yêu thương tôi dần lùi lại phía sau, cuộc sống ở London chỉ còn là quá khứ, tôi biết mình yêu thành phố này đến nhường nào. Cảm giác lúc phải nói lời tạm biệt thật khó tả, tôi vừa muốn về bởi chuyện gia đình và bởi có một vài dự định muốn làm ở Hà Nội, vừa thấy buồn khi phải xa thành phố này.

Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”.

Thư từng nói với tôi:

  • Chị sẽ thích thành phố đầu tiên chị sống xa nhà.

Hóa ra, vì thế mà tôi thích London. Đó là cái cảm giác đầu tiên được trải nghiệm cuộc sống của riêng mình, có sự dũng cảm và có sự trưởng thành. Những cơn mưa, gió lạnh, những chuyến tàu, những chuyến xe bus hai tầng những công viên rộng lớn, bầu trời xanh với chiếc máy bay kéo một dải mây tráng xóa ngang qua bầu trời, những viện bảo tàng, giọng người Anh, tách trà bá tước thơm lừng mỗi buổi sáng, món fish&chips béo ngậy, món bánh scone mềm mịn kem với mứt dâu, men bia say nồng trong những quán pub… tất cả những gì đặc trưng ở nơi này đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi từ bao giờ. Tất cả những kỷ niệm, những ký ức những gì thuộc về London ấy nối tiếp nhau, kết thành một mảnh ghép sáng rực trong bức tranh tôi vẽ về cuộc đời mình. Có lẽ sau này dù đã đi một quãng đường rất xa rồi ngước nhìn lại tôi sẽ vẫn mảnh ghép ấy lấp lánh như một mặt trời nhỏ tôi giữ trong tim mình.

Catheral
St Paul nhìn từ cầu Thiên Niên Kỷ. Bức ảnh tôi chụp trên con đường đi bộ tôi thích nhất ở London. Bắt đầu từ buổi chiều mùa thu. Đi bộ từ nhà tờ St Paul, qua cầu Thiên Niên Kỷ để đến Tate Modern. Từ đó, đi qua nhà hát ShakeSpear, đi học sông Thame, hướng về phía cầu Tháp. Bạn sẽ thấy cầu Tháp biểu tượng của London rực rỡ trong ánh hoàng hôn hồng rực.
IMG_4448 edited 23

Ngày 29/11/2019

Suốt hai mươi tiếng, cả lúc dừng nối chuyến ở Dubai, tôi không chợp mắt lúc nào. Tôi về tới Nội Bài vào một chiều đầy nắng. Khi lấy hành lý, tôi nhìn thấy bố mẹ vẫy tay với tôi từ phía cửa sân bay. Vừa ra tới cổng, em họ tôi trao cho tôi một bó hoa cúc họa my trắng tinh khôi. Hà Nội ở đây rồi.


Toàn bộ câu chuyện ở nước Anh của mình: Nhật ký 444 ngày ở UK

Ảnh mình chụp nét căng: Phuong Anh Violet Flickr

IMG_0916
Ảnh chụp bằng điện thoại cũ tôi mua do máy vẫn dùng bị hỏng lúc đi học nên hơi mờ 🙁