Một trong những mục tiêu nho nhỏ mình đặt ra năm 2022 là blog Call me Violet đạt cột mốc 50 ngàn lượt xem. Cuối cùng, chưa đến ngày cuối năm, mình đã đạt được mục tiêu đó. Mình rất cảm ơn các bạn độc giả đã ghé qua và ủng hộ Blog trong thời gian vừa qua, từ khi còn là trang wordpress.com đến một blog với tên miền riêng. Từ khi chuyển qua blog mới mình cũng không còn nhiều độc giả do chức năng follow, like, share trên cộng đồng wordpress, không còn được như blog cũ. Mình rất cảm ơn các bạn đã tìm đến đây, ở lại và lắng nghe mình. Viết mỗi ngày đã mang lại nhiều điều tốt đẹp cho cuộc sống của mình.

Hiện nội dung này đã có trên Podcast mới bạn lắng nghe.

Screenshot_20221228_211504

Cầm bút lên

Thực ra, mình không phải học sinh chuyên văn, mình học toán lý hóa. Đến giờ mình làm việc nhiều với data và khối Engineering nhưng mình thích viết. Nếu không tính môn Tập làm văn hồi tiểu học thì mình thực sự viết từ năm lớp 3. Mình viết nhật ký vì bắt chước nhân vật chính trong bộ phim “Nhật ký Daniela” nổi tiếng hồi đó. Đó cũng là năm mà mẹ đi du lịch Lạng Sơn, mua cho mình những cuốn sổ hồng xanh, bìa cứng, có khóa, những cuốn sổ mà mình nâng niu, mở ra hít hà mùi giấy thơm mỗi ngày. Mình bắt đầu viết. Mình viết mỗi ngày, và thậm chí là một ngày nhiều lần: Hôm nay mình làm gì? Mọi người nói với mình những gì? Hôm nay crush thế nào? Đứa nào bắt nạt mình. Thực ra có một điều mình nhận thấy là bởi mình viết nên những kỷ niệm mình nhớ rất lâu. Người ta thường nhớ những nỗi buồn, sự tổn thương lâu hơn những niềm vui, và khi ghi lại, mình lại vô tình nhớ chúng lâu hơn nữa. Vậy nên, mình phải công nhận, mình là đứa thù dai.

Những điều riêng tư

Có một lần, anh họ mình tìm được nhật ký của mình và đọc. Mình bị trêu suốt một thời gian dài, điều đó thực sự khiến mình xấu hổ. Nhưng mình lại chẳng thể nói sự xấu hổ đó với ai, và mình lại viết. Mình giấu kín những cuốn sổ nhật ký như một kho báu riêng, và giấu cả những suy nghĩ của mình không thổ lộ với thế giới bên ngoài. Có lẽ, từ ấy, mình trở thành đứa nghĩ nhiều, viết nhiều, và ít nói.  

Hết tiểu học, những cuốn sổ màu sắc mẹ mua năm ấy cũng dùng hết, nhưng thói quen viết vẫn như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Lên cấp 3, nhà được nối mạng, mình lập trang Yahoo360 đầu tiên, và sau đó là Blog Opera, rồi lại lên đại học lại dùng Facebook. Cuộc sống của mình, không chỉ còn là những suy nghĩ giấu kín trong cuốn nhật ký cất kỹ dưới đáy tủ nữa, mà cũng có vài người biết, vài người đọc. Có một ngày năm lớp 11, cô bạn cùng lớp đọc blog của mình và bảo mình là đứa có suy nghĩ sến súa, giả tạo. Thế rồi từ đó mình cũng lại không post những suy nghĩ lên Blog Yahoo360 nữa. Trên blog mình toàn cóp nhặt thơ, văn. Lại một lần nữa, những cảm xúc lại bị chôn chặt.

Rồi cả sau này, khi viết Blog mình cũng không share lên Facebook cá nhân, mà chỉ để đó, hi vọng một bạn nào đó tình cờ ghé qua và đọc. Trong cuốn sách “The Artist’s Way” của tác giả Julia Cameron cũng từng nói về việc chúng ta thường ngần ngại viêc chia sẻ một phần con người nghệ sĩ trong mình với người khác. Bạn có thể nhảy múa, có thể hát  một mình nhưng cũng có thể ngại đi biểu diễn văn nghệ. Và với bản thân mình, điều này đúng, khi viết cho một người lạ đọc, dễ dàng hơn việc để những người thân đọc những suy nghĩ mình có. Có lẽ sâu thẳm bên trong, mình sợ sự phán xét như cách mình đã nhận được từ hồi cấp 3.

20201219_103730-01

Những niềm vui nho nhỏ

Dẫu vậy, trong một sự lặng lẽ, không phải một nhà văn, không phải một cây viết với ngồi bút sắc bén trên các diễn đàn bình luận, mình vẫn viết. Và mình vui với việc viết ấy. Vui nhất là thỉnh thoảng mình mở email, mở inbox messenger hay Instagram, mình thấy một tin nhắn rất dài từ một bạn nào đó. Bạn ấy nói những điều mình viết đã truyền động lực cho bạn ấy như thế nào. Thực sự mình rất vui, và mình đã chụp màn hình, lưu để đọc đi đọc lại. Những bình luận ấy rất có ý nghĩa với mình, và ngược lại cũng cho mình thêm động lực để viết tiếp. Rằng những điều “sến súa” cũng có thể mang đến cho ai đó những hi vọng phải không?

Viết để trải nghiệm cuộc sống này nhiều lần

Bạn bè mình thường hỏi tại sao mình có thể kể lại những câu chuyện đã trải qua một cách chân thực nhưng thể nó vừa diễn ra ngày hôm qua. Nhà văn Anais Nin từng nói “Chúng ta viết để nếm trải cuộc sống hai lần, một hiện tại và một trong hồi tưởng”. Vậy mình sống lại những khoảnh khắc đẹp trong cuộc đời này nhiều lần lắm. Một lần trải nghiệm thật, một lần ghi lại, và nhiều lần đọc lại. Mình cười nhiều lần, và cũng khóc nhiều lần.

Mình muốn nhớ nhưng nhớ không phải để gặm nhấm những những cảm xúc cũ kỹ của quá khứ, mà để mình có thể chiêm nghiệm những điều đã xảy ra. Mình viết lại tất cả những gì mình thấy, mình nghĩ,những ý tưởng, những dự định, một sở thích thoáng qua. Học một kỹ năng mới. Mua một cây đàn Piano. Mở một tiệm bánh Online. Học Violin. Apply học bổng… Bất cứ khi nào một suy nghĩ hiện lên trong đầu, mình đều viết vào sổ, viết lên một tờ giấy trắng trên bàn hay gõ vội vào điện thoại. Mỗi lần mở ra đọc lại là một lần nhắc nhở và thúc giục mình hãy làm đi, đừng để đó chỉ là ý tưởng nữa. Rồi tôi làm thật. Mình thất bại nhiều, mất công mất sức nhưng mình cũng không hối hận khi đã cho bản thân một cơ hội để thử. Mình lại viết về những thất bại, không phải để trách móc bản thân mà để không quên những điều đã học. Đọc lại, để mỉm cười vì thấy mình đã đi được những con đường rất xa.

Mình còn có một nỗi sợ, rằng khi lớn lên mình sẽ vô tình khiến mình của ngày hôm qua thất vọng, mà trở thành con người mình từng không thích. Viết cũng là cách để mình có cơ hội được nhìn lại, đối chiếu mình của ngày hôm qua và của bây giờ, để thấy được sự trưởng thành của bản thân, để ôn lại những điều đã học, hay để chắc rằng mình vẫn đang đi đúng đường.

Viết cho trí óc

Hôm trước, mình gửi research proposal cho thầy giáo hướng dẫn. Rất nhiều lần, thầy gật gù bảo “Em viết tốt thật đấy. Thầy rất ấn tượng với khả năng viết của em”. Hóa ra, khi mình viết về những suy nghĩ, hay những lời văn miêu tả mỹ miều cũng giúp mình khá nhiều khi viết học thuật.

Điều khó khăn nhất khi viết là những dòng đầu tiên. Những ý tưởng diễn ra trong đầu tưởng chừng rất rõ ràng, nhưng khi đối mặt với trang giấy trắng trước mặt, bỗng nhiên ta thấy trống rỗng. Chính lúc ấy, bộ não chúng ta bắt phải bắt đầu làm việc để sắp xếp những ý tưởng ngổn ngang thành những câu chữ mach lạc. Viết cũng giống như điều khắc một viên đá thô, từ từ mài giũa nó cho đến khi sáng mịn. Từ ấy, những ý tưởng và tâm trí mới thực sự được sáng tỏ. Viết ra, không chỉ giúp sắp xếp những suy nghĩ mà còn giúp mình dần học cách bày tỏ qua điểm và cảm xúc, một điều tối quan trọng trong giao tiếp.

Người ta thường ví von viết và đọc luôn gắn liền với nhau như hít và thở. Điều này cũng đúng với trải nghiệm của mình vì sau một thời gian tiếp nhận thông tin mà không viết ra mình thấy khá nặng nề và khó chịu. Do vậy, mình sẽ viết những bài tổng kết, bài review những cuốn sách đọc, review những bộ phim đã xem, hoặc dơn giản chỉ là một bài tổng hợp các nguồn tài liệu đã từng tìm được, lưu lại để sau này đỡ quên.

Viết để tự do

Viết chính là ngôn ngữ giao tiếp riêng tư với trái tim và đứa trẻ bên trong mỗi người, là sự cố gắng khám phá, đào xới, quan tâm và lắng nghe sâu sắc đến một khía cạnh con người mà bản thân mình thường che đậy trong cuộc sống hối hả giữa xã hội đầy định kiến. Ngoài xã hội, mình có thể phải thể hiện ra những điều người khác muốn thấy nhưng khi viết, mình là chính mình. Để rồi, viết có thể mở ra những cánh cửa đón nhận những niềm vui mà bao lâu nay chúng ta vô tình hay cố ý đóng chặt.

Mình viết đơn giản để thổ lộ, tâm tình với chính mình, khi mình chẳng thể nào phân thân ra để có người đối diện lắng nghe những suy nghĩ chất chứa trong lòng, khi những uất ức, tổn thương dâng lên mà chẳng có cách nào để giải tỏa. Trang giấy trắng kia sẽ không phán xét con người mình. Cây bút kia sẽ không phản bội mình. Mình viết. Đó là điều tự do nhất mình được làm. Tự do suy nghĩ, tự do thể hiện những gì mình nghĩ. Không ai chỉ trích rằng mình gàn dở, không ai chê bai mình ngốc ngếch, không ai chửi mắng mình bởi những suy nghĩ sai lệch. Mình tự do. Thực sự được tự do khi viết.

20210802_201949-01

Viết cho tinh thần

Có một phương pháp được tác giả Julia Cameron giới thiệu trong cuốn “The Artist’s Way” đó là trang viết buổi sáng. Đến nay mình đã thực hành phương pháp này hơn 4 tháng. Theo tác giả, trong mỗi chúng ta có một người nghệ sĩ bị giấu kỹ bên trong, và chúng ta có thể tìm lại. Mỗi buổi sáng, sau khi đánh răng rửa mặt, tập thể dục, trước khi cầm điện thoại, mình sẽ ngồi xuống với cây bút và cuốn sổ quen thuộc viết 3 trang giấy. Viết tất cả những gì mình có trong đầu, ngay cả câu “Trong đầu mình hiện trống rỗng không có gì để viết cả”. Không cần viết hay, không cần chữ đẹp, mình chỉ cần viết đủ 3 trang giấy.

Tại sao phải viết trước khi cầm điện thoại? Bởi vì tâm trí không nên bị ảnh hưởng bởi những thông tin mình tiếp nhận. Suy nghĩ buổi sáng sẽ hoàn toàn thuần khiết. Viết mỗi buổi sáng cũng như một cách ngồi thiền. Chính điều này, giúp mình hình thành một thói quen, đó là không để những thông tin tiêu cực trên mạng ảnh hưởng đến buổi sáng của mình. Buổi sáng sớm là thời gian yên tĩnh của riêng mình. Hôm nào mà mình phá vỡ nguyên tắc này thì chắc chắn sáng hôm đó mình sẽ uể oải, đi học muộn và không làm được nhiều việc.

Trang viết buổi sáng cũng giúp mình nhận ra là khi viết hay khi sáng tạo mình không cần cảm hứng. Ngay cả khi trống rỗng, buồn ngủ, trời lạnh căm và lười mình cũng có thể ép bản thân để hoàn thành “bài tập này”. Thế nên, bây giờ mỗi lần bắt đầu viết một chủ đề mới mình cũng không còn ngồi nhìn trang giấy trắng quá lâu nữa. Có những suy nghĩ thoáng qua trong buổi sáng tinh khôi, rồi chúng ta sẽ quên, nhưng khi đọc lại, mình lại nhìn thấy một ý tưởng.

Mình có thể viết những gì?

Những trang viết riêng tư, mình có thể ghi lại những điều mình làm trong ngày, những kế hoạch dự định, những điều mình muốn làm trong thời gian tới, một cuộc sống lý tưởng mà mình muốn theo đuổi, một hình mẫu lý tưởng mà mình muốn kết đôi. Người ta nói rằng, cứ viết ra càng rõ ràng thì chúng càng dễ thành hiện thực bởi vì viết có thể thay đổi tâm trí từ đó ảnh hưởng đến hành động của chúng ta.

Trang blog của mình khá lộn xộn, và nhiều chủ đề. Mình có thể viết về những thành phố mình đã đi qua, những kinh nghiệm, bài học mình học được, review phim, review sách hay đơn giản chỉ là tổng hợp những thông tin mình biết.

Một người bạn từng hỏi mình có sợ chia sẻ những cảm xúc quá riêng tư. Thực ra mình có sợ, nhưng  sẽ đỡ sợ hơn nếu chia sẻ nó với một người không biết mình ở ngoài đời thực, sẽ đỡ sợ hơn nếu chia sẻ với một người bạn thấu hiểu và luôn ủng hộ mình. Giờ đây mình nghĩ mình sẽ phải học cách chia sẻ những cảm xúc, suy nghĩ với cả những người thân mình của mình nữa. Bạn mình bảo, ở đây mình như sống hai cuộc sống khác nhau, trong một cuộc sống mọi người gọi mình là Phương Anh, còn cuộc sống khác mọi người gọi mình là Violet. Mình cũng biết gia đình, thầy cô, đồng nghiệp và các nhóm bạn khác nhau chỉ nhìn thấy một khía cạnh con người mà mình thể hiện ở từng nơi. Mình không giả dối, không đóng vai, chỉ là không phải ở đâu mình cũng có thể là hết mình (trừ trên trang nhật ký). Mình nghĩ đây sẽ là một thử thách để chữa lành những mối quan hệ, đặc biệt là gia đình để mọi người hiểu mình hơn.

20211004_204853-01

Khai bút đầu năm

Tình cờ bài blog này mình viết đúng ngày Giao Thừa chuẩn bị đón Tết Quý Mão 2023. Có một trang viết mà mình đã làm đều đặn suốt từ khi biết chữ đến giờ đó là khai bút đầu năm. Ngày bé, mẹ mình có lần bảo, nếu học bài trong đêm giao thừa thì sẽ học giỏi. Mẹ không bắt mình học, chỉ là tối xong việc không biết làm gì nên mình lại ngồi vào bàn học (và mình học giỏi đến tận bây giờ). Rồi sau khi xem pháo hoa, ăn chè và xôi sau khi cúng Giao Thừa cùng bố mẹ, mình sẽ ngồi viết trang viết đầu tiên của năm mới. Mình sẽ viết về những điều ước và hi vọng cho năm mới và mình tin, những con chữ ấy đã gửi những điều ước của mình đến vũ trụ. Bởi thế mà rất nhiều những điều ước của mình đã thành hiện thực.

Tiếp tục viết…

Mình vẫn đang nuôi hi vọng một ngày nào đó mình sẽ xuất bản một cuốn sách mang lại ý nghĩa tốt đẹp cho cuộc sống. Mình không nghĩ mình có thể trở thành một nhà văn, dù trong những năm tháng ngập tràn những ước mơ tuổi trẻ mình cũng từng một lần nghĩ mình sẽ trở thành Jane Austen, cũng từng một thời gửi bài cho báo Thiếu Niên Tiền Phong, cũng từng gửi những bản thảo đến vài ba nhà xuất bản. Nhưng rồi mình lại thấy bản thân mình cũng chẳng đủ bay bổng để viết ra một cốt truyện đầy drama, và cuộc đời mình cũng chẳng đủ kịch tính để xuất bản một hồi ký tiểu sử đầy biến cố. Nhưng liệu trước khi trở thành tác giả của một tiểu thuyết ăn khách nào đó, mình đã là tác giả của chính cuộc đời mình chưa?

Cảm giác khi mình bấm nút “Đăng bài” để xuất bản bài viết đầu tiên lên trang blog cũng giống như được bước ra thế giới rộng lớn, một nơi mình đối diện với một không gian xa lạ. Mình đã nhảy vọt từ chỗ lắng nghe, sang được lắng nghe. Hiện giờ mình vẫn thường không chia sẻ những gì mình viết lên Facebook cá nhân bởi mình muốn giữ sự tách biệt giữa cuộc sống cá nhân, công việc, tình cảm và một cái tôi khách quan. Mình muốn rằng mỗi khi đối diện với bàn phím mình vẫn được tự do, không sợ hãi, không ngại ngùng, không sợ bị phán xét. Mình thấy mình “dũng cảm” hơn khi đối diện với trang giấy, với bàn phím. Nhiều người sử dụng sức mạnh thần ký của con chữ để làm tổn thương người khác trên mạng xã hội, nhưng mình sẽ dùng sức mạnh đó để được là chính con người mình, để chữa lành cho những tổn thương mình từng trải qua, và hi vọng có thể giúp ai đó chữa lành.

Mình ngồi xuống, thế giới của những trang giấy, bút mực, của những con chữ lách cách nhảy múa trên màn hình máy tính bắt đầu mở ra, mình để những suy nghĩ dẫn những ngón tay tự do vào một thế giới của riêng mình, một thế giới không lung linh huyền ảo nhưng thật bình yên.


Cám ơn bạn đã đọc hết bài viết này. Chúc bạn một năm mới an yên bên gia đình à người thân. Bạn có thể theo dõi qua email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog.

[jetpack_subscription_form show_subscribers_total=”false” button_on_newline=”false” custom_font_size=”16px” custom_border_radius=”0″ custom_border_weight=”1″ custom_padding=”15″ custom_spacing=”10″ submit_button_classes=”” email_field_classes=”” show_only_email_and_button=”true” success_message=”Success! An email was just sent to confirm your subscription. Please find the email now and click ‘Confirm Follow’ to start subscribing.”]

Một số cuốn sách hay về viết bạn có thể tham khảo tại bài Giá sách của mình hoặc Instagram Guide