Sau chuyến tham quan Bletchley Park và cũng cùng nhau đến thăm điện Bleinhem, nhóm 4 người gồm tôi, Thư, chị Huyền và Giang tự gọi nhau là “Nhóm Codebreak”, nghe thật là chuyên nghiệp và thông thái. Tuy vậy, sau mấy ngày, chúng tôi đổi tên thành “Nhóm những người gặt hoa oải hương”.
Ngày 29/7/2019
Mùa xuân, trong trí nhớ của tôi, London rực rỡ sắc hồng của hoa đào, còn mùa hè, không có nắng vàng biển xanh, tôi sẽ nhớ màu tím bát ngát của cánh đồng hoa oải hương ở Hitchin. Không biết bạn đã đọc cuốn “Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương” của Uyên, cũng là học giả Chevening. Đó là cuốn sách du ký đầu tiên được thế hệ 8x yêu thích. Có dịp, tôi được gặp chị Uyên tại London. Lúc nhìn thấy chị, tôi cũng ngờ ngợ, không biết có phải tác giả cuốn sách không, nhưng rồi tôi hỏi, chị gật đầu, tôi mừng quá. Chẳng mấy khi được gặp tác giả của cuốn sách mình đã đọc. Tôi còn đường biết, chị Uyên sống ở Hitchin luôn. Vậy là cứ mỗi lần thấy chị Uyên, tôi lại nhớ đến hoa oải hương.
Sáng hôm ấy chúng tôi chuẩn bị đồ ăn có bánh mỳ, thịt nguội, Pate để chuẩn bị cho chuyến dã ngoại bên cánh đống hoa. Tàu đi từ Euston cũng chỉ mất 30 phút, Giang ngủ quên nên 3 chị em tôi đi trước. Đến Hitchin, chúng tôi gọi Uber để vào cánh đồng hoa vì không có phương tiện công cộng. Con đường đất gập nghề dẫn chúng tôi vào khu trang trại, tôi bắt đầu thấy thoang thoảng mùi hương ngọt ngào. Tôi nhìn quanh thấy một vài khu vườn trồng hoa nhỏ, tự hỏi:
- Trang trại trồng hoa oải hương bé thế này thôi sao?
Ngoài vườn chỉ có vài luống oải hương tím lơ thơ. Rõ ràng là tôi thấy bạn tôi chụp ảnh có nhiều hoa lắm cơ mà. Chưa kịp thất vọng, đi thêm một đoạn theo những chỉ dẫn, đi qua những hàng rào và cánh cổng bằng gỗ sờn cũ, qua những dãy nhà gỗ, hiện ra trước mắt tôi là cánh đồng hoa oải hương với màu tím sẫm trải dài miên man, đẹp đến kinh ngạc. Chỗ này rộng hơn chỗ bạn tôi giới thiệu. Quanh London, có 2 chỗ bạn có thể hái hoa oải hương là Mayfair và Hitchin. Nhưng Hitchin rộng lớn hơn. Hồi ở nhà, nhìn ảnh trên Instagram, thấy các bạn nữ mặc chiếc váy xòe rộng chụp ảnh giữa ánh đồng hoa tím, tôi cũng ao ước có một bộ ảnh như thế. Hôm nay thì chắc bộ ảnh của tôi không được như vậy, bởi dù là mùa hè, nhưng thời tiết vẫn dưới 20 độ, tôi vẫn phải đi giày bốt, mặc quần tất và áo len.
Chúng tôi mua vé vào cửa giá 6 bảng. Anh bạn bán vé đưa cho mỗi người một cái túi giấy và một chiếc kéo to. Chúng tôi có thể cắt bao nhiêu hoa mang về tùy ý. Nắng vàng rực rỡ và trời xanh biếc, tôi đang đứng giữa một biển hoa oải hương thơm ngào ngạt. Những luống hoa rất dày, tràn chắn cả lỗi đi. Vậy nên, chúng tôi cần phải “thu hoạch” những nhánh hoa này để mở lối. Dù có rất nhiều khách tham quan, nhưng cánh đồng hoa rất rộng, nên không thấy phiền chút nào khi chụp ảnh.
Một lúc sau, Giang đến, tôi thấy Giang cẩn thận từ từ, vừa đi vừa cố gắng không giẫm phải những cành hoa chắn ngang đường. Mãi mới đến được chỗ chúng tôi đứng, cậu hỏi:
- Em không biết người ta đưa cho mình cái túi này để làm gì?
Ba chúng tôi cười:
- Thu hoạch đi, chúng ta được phép hái hoa. Em phải hái thì người đến sau mới có thể đi lại dễ dàng được.
Hoa oải hương thơm phức, tự tay chúng tôi hái, về nhà chũng tôi sẽ phơi khô và buộc vào trong túi nhỏ để về làm quà cho mọi người. Người nông dân thu hoạch hoa vô cùng vất vả, chúng tôi cúi xuống cắt hoa đau cả lưng mới được đầy túi. Giang chỉ chụp ảnh và giữ lại một vài cành hoa mang về làm kỷ niệm. Đúng là một người yêu hoa, và trân trọng thiên nhiên. Mỗi lần chúng tôi đi Picnic, đưa báo cho Giang ngồi, em lại muốn ngồi luôn trên cỏ bởi lý do đâu có nhiều dịp được hưởng trọn cái cảm giác thiên nhiên ấy.
Đến trưa, chúng tôi bỏ đồ mang đi ra ăn rồi vào cửa hàng trong khu trang trại để tham quan. Tại cửa hàng, có bán sẵn hoa oải hương đã phơi khô, xà phòng, tinh dầu và rất nhiều sản phẩm khác làm từ loài hoa với hương thơm đặc trưng này. Có một món tôi muốn thử đó là “Kem vị hoa oải hương”. Lần đi Host UK, chú Andy và cô Claire cũng dẫn tôi qua cửa hàng trong trang trại hoa oải hương và nói với tôi về loại kem này, nhưng hôm đó tôi chưa mua được để thử. Ở đây, 4 đứa xếp hàng dài, mua để ăn bằng được.
Chúng tôi để Giang ăn đầu tiên. Giang thử một thìa kem, nghĩ nghĩ một lúc rồi bảo:
- Cảm giác như ăn cục xà phòng ấy.
Tôi tò mò, thử cốc kem của mình, thấy vị ngọt của em và mùi hoa oải hương sực nức. Rất thơm nhưng đây không phải hương vị lý tưởng cho đồ ăn. Giang tiếp tục “nâng tầm trải nghiệm” với Soda hoa oải hương. Mọi người thử trước rồi ai uống xong cũng cười khúc khích, bảo:
- Hay lắm.
Đến lượt tôi, nước soda trong miệng, tôi cảm nhận được bọt soda tan trên đầu lưỡi và mùi hoa thơm đặc trưng không lẫn đi đâu được. Có phải tôi đang uống nước xà phòng? Tôi thích hoa oải hương cũng vẫn dùng tinh dầu hoa oải hương trong phòng nhưng có lẽ đây không thể trở thành món ăn yêu thích của tôi được. Kem và nước không phải do trang trại tự làm mà là loại nhập như ở siêu thị nên tôi không được thuyết phục lắm. Mãi sau này, khi đến Cornwall, tôi mới được ăn cây kem vị hoa oải hương ngon đến kinh ngạc. Tôi sẽ kể câu chuyện chiếc kem Lavender ở Cornwall trong bài viết về chuyến hành trình 5 ngày ở Cornwall.
…
Tôi với Thư ôm thành quả thu hoạch về phòng rồi mở Youtube xem kỹ thuật phơi khô hoa oải hương. Chúng tôi chia hoa thành những bó nhỏ, rồi lấy băng dính dán ngược những bó hoa lên giá sách để phơi khô. Mấy tuần liền, phòng chúng tôi ngào ngạt mùi hoa. Giường tôi nằm cạnh giá sách, có những sáng thức dậy tôi lại nghe thấy tiếng bó hoa bị tuột băng dính rơi bộp xuống đất. Phơi khô được một tuần, chúng tôi mới bỏ cành để cho vụn hoa vào túi, đóng vào trong hộp.
Chị Huyền cũng phơi hoa oải hương khô, nhưng chị không thu hoạch vụn hoa mà bảo quản nguyên cả cành hoa oải hương khô để mang về Việt Nam. Hôm xếp hành lý để về Việt Nam, chị cứ lo không biết có cầm túi này qua được hải quan không. Đến khi về đến thành phố Hồ Chí Minh, chị mới thấm thía thế nào là “Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa”.
Những bài viết khác về UK của mình: Nhật ký 444 ngày ở UK