NỘI DUNG BÀI VIẾT
Nếu phải miêu tả về Washington một cách ngắn gọn thì mình thấy giống London nhưng ít người hơn. Ở Washington mọi điều mình tưởng tượng về nước Mỹ dường như đều khác với thực tế.
Chuyến đi tới Washington
Những ngày mới đến, trường rất tâm lý sắp xếp cho mình ngồi cùng bàn với một bạn người Việt tên là Christine, mặc dù phòng khá nhỏ. Bởi vì người Việt trong thị trấn nhỏ bé này rất ít ỏi, cô bạn mới cũng nhiệt tình, dễ tính nên chúng mình làm thân rất nhanh. Một hôm, Christine nói, cuối tuần em đi Washington gặp bạn, hỏi mình có muốn đi cùng không. Tất nhiên là mình đồng ý luôn, không suy nghĩ nhiều, dù trước đó mình chỉ định đi New York.
Mới đầu, Christine định ở nhờ một người bạn Việt Nam tên là Winnie, nhưng vì 2 bạn cũng chưa gặp nhau lần nào, mà đi cùng mình nên chúng mình thuê khách sạn. Thứ 6, mình kéo hành lý lên trường. Đến chiều, họp xong với thầy, mình ra xuống sảnh toà nhà đợi Christine lái xe đến đón. Thật ngưỡng mộ cho khả năng lái xe, lại còn liên bang. Nếu ở UK, mình không thấy có vấn đề gì nghiêm trọng khi mình không biết lái xe, nhưng khi đến Mỹ, nhìn những con đường đầy nắng và hàng xe lao vun vút, sự thiếu vắng những bến tàu, mình mới hiểu lái xe là điều cần thiết.
Hai chị em đi vào trung tâm State College để mua trà sữa, rồi tiến vào đường cao tốc. Chặng đường gần 4 tiếng, chúng mình dững 2 lần để đổ xăng và nghỉ ngơi, mãi đến khi trờ tắt nắng, đường vào Washington kẹt một chút, chúng mình mới đến khách sạn. Khách sạn mình ở nằm ở Arlington thuộc tiểu bang Virgina, cách trung tâm Washington DC bởi con sông Potomac. Chúng mình thay đồi, rồi hẹn Winnie đi ăn tối ở một nhà hàng Thái gần khu Geogretown.
Những điểm thăm quan ở Washington
Điều khiến mình rất ngạc nhiên là Washington không đông đúc như mình nghĩ. Christine lái xe vào trung tâm, chúng mình rất dễ dàng tìm được một chỗ gửi xe. Mọi người ngoài đường đi bộ chầm chậm thong dong. Đến khi ăn xong, Winnie dẫn chúng mình lái xe vào khu Georgetown Waterfront Park, mình lại tiếp tục ngạc nhiên vì sự vắng vẻ của nơi này. Chúng mình đi ra bờ sông, nhìn những toà nhà ánh đèn lấp lánh phía bên kia bở sông ở khu Arlington. Ở Mỹ, có những điều khiến mình nhầm lẫn bởi không biết đâu là tên tiểu Bang, cũng không biết đâu là tên thành phố hay quận. Lúc đặt khách sạn mình cũng toá hoả bởi sao mà đi Washington mà đặt khách sạn ở Virgina.
Georgetown là một khu phố lịch sử và sang trọng nằm bên bờ sông Potomac ở phía Tây Bắc Washington, D.C., được thành lập từ năm 1751, tức là trước cả khi thủ đô Hoa Kỳ hình thành. Mình biết tới Georgetown vì ngày trước thầy giáo mình học đại học Georgetown, ngôi trường công giáo lâu đời nhất nước Mỹ. Georgetown mang một vẻ đẹp vừa cổ kính vừa hiện đại. vào đến khu đài phun nước, dân văn phòng còn nguyên bộ đồ công sở ngồi ăn ở những nhà hàng ven sông, xì xào cưới nói. Con phố chính có tháp đồng hồ, những ngôi nhà gạch đỏ kiểu châu Âu, và những cửa hàng có lẽ sẽ nhộn nhịp hơn vào buổi sáng.
Đến muộn chúng mình đưa Winnie về công ty lấy xe, rồi hai đứa về khách sạn, nói chuyện tới khuya mới ngủ. Sáng thứ 7 chúng mình định đi quanh khu trung tâm Washington DC có những điểm du lịch không thể bỏ quá khi đến thủ đô Washington như Thư viện Quốc hội, Nhà quốc hội, đài tưởng niệm Lincoln, tháp tưởng niệm Washington… Winnie dậy sớm đi tập Gym, nhắn hỏi bọn mình uống trà sữa hay cà phê gì, rồi lúc gặp mang cho bọn mình một túi đầy nước và bánh ăn sáng.
Mình và Christine mò mẫm đi tàu điạ ngầm vào trung tâm Washington. Christine chưa đi tàu địa ngầm bao giờ, đành tin tưởng vào kinh nghiệm tại Châu Âu của mình. Nhưng tàu địa ngầm ở Washington cũng có chút khiến mình bối rối. Điều đầu tiên là mình phải mua thẻ đi tàu chứ không dùng contactless như ở Anh. Nhìn mãi mới hiểu được nguyên lý hoạt động của cái máy mua vé chắc phải hơn tuổi mình. Với khả năng mò mẫm của mình, mà mình đã mua được vé cho 2 đứa và giúp cả bác người Mỹ bên cạnh. Nhà ga rất đẹp, mái vòm, tường chạm khắc hoạ tiết lặp lại và hắt đèn vàng, và bến tàu nào cũng có trang trí giống nhau như vậy. Thang cuốn xuống tàu điện rất sâu. Tàu điện ở Washington rất sạch sẽ, mát mẻ, có điều hoà và có ghế ngồi. Lại một điều khiến mình bàng hoàng nữa là nếu như ở London vào sáng thứ 7, line chính đi ra khu trung tâm thì không mấy khi mình có ghế ngồi, nhưng ở Washington rất ít người. Chúng mình đến trước, đợi Winnie đi từ bến tàu gần công ty rồi xách túi bánh và nước đầy. Tại đây thì mình biết Winnie cũng người Hải Phòng.
Một ngày nắng ở trung tâm thủ đô Washington
Những ngày chuẩn bị đi, nghe tin vệ binh quốc gia điều động đến Washington, rồi người dân ra đường phản đối chính sách, mình cứ tưởng ra khu trung tâm phải đông lắm cơ. Thực tế là mình quay sang hỏi Winnie, Washington bình thường chỉ có từng ngày người thôi ấy hả? Mình cứ tưởng mình sẽ nhìn thấy hàng dài khách du lịch như ở Big Ben. Chúng mình đứng ở cửa thư viện quốc hội ăn trước rồi đi ra khu nhà Quốc hội, toà tháp màu trắng mà ai đến Washington cũng chụp. Toà nhà Quốc hội Mỹ (Capital Hall) là nơi làm việc chính thức của Quốc hội Hoa Kỳ, gồm Hạ viện và Thượng viện, từ năm 1800. Đây cũng là nơi Tổng thống tuyên thệ nhậm chức và trình bày Thông điệp Liên bang (State of the Union) hàng năm. Tòa nhà tọa lạc trên đồi Capitol, là điểm khởi đầu của lưới hệ thống đường phố Washington và nằm ở cuối phía Đông của National Mall, phía Tây nhìn ra Washington Monument và Lincoln Memorial.
Tự nhiên trong đầu mình mới nghĩ “Wow mình đã đến Mỹ thật”. Capital Hall có lẽ là kiến trúc đẹp nhất ở Washington DC, màu trắng muốt, sừng sững. Nhưng có một nơi khác, mình không kỳ vọng lắm nhưng lại khiến mình Wow hơn đó là Thư viện Quốc hội. Để vào Thư viện Quốc hội cần đặt vé trước nhưng không cố định giờ. Hàng người vào Thư viện cũng không đông. Chúng mình xếp hàng một lúc thì một sự kiện bất ngờ xảy ra khiến mình rất sợ. Đó là đang đứng, thì thấy 2 cô bạn mình ngã lăn đùng ra, Christine bị ngất, có thể do say nắng, vì chúng mình ở ngoài chụp ảnh lâu. Trong lúc mình đang hoảng vì lần đầu tiên thấy bạn mình ngất, một cô bảo vệ ở thư viện ra giúp đưa chúng mình vào bên trong. Cô rất thân thiện, hỏi han cả 3 đứa, dù mình không làm sao cả, nhưng cô cũng đưa cho mình một chai nước lạnh để uống. Cô hỏi chuyện 3 đứa và nói cũng đã từng tới Việt Nam. Vì sự kiện này, mình phải dành 100 điểm cho sự thân thiện ở Washington.
Ngồi khoảng 1 tiếng, khi Christine khoẻ lại, chúng mình vào thăm quan. Thư viện Quốc hội Hoa Kỳ (Library of Congress) là thư viện lớn nhất thế giới, nằm tại Đồi Capitol, Washington, D.C., ngay cạnh tòa nhà Quốc hội Mỹ. Đây không chỉ là kho tri thức khổng lồ mà còn là trung tâm văn hóa, nghiên cứu và lưu trữ quan trọng bậc nhất toàn cầu. Được thành lập từ năm 1800, thư viện ban đầu chỉ có vài trăm cuốn sách để phục vụ các nghị sĩ, nhưng sau đó đã phát triển thành một kho tri thức khổng lồ với hơn 170 triệu tài liệu bằng gần 500 ngôn ngữ khác nhau. Bộ sưu tập của thư viện vô cùng quý giá, từ những bản thảo gốc của Hiến pháp, Tuyên ngôn Độc lập, bộ sưu tập của Thomas Jefferson, cho đến các tác phẩm hiếm như Kinh thánh Gutenberg hay bản nhạc gốc của Mozart. Thư viện có cầu thang cẩm thạch, trần nhà chạm khắc tông màu vàng ấm sang trọng.
Trong bảo tàng hôm nay, có trưng bày lịch sử về 2 người cùng tên là George đó là Tổng thống George Washingtin và vua George của Anh. Hai người sống trong cùng một thời kỳ nhưng ở hai chiến tuyến trong bối cảnh Chiến tranh giành độc lập của Mỹ (1775–1783). George Washington (1732–1799): Là Tổng tư lệnh Lục quân Lục địa do Quốc hội Lục địa bổ nhiệm, lãnh đạo quân dân thuộc địa chống lại quân đội Anh. Sau khi giành thắng lợi, ông trở thành Tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ (1789–1797) và được coi là “Cha già dân tộc Mỹ”. Washington tượng trưng cho tinh thần độc lập, dân chủ và tự do của nước Mỹ non trẻ. Vua George III (1738–1820): Là Quốc vương của Anh từ năm 1760 đến 1820. Dưới triều đại của ông, Anh áp đặt nhiều loại thuế và chính sách hà khắc lên các thuộc địa Bắc Mỹ (như Thuế tem, Thuế trà), khiến cư dân thuộc địa phẫn nộ và dấy lên phong trào kháng cự. Cuối cùng, các thuộc địa tuyên bố độc lập năm 1776 với Bản Tuyên ngôn Độc lập, và cuộc chiến chống lại vương quyền Anh bùng nổ. Có thể nói, George Washington là người đã dẫn dắt cuộc chiến giành tự do, trong khi George III là biểu tượng của quyền lực thực dân mà người Mỹ đấu tranh để thoát khỏi. Đến Mỹ mới thấy George Washington là vị Tổng thống quan trọng trong lịch sử nước Mỹ ra sao.
Một chút kiến thức về lịch sử Mỹ mà mình kịp học những ngày đến Washington. Những vị Tổng thống có ảnh hưởng lớn nhất nhất trong lịch sử nước Mỹ mà mình ấn tượng đó là George Washington, người dẫn dắt nước Mỹ dành độc lập tự do và là tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ; Anbraham Lincoln, người xoá bỏ chế độ nô lệ tại Mỹ. Bởi thế mà mình sẽ đi thằm quan đài tưởng niệm của họ vào buổi chiều.
Mấy đứa thăm quan xong thư viện cũng đã đến trưa, nên bắt xe ra nhà hàng Việt Nam ăn trưa. Trên đường đi, Winnie chỉ cho mình khi xe vừa đi qua Lầu 5 góc. Đến Mỹ là khi tất cả những địa danh mà bạn chỉ từng nghe trên thời sự hiện ra ngay trước mắt. Tại nhà hàng, gọi 2 tô bún bò, các loại bánh truyền thống của Huế, phải công nhận là đồ Việt ở Mỹ thực sự ngon. Mình ăn bát bún bò Huế mà đậm đà hương vị quê hương, không bù cho tô bún bò chỉ có vị cay mình còn nhớ mãi hôm ăn ở Nottingham. Buổi chiều Christine và Winnie về trước để đi gặp bạn, còn mình bắt tàu quay lại khu trung tâm lang thang một mình. Bọn mình về bắt Uber về công ty của Winnie, thăm văn phòng công ty công nghệ tài chính thật fancy rồi mình bắt tàu đến là Lincoln Memorial.
Mình đi bộ tầm 20 phút trong phố. Đường xá buổi chiều rất ít người, thậm chí đến đoạn gần đến vào đến khu công viên tưởng niệm lại chỉ còn mỗi mình. Sau khi nghe câu chuyện cuộc đời tổng thống Lincoln, mình lại càng muốn đến thăm nơi nay. Nhìn từ xa, mình đã thấy sự uy nghi của đài tưởng niệm. Một điều nữa khiến khi đến Washington làm mình liên tưởng đến cố đô Huế đó là đài tưởng niệm những vị tổng thống nằm rải rác quanh trung tâm Washington DC, như hồi mình đi thăm lăng mộ các vị vua ở Huế vậy. Được khánh thành vào năm 1922, công trình mang dáng dấp của một ngôi đền Hy Lạp cổ với 36 cột trụ, bậc thang cao, bên trong là bức tượng Tổng thống Abraham Lincoln bằng cẩm thạch trắng cao gần 6 mét, toát lên vẻ trầm tư và uy nghiêm. Trên tường khắc lại những bài diễn văn nổi tiếng của ông, nhắc nhở về lý tưởng tự do và đoàn kết dân tộc.
Người đến thăm đài tưởng niệm Lincoln khá đông. Những người da màu bán nước lạnh giữa quảng trường. Nhiều du khách chọn ngồi trên những bậc thang rộng rãi, lặng lẽ phóng tầm mắt qua hồ nước phản chiếu để chiêm ngưỡng Đài tưởng niệm Washington sừng sững phía xa, ánh chiều dần buông xuống. Đài tưởng niệm Washington phía bên kia hồ nước cũng là góc chụp ảnh phổ biến khi đến Washington. Mình rời đài tưởng niệm Lincoln đi hướng về phía đài tưởng niệm Washington, nhưng thay vì đi dọc hồ nước, mình đi vào công viên, đi qua khu tưởng niệm những lính Mỹ đã hi sinh hoặc mất tích tại Việt Nam. Hai bức tường đen xếp thành hình chữ V, khắc đầy tên màu trắng, nhưng vết cắt sâu giữa lòng thủ đô về một giai đoạn lịch sử khó quên. Lối đi trong công viên dẫn mình đến khu tưởng niệm chiến tranh thế giới thứ 2. Nằm giữa Đài tưởng niệm Washington và Đài tưởng niệm Lincoln, công trình tưởng niệm có 56 cột đá màu trắng đại diện cho 48 bang và các vùng lãnh thổ của Mỹ thời kỳ chiến tranh, cùng với đài phun nước lớn ở trung tâm, tưởng niệm hơn 16 triệu người Mỹ đã phục vụ trong Thế chiến II. Khu vực này rất đẹp, quảng. trường rộng, sáng lên dưới nắng chiều. Đài tưởng niệm Washington khi nhìn từ bên kia hồ nước tưởng gần mà đi đến đây vẫn thấy sừng sững ở phía xa, đi mãi mới tới.
Đài tưởng niệm Washington (Washington Monument) là công trình mang tính biểu tượng của thủ đô Washington, D.C., được xây dựng để vinh danh George Washington, vị Tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ. Công trình có hình tháp bút bằng đá hoa cương, đá sa thạch và đá hoa cương xanh, cao khoảng 169 mét, vươn thẳng, thuôn nhọn về phía đỉnh như một mũi tên chỉ lên bầu trời, biểu tượng cho khát vọng trường tồn và sự kết nối giữa con người với những giá trị cao cả. Những toà nhà ở thủ đô Washington khá thấp bởi vì nó không được cao hơn Nàh quốc hội và đài tưởng niệm Washington. Nằm ở trung tâm của National Mall, Đài tưởng niệm Washington thẳng hàng với Đài tưởng niệm Lincoln và tòa nhà Quốc hội Mỹ, tạo nên một trục không gian uy nghiêm. Bao quanh chân tháp là 50 lá cờ Mỹ, tượng trưng cho 50 bang trong Liên bang. Hình dáng của Đài tưởng niệm Washington khiến mình nhớ đến tháp đá obelisk ở Luxor Ai Cập. Và nếu như bạn từng đến Paris, cũng sẽ thấy một phiên bản cột đá giữa Kinh đô Ánh sáng như thế. Ở cổng đền Luxor Ai Cập có 2 cột đá Obelisk, nay chỉ còn 1 bởi 1 cột đã được mang đến Paris.
Ở khu đài tưởng niệm có rất nhiều người đang biểu tình hoặc hô khẩu hiệu gì đó. Tính mình rất sợ những chỗ tụ tập, hô hào nên mình cũng chạy nhanh. Cuối giờ chiều cũng không kịp vào bảo tàng nên mình đi ra Nhà Trắng, lượn lờ ngoài đường một lúc rồi bắt tàu về. Gần Nhà Trắng có một cửa hàng bán đồ lưu niệm, mình thấy nhiều ảnh Washington vào mùa xuân hoa anh đào thật đẹp. Giá như mình có thể đến Washington vào mùa xuân.
Khi về đến khu khách sạn mình ở Arlington, mình mới phát hiện ra khu phố này có rất nhiều văn phòng của các tập đoàn lớn trong đó có Nestle và Microsoft. Nếu ở Mỹ, làm việc ở đây và ở trong khu này đúng là một cuộc sống lý tưởng. Tối Chrístine về, chúng mình đi ăn Pizza gần nhà, rồi vào siêu thị mua hoa quả.
Sáng Chủ nhật, 2 chị em check out khách sạn rồi lái xe đến Bảo tàng Nghệ thuật Quốc Gia. Bảo tàng Nghệ thuật quốc gia rất đẹp, có 2 tầng trưng bày những tác phẩm hội hoạ và điêu khắc của các nghê sĩ Ý, Pháp, Hà Lan thời Trung Cổ và Phục Hưng. Đây chính là điểm mà mình thấy hơi hụt hẫng khi đến Mỹ bởi mình mong chờ những tác phẩm của hoạ sĩ người Mỹ. Mình cũng từng đến Ý, Hà Lan, Pháp nên những tác phẩm ở đây không khiến mình Wow. Mình cũng nhận ra sự thiếu hụt trong kiến thức văn hoá ở mình khi nghệ thuật phải gắn liền với Lịch sử, tôn giáo. Nhiều tác phẩm thời kỳ Phục Hưng lấy chủ đề tôn giáo, khi chú thích tranh chỉ đề tên 2 nhân vật mà vì không đọc Kinh Thánh nên mình sẽ không hiểu được cốt truyện trong đó.
Đi bảo tàng về, chúng mình qua nhà đón Winnie đi ăn trưa ở khu Việt Nam. Hôm nay chúng mình ăn lẩu ở Happy Lamb. Lần thứ 2 mình thấy thịt cừu ngon đến vậy (lần đầu tiên ở hồi đi Thổ Nhĩ Kỳ). Ba chị em ngồi ăn từ 2h đến 4 chiều, nói hết chuyện trên trời dưới biển. Rõ ràng đồ ăn ở đây so với mức ở Anh thì ăn thoải mái hơn rất nhiều. Mình đánh giá cao Happy Lamb và món thịt cừu ở đây. Đi qua khu siêu thị Á một vòng, đưa Winnie về rồi mình và Christine về State College. Đang đi giữa đường thì mưa to. Mình thấy phục Christine vì có thể lái xe đường dài trong tình trạng đó, mình thì thực sự chịu, chỉ ngồi bóc cam chua cho bạn ăn để bạn tỉnh táo lái xe. Mãi đến 9h tối, hai đứa mới về đến nhà, kết thúc một chuyến đi thăm thủ đô Washington.
Rồi mình lại đặt ra rất nhiều câu hỏi về nước Mỹ
Khi đi dưới những tán trong khu tưởng niệm và hướng về đài tưởng niệm Washington sừng sững phía xa, bao nhiêu kỳ vọng, ao ước được đặt chân tới Mỹ của mình quay lại. Mình nhớ hồi cấp 3, mình từng tự làm một cuốn sách, tổng hợp những bài phát biểu nhậm chức của các tổng thống Mỹ để học tiếng Anh. Năm ấy là năm tổng thống Obama đắc cử, bài phát biểu của ông rất được chú ý và nhân tiện mình tìm hiểu các các tổng thống còn lại. Và trong bộ sưu tập học tiếng Anh của mình còn có bài phát biểu I Have A Dream của Martin Luther King. Nhưng sau từng ấy năm, nước Mỹ với mình vẫn cứ xa vời, ngay cả một chuyến đi công tác cũng chẳng đến lượt.
Và rồi, hôm nay ngày này cũng đến. Mình đến Mỹ, nhưng khi đứng giữa thủ đô nước Mỹ, mình hiểu ra sự sắp đặt của thời gian, bởi mình không đủ dũng cảm và lanh lợi như Winnie và Christine khi đến Mỹ năm 18 tuổi. Christine nói ‘Chị quá hiền ở có thể sống sót trong môi trường này” và mình cũng tin điều đó. Nếu như mình đến Mỹ trước khi đã trải nghiệm Châu Âu, mình nghĩ mình sẽ rất dễ dàng bị choáng ngợp bởi nơi này vì mọi thứ đều quá hào nhoáng, ít nhất là nó giống như trong những bộ phim mình từng xem, giống trong những video của mấy chị Beauty blogger, và mình thích những thứ hào nhoáng ấy chứ không phải những ngày tháng lang thang qua những lâu đài, những bảo tàng ở Châu Âu. Nếu như mình học ở Mỹ thay vì ở Anh, chắc chắn mình sẽ trở thành một con người khác. Mình nhận ra mình đến Mỹ thời điểm này là phù hợp, khi mình đã có chút sự bạo dạn sau nhiều năm ở Anh, sau những ngày một mình đến Châu Âu, khi mình đã phần nào tìm ra giá trị của bản thân để không bị lạc trôi trong thế giới rộng lớn, đa dạng và hào nhoáng này. Tuần đầu đến Mỹ, mình đã nhắn tin cho đứa bạn bảo “Có vẻ nước Mỹ khiến mình trở nên phù phiếm”, mình không biết tại sao, chỉ là mình nghĩ vậy. Và khi đã ngắm nhìn những điều nguy nga, tráng lệ ở ở những thành phố khác đủ nhiều, khi đã có một sự hiểu biết và góc nhìn đối với những sự kiện phức tạp ngày nay, mình có thể nhìn nước Mỹ đặt bên cạnh những đất nước với những nét đặc trưng thú vị khác, chứ không còn là một “Giấc Mơ Mỹ” huy hoàng nữa. Mình thích phiên bản Phương Anh học ở Anh của mình hơn.
Mình cũng tự hỏi: phía sau những đại lộ lấp lánh ánh đèn kia, mình sẽ hiểu gì về văn hóa, lịch sử nước Mỹ? Nước Mỹ không chỉ có những tòa nhà chọc trời hay nhịp sống hối hả, mà còn là câu chuyện dài về tự do, bình đẳng và khát vọng tìm kiếm bản sắc. Có lẽ nếu như được sống trong thời của Ernest Hemingway, Mark Twain hay William Faulkner, mình cũng sẽ lại trăn trở với những câu hỏi về “người Mỹ là ai” và “văn hóa Mỹ thật sự là gì”. Hemingway từng khắc họa sự mất mát và hoang mang của cả một thế hệ sau chiến tranh; Mark Twain soi chiếu tâm hồn dân dã, hồn hậu và cả mâu thuẫn của xã hội miền Nam; còn Faulkner đào sâu vào những bi kịch, bóng tối và niềm kiêu hãnh của miền đất từng nặng nề quá khứ. Họ, mỗi người một cách, đã góp phần trả lời cho câu hỏi “cái hồn Mỹ” nằm ở đâu, trong khát vọng tự do, trong xung đột nội tâm, hay trong chính những nghịch lý chưa bao giờ dễ hóa giải. Và những câu hỏi ấy, dù đã trải qua nhiều thế hệ, ngày nay vẫn còn được trăn trở, khi xã hội Mỹ tiếp tục thay đổi, đa dạng hơn và thử thách bản sắc của chính mình.
P/S: và mình lại muốn đọc thêm những tiểu thuyết văn học Mỹ khác. Cuốn tiếp theo là Gasby vĩ đại, trên đường mình đến New York.
Cám ơn sự kiên nhẫn của bạn khi bạn đã đọc đến đây. Nếu bạn thấy thú vị và bổ ích hãy chia sẻ với bạn vè và đừng quên theo dõi qua Email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog. Bạn có thể để lại bình luận để cho mình biết nội dung nào bạn đang quan tâm, cũng như để lại email để mình gửi cho bạn những tài liệu hữu ích.
Theo dõi Fanpage để nhanh chóng cập nhật bài viết và chia sẻ mới nhất: https://www.facebook.com/Violetstoryblog
- 💎Bạn có thể ủng hộ để Blog được duy trì bằng nhiều hình thức tại Donation
- 📝Những bài viết khác cùng chủ đề trên Blog tại Du học – Học Bổng
- 🔖Youtube: https://www.youtube.com/@phuonganhviolet3617
- 🎨Instagram: https://www.instagram.com/phuong.anh.violet/
- 📚Bookstagram: https://www.instagram.com/vitamin.books/
- 🍀Self-help Instagram: https://www.instagram.com/_smallstepseveryday_/
- 📻 Podcast: https://podcasters.spotify.com/pod/show/smallstepseveryday
- 📽 English blog: www.phuonganhviolet.com
- 💌Email: hi@callmeviolet.com





















Bài viết đã đem lại rất nhiều thông tin hữu ích, đặc biệt là các điểm địa thăm quan ở Washington giúp mình dễ dàng hơn khi đặt chân tới nơi đây.
Cảm ơn bạn đã chia sẻ những trải nghiệm thực tế, chúc bạn có nhiều sức khoẻ, bình an và may mắn trong cuộc sống!