NỘI DUNG BÀI VIẾT
Ở cuối phim Ratatouille – Chú chuột đầu bếp, nhà phê bình ẩm thực Anton Ego đã để lại một lời bình cho nhà hàng Gusteau’s bằng những ngôn từ rất đẹp. Lời phê bình được viết bằng tất cả tình yêu dành cho ẩm thực, không một chút định kiến và phán xét, cũng là lời bình luận cuối cùng trong sự nghiệp của ông.
“In many ways, the work of a critic is easy. We risk very little, yet enjoy a position over those who offer up their work and their selves to our judgment. We thrive on negative criticism, which is fun to write and to read. But the bitter truth we critics must face is that, in the grand scheme of things, the average piece of junk is probably more meaningful than our criticism designating it so. But there are times when a critic truly risks something, and that is in the discovery and defense of the new. The world is often unkind to new talent, new creations. The new needs friends. Last night, I experienced something new, an extraordinary meal from a singularly unexpected source. To say that both the meal and its maker have challenged my preconceptions about fine cooking is a gross understatement. They have rocked me to my core. In the past, I have made no secret of my disdain for Chef Gusteau’s famous motto: “Anyone can cook.” But I realize, only now do I truly understand what he meant. Not everyone can become a great artist, but a great artist can come from anywhere. It is difficult to imagine more humble origins than those of the genius now cooking at Gusteau’s, who is, in this critic’s opinion, nothing less than the finest chef in France. I will be returning to Gusteau’s soon, hungry for more.”
Tạm dịch là
“Theo nhiều cách, công việc của một nhà phê bình là dễ dàng. Chúng ta rất ít mạo hiểm, nhưng lại đứng ở vị trí cao hơn những người dâng hiến tài năng và chính bản thân họ cho sự đánh giá của chúng ta. Chúng ta đi lên nhờ những lời phê bình tiêu cực, vì chúng vừa thú vị để viết ra, vừa hấp dẫn người đọc. Nhưng sự thật cay đắng mà chúng ta – những nhà phê bình – phải đối mặt là, trong bức tranh tổng thể, một tác phẩm tầm thường có lẽ vẫn có nhiều ý nghĩa hơn so với lời phê bình của chúng ta về nó. Tuy nhiên, đôi khi một nhà phê bình thực sự phải đánh đổi điều gì đó – và đó là khi họ khám phá ra cái mới và bảo vệ nó. Thế giới thường không tử tế với những tài năng mới, những sáng tạo mới. Cái mới cần có đồng minh. Tối qua, tôi đã trải nghiệm một điều hoàn toàn mới – một bữa ăn phi thường từ một đầu bếp mà sẽ không ai ngờ tới. Phải nói rằng cả món ăn và người tạo ra nó đã thách thức những định kiến của tôi về ẩm thực cao cấp là một cách nói quá nhẹ nhàng. Chúng đã làm tôi rung động tận tâm can. Trước đây, tôi chưa bao giờ giấu giếm sự khinh thường của mình đối với phương châm nổi tiếng của Chef Gusteau: ‘Ai cũng có thể nấu ăn.’ Nhưng giờ đây, tôi mới thực sự hiểu ý thông điệp của ông ấy. Không phải ai cũng có thể trở thành một đầu bếp vĩ đại, nhưng một đầu bếp vĩ đại có thể đến từ bất cứ đâu. Thật khó để tưởng tượng một đầu bếp với xuất phát điểm khiêm tốn hơn so với những thiên tài khác hiện đang nấu ăn tại Gusteau’s – người mà, theo ý kiến của tôi, xứng đáng với danh hiệu đầu bếp xuất sắc nhất nước Pháp. Tôi sẽ sớm quay lại Gusteau’s với mong mỏi được thưởng thức thêm nhiều món ăn nữa”.
Tóm tắt phim Ratatouille
Ratatouille đã được ra mắt 18 năm trước rồi. Tóm tắt phim của mình sẽ spoil tường tận nội dung phim. Nhưng mình tin rằng, biết trước nội dung, hay như mình đã đọc vài lượt sách về phim Pixar (sách nào cũng nhắc đến Ratatouille) và xem vài version review phim trên Youtube rồi, cũng không thể làm giảm đi cảm nhận của bạn với bộ phim này. Phim không hay vì tính giật gân, bất ngờ, mà hay vì sự thân thuộc mà chúng ta vẫn thường thấy trong cuộc sống và những bài học nó mang lại.
Ratatouille mở đầu bằng câu chuyện của gia đình chú chuột Remy . Remy có mũi rất thính, thường được gia đình nhờ ngửi xem thức ăn có độc hay không. Bầy đàn của Remy sống trong gác máy của ngôi nhà có một bà lão tại vùng quê nước Pháp. Hàng ngày, Remy đọc sách và xem chương trình truyền hình của đầu bếp Gusteau, chủ một nhà hàng nổi tiếng ở Paris, và được truyền cảm hứng từ cuốn sách cũng như triết lý của ông “Ai cũng có thể làm dầu bếp”. Một hôm, Remy muốn tìm thêm gia vị cho món nấm vị khói (smoky) mà rủ anh bạn vào bếp khi bà chủ đang ngủ lấy trộm saffron. Nhưng không may bà chủ thức dậy và phát hiện, liền cần súng bắn 2 chú chuột. Do bắn nhiền phát lên trần nhà, khiến cả phần mái sụp xuống và nơi ở của toàn bộ bầy chuột bị phát hiện. Những con chuột chạy toán loạn, ra bờ sông bơi đi tìm nơi ở mới. Remy do quay lại lấy cuốn sách nấu ăn mà bị lỡ mất con thuyền và bị lạc đàn.
Cả đàn chuột cùng trôi dạt dến Paris. Remy từ cống ngầm ngoi lên khỏi mặt đất, nhận ra mình đã ở Paris vá rất gần nhà hàng Gusteau’s. Tại đây, Remy thấy Linguini, một dầu bếp mới vào làm đổ món súp của nhà hàng, và cậu ta đang cố gắng nấu lại nhưng hương vị không thể chấp nhận được. Do đó, trước khi trốn thoát khỏi căn bếp, Remy cố gắng sửa món súp, không ngờ món Súp lại được thực khách yêu thích. Từ đó, Remy đã giúp Linguini giữ được công việc và họ trở thành bạn thân. Linguini hợp tác với Remy để trở thành một đầu bếp tài giỏi, trong khi thực chất Remy mới là người điều khiển các món ăn bằng cách giật tóc Linguini dưới chiếc mũ đầu bếp.
Những món ăn ở nhà hàng Gusteau’s nhanh chóng thu hút sự chú ý và Linguini cũng từ đó trở nên nổi tiếng. Trong khi đó, bếp trưởng Skinner luôn nghi ngờ và tìm cách vạch trần bí mật của Linguini. Dưới sự giúp đỡ của Remy, Linguini phát hiện ra bí mật mình chính là con trai của đầu bếp lừng danh Gusteau và anh trở thành chủ sở hữu của nhà hàng, đuổi Skinner ra khỏi căn bếp. Nhà hàng ngày càng trở nên nổi tiếng, và giữa những áp lực của sự hào nhoáng, giữa Remy và Linguini cũng có những bất đồng. Câu chuyện lên đến cao trào khi nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng Anton Ego đến đánh giá nhà hàng. Linguini quyết định nói ra sự thật rằng, từ trước đến nay Remy là chỉ cho cậu cách nấu ăn, còn cậu không có tài năng gì cả. Các đầu bếp khác phật ý rời bỏ căn bếp, chỉ có bạn gái của Linguini (Colette) quyết định quay lại. Khi Linguini đang chán nản, không có ai nấu bếp, Remy đã lãnh đạo cả bầy chuột nấu ăn, phục vụ thực khách, còn Linguini ra phục vụ bàn. Khi nấu món ăn phục vụ nhà phê bình ẩm thực Anton Ego, Remy quyết định nấu món Ratatouille – một món ăn dân dã nhưng được thực hiện với sự tinh tế đặc biệt. Món ăn khiến Ego xúc động và hồi tưởng lại tuổi thơ, từ đó thay đổi hoàn toàn quan điểm của ông về ẩm thực.
Ego viết lời phê bình ngợi ca đầu bếp ở nhà hàng Gusteau’s, và ông cũng từ bỏ sự nghiệp phê bình của mình. Một thanh tra đã vào bếp và thấy một đàn chuột khiến nhà hàng buộc phải đóng cửa do thiếu vệ sinh an toàn thực phẩm. Remy cùng Linguini và Colette mở một quán ăn nhỏ mang tên La Ratatouille, nơi Remy có thể tự do nấu ăn. Còn Ego trở thành nhà đầu tư và là thực khách quen thuộc của nhà hàng, nơi ông luôn chờ đón những điều bất ngờ mà đầu bếp mang đến.
Cảm nhận của mình về Ratatouille
Xem xong Ratatouille có 2 điều mình thấy đó là thích nấu ăn, yêu ẩm thực, và muốn quay lại Paris. Cảnh chú chuột Remy nhìn Paris đúng như nhìn một giấc mơ tráng lệ. Từ lúc chưa xem phim, bài hát nhạc phim Le Festin cũng là ca khúc mình nghe đi nghe lại.
Có lẽ cảm giác Anton Ego khi ăn món Ratatouille cũng giống như cảm giác của mình khi xem bộ phim này mà phải thốt lên rằng “Chúng đã làm tôi rung động tận tâm can.” Dường như hương vị món ăn, phong cách phục vụ của nhà hàng thôi là không đủ. Để có thể chạm tới tâm can, món ăn đã chạm vào ký ức tuổi thơ của Ego, nơi ông từng hồn nhiên sống trong tình yêu thương của mẹ. Bộ phim này cũng vậy, hình ảnh, âm nhạc, nội dung phim hay mởi chỉ thỏa mãn phần “ngon”, ta vẫn cần đến phần “chạm” để được thỏa mãn. Thường thì trong các bộ phim, mình sẽ chỉ thấy bản thân mình trong nhân vật chính. Nhưng ở Ratatouille, ở mỗi nhân vật mình dều thấy bản thân mình ở trong đó, có thể là ở một khía cạnh cuộc sống hay một giai đoạn trong cuộc đời.
Món Ratatouille
“Ratatouille” là một món ăn dân dã của Pháp, có nguồn gốc từ vùng Provence. Món ăn này bao gồm rau củ như cà tím, bí ngòi, ớt chuông, hành tây và cà chua, được nấu chậm để tạo nên hương vị đậm đà. Món ăn này thậm chí còn không có thịt. Việc đưa món ratatouille – một món ăn truyền thống bình dân của Pháp – vào phim không chỉ phục vụ cốt truyện mà còn là một cách tôn vinh nền ẩm thực Pháp và những người đầu bếp vô danh. Trong phim, từ Rat (con chuột) cũng được nhắc lại nhiều lần với sự miệt thị. Vậy cái tên Ratatouille cũng như một cách chơi chữ, “con chuột” là một phần trong món mĩ vị nhân gian.
Khi nếm thử món ratatouille do Remy nấu, Anton Ego lập tức bị cuốn vào một ký ức mạnh mẽ từ thời thơ ấu. Cảnh phim cho thấy Ego hồi tưởng lại hình ảnh mình lúc nhỏ, khi mẹ chuẩn bị món ăn này để an ủi ông sau một ngày tồi tệ. Chính hương vị thân quen ấy đã làm tan chảy lớp vỏ bọc lạnh lùng và khắt khe của một nhà phê bình khó tính, khiến Ego xúc động sâu sắc. Ẩm thực không chỉ đơn thuần là vị giác mà còn có thể khơi dậy những kỷ niệm, cảm xúc và sự kết nối giữa con người, văn hóa và ký ức.
Món ăn này cũng trái với kỳ vọng của Ego, khi những nhà hàng ông đến đều mang ra những món ăn cầu kỳ. Ratatouille khi được đưa vào thực đơn cũng khiến đầu bếp nghi ngờ, liệu nó có quá bình dân. Ego bất ngờ với món ăn được mạng ra, và cũng bất ngờ khi thưởng thức hương vị tuyệt hảo của nó. Ẩm thực không cần phải phức tạp để trở nên vĩ đại. Đôi khi, một món ăn đơn giản nhưng được làm bằng tâm huyết và kỹ thuật hoàn hảo vẫn có thể để lại ấn tượng mạnh mẽ. Và chính trải nghiệm ẩm thực này dã làm trái tim ông tan chảy và thay đổi quan điểm về ẩm thực.
Mình học được gì qua những nhân vật ở Ratatouille
Nhà phê bình ẩm thực Anton Ego
Một cái tôi cao ngất
Viết từ nãy đến giờ chắc bạn cũng đoán được nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc nhất với mình chính là Anton Ego dù những giây phút ông xuất hiện rất ít ỏi. Ego hiện lên với hình ảnh một lão già cao gầy, lưng gù, má hóp, mắt híp, gương mặt khó tính, mặc đồ đen lạnh lùng, bí hiểm. Ego được miêu tả là nhà phê bình ẩm thực hàng đầu tại Pháp, với những đánh giá vô cùng khắt khe cho món ăn. Với chuyên môn ẩm thực thượng thừa, ngòi bút sắc bén cũng như danh tiếng lẫy lừng trong nghề, Ego có sức mạnh khiến cho mọi nhà hàng phải khiếp sợ. Phòng làm việc của ông tăm tối với chiếc máy đánh chữ hình giống chiếc đầu lâu, ẩn dụ cho việc mỗi đánh giá tiêu cực ông ấy viết ra sắp chôn vùi tương lai của các nhà hàng cũng như bếp trưởng, trong đó có nhà hàng Gusteau’s. Mỗi khi đến nhà hàng, ông luôn đặt cuốn sổ bên cạnh và cầm cây bút trên tay để nhanh chóng bắt từng lỗi trong nhà hàng. Nói một cách đơn giản, Ego là “người chê ẩm thực”.
Ngay từ cái tên của nhân vật Ego đã thể hiện cái tôi lớn. Cách ông ấy ngạo nghễ xuất hiện ở đầu phim, trả lời phỏng vấn, phản bác triết lý ẩm thực của Gusteax, một đầu bếp rất nổi tiếng lúc bấy giờ, thể hiện ông ấy chẳng ngán ai. Ông coi thường hầu hết các nhà hàng và đầu bếp, tin rằng ẩm thực là một lĩnh vực dành cho những người thực sự xuất sắc, và những đầu bếp kia cơ bản là không đủ trình. Anton Ego không thích những điều tầm thường, luôn tìm kiếm sự hoàn hảo và sáng tạo trong món ăn. Và kết cục của một đầu bếp bị Ego phản đối, nhà hàng Gusteau’s, từ 5 sao xuống còn 3 sao khiến cho nhà sáng lập kiêm bếp trưởng Gusteau phẫn uất qua đời. Ego tượng trưng cho sự phán xét khắc nghiệt trong nghệ thuật, đặc biệt là trong ẩm thực, cũng như cái tôi cao ngất của giới phê bình. Ego vô vùng bất ngờ khi biết nhà hàng Gusteau’s nổi tiếng trở lại, và sẵn sàng quay lại đó dường như với mong muốn nhấn chím nó thêm một lần nữa.
Sự thay đổi ngoạn mục
Dù xuất hiện ít ỏi nhưng Anton Ego là nhân vật có sự thay đổi đáng chú ý nhất phim. Khi nếm thử món ratatouille của Remy, Ego ngay lập tức bị đánh thức ký ức tuổi thơ. Cảnh phim chuyển sang quá khứ, khi mẹ ông nấu cho ông món ăn này sau một ngày tồi tệ. Ratatouille lại một lẫn nữa kéo Ego quay lại với niềm vui. Ego luôn tìm kiếm sự hoàn hảo trong ẩm thực, nhưng ông quên mất rằng món ăn tuyệt vời nhất không chỉ là kỹ thuật mà còn là cảm xúc mà nó mang lại hoặc chưa có đầu bếp nào gợi lên trong ông cảm xúc đó. Có thể Ego chỉ là một người khó tính, cái hoàn hảo mà Ego tìm kiếm trong suốt sự nghiệp phê bình của mình đơn giản là một người đầu bếp có thể dành toàn bộ tài năng và trái tim vào món ăn họ nấu để chạm tới trái tim thực khách. Để rồi, một nhà phê bình khó tính phải quyết định ngồi lại nhà hàng cho đến khi mọi thực khách đã ra về và kiên nhân lắng nghe câu chuyện về chú chuột đầu bếp chỉ bằng sự ngạc nhiên mà không hề phán xét. Và khi đã tìm thấy điều hoàn hảo ấy, ông chấp nhận đánh mất sự nghiệp phê bình của mình để viết những lời tốt đẹp nhất về trải nghiệm của mình tại Gusteau’s, để nâng đỡ và bảo vệ một tài năng ẩm thực.
Việc nhà hàng hôm trước được Ego khen hết lời, hôm sau bị đình chỉ vì mất vệ sinh an toàn thực phẩm khiến danh tiếng của Ego hoàn toàn sụp đổ. Nhưng đó là bước ngoặt để ông có thể bỏ đi cái tôi và những định kiến, từ bỏ công việc phê bình để quay lại với tình yêu nguyên sơ và hồn nhiên dành cho ẩm thực, khi ông trở thành nhà đầu tư cho những tài năng mới nổi và bước và nhà hàng với sự hào hứng, đón chờ những trải nghiệm mới thay vì lăm lăm cây bút trên tay để đánh giá, để ông có thể thưởng thức ẩm thực trong niềm hạnh phúc ngọt ngào như những ký ức tuổi thơ.
Tại sao mình thấy mình giống nhân vật Anton Ego
Đó là cảm giác khi mình viết review. Sau bao năm review phim và sách, tất là nhiên là mình không phải chuyên gia và cũng không thể nhấn chìm tương lai của tác giả nào cả. Nhưng một vài thành tựu nho nhỏ như bài viết được chú ý, kết quả được tạo ra khiến cho mình có thêm niềm tin về khả năng viết bình luận của mình. Nhưng rồi mình nhận ra, những bình luận đi ngược với số đông luôn được chú ý nhiều hơn. Cụ thể, bài viết chê cuốn sách đang được nhiều người khen lại là bài nhiều like nhất trên Instagram của mình. Thực sự là mình không cố tình chê, mình không thích cuốn sách đó thật. Mình thành thực với cảm xúc, thích thì nói là thích, không thích thì nói không thích. Nhưng vấn đề lớn là mình thấy bản thân mình càng ngày càng khó tính. Theo kiểu, tôi đã dành thời gian ra đọc và xem phim mà cuối cùng nhận về những điều dở tệ, và từ đó những đánh giá không mấy tích cực sẽ nhiều hơn. Nhưng mà mình chỉ đánh giá thôi, mình đâu thể làm tốt hơn được. Giống như cái tôi cao vút nhưng tài năng thì thấp tè.
Sự chuyển biến của Ego nhắc mình không chỉ về sự mài giũa năng lực để lên tới đỉnh cao, mà còn về sự cởi mở khi thường thức nghệ thuật, để mình có thể thưởng thức một bộ phim, một cuốn sách hay thậm chí bức tranh, một thành phố nào đó bằng trải nghiệm thuần khiết, rồi viết ra những cảm xúc chân thật thay vì những định kiến và phán xét. Nhưng mà lời hứa của người viết review, mình sẽ luôn viết những điều chân thật.
Chú chuột đầu bếp Remy – Định kiến về xuất thân
Chú chuột Remy trong Ratatouille là kiểu nhân vật vượt qua hoàn cảnh khá phổ biến. Biên kịch của Ratatouille đặt ra một nghịch cảnh khi một con chuột, giống loài mà ai ai cũng hết hồn khi nhìn thấy trong căn bếp lại có niềm đam mê với ẩm thực. Remy luôn thử nghiệm những sự kết hợp nguyên liệu mới để tạo ra hương vị độc đáo. Cái cách mà Remy thưởng thức món ăn cho thấy tình yêu mãnh liệt của cậu với ẩm thực. Cắn từng miếng cảm giác lâng lâng, còn kết hợp 2 nguyên liệu lại với nhau khiến pháo hoa nổ trong đầu. Điều này khiến cho Remy trở nên khác biệt với những chú chuột khác khi thức ăn chỉ để no. Quyết định chọn món ratatouille để phục vụ Ego cũng là quyết định khôn ngoan và thể hiện trình độ của Remy. Trình độ được thể hiện từ những điều đơn giản nhất.
Hành trình phát triển của nhân vật Remy nhấn mạnh vào tài năng bẩm sinh thay vì sự rèn luyện kỹ năng, nâng cao tay nghề dể đi tới thành quả. Dù điều này có thể dẫn đến cách hiểu tài năng bẩm sinh là tất cả nhưng mà cũng là một phần lược bớt để tránh phim quá rườm rà. Thử thách của Remy đã đủ lớn rồi. Hành trình của Remy là hành trình vượt qua định kiến, giữ niềm tin với đam mê cũng như vượt qua cám dỗ để khắng định mình. Mình thích phân đoạn sau khi cha của Remy cho cậu đến cửa hàng bẫy diệt chuột, và nói về kết cục khi cậu thân thiết với con người. Cậu bỏ đi, và khi cha hỏi cậu đi đâu, Remy chỉ nói “Con đang tiếng về phía trước“. Tiến về phía trước thay vì ngoái nhìn lại là cách Remy tiếp tục thực hiện đam mê của mình.
Vượt qua hoàn cảnh và xuất thân không phải điều dễ dàng, bởi có hàng ngàn điều cản trở mong muốn đó. Ngay cả Linguini khi chạm tới đỉnh cao của danh vọng cũng có lúc quên những điều cậu có đều là từ Remy. Remy chỉ là một con chuột đã quen đi trộm thức ăn, và dù nó có cố gắng giữ đạo đức nghề nghiệp nhưng vẫn phải cả nể những người bạn cùng giống loài. Ở giai đoạn khó khăn nhất trong hành trình Remy cảm thấy bị cô lập từ cả hai thế giới loài người không chấp nhận cậu vì cậu là chuột và loài chuột không chấp nhận cậu vì cậu muốn trở thành đầu bếp. Tài năng bẩm sinh khiến người ta trở nên khác biệt nhưng sự khác biệt cũng khiến người ta cảm thấy cô đơn.
Suốt hành trình của Remy, có một nhân vật tưởng tượng đi theo đó là Gusteaux. Mình thích cách thể hiện này, bởi nó giống như những điều hiện lên trong tâm trí. Đôi khi bạn muốn bỏ cuộc, muốn đi theo cám dỗ nhưng lý trí của bạn mách bảo rằng bạn hãy tiếp tục tiến lên. Trong toàn bộ phim, thay vì một sự giúp đỡ từ một nhân vật thực tế, Remy chỉ có Gusteau trong tưởng tượng đồng hành trong những thời khắc quyết định. Phần lương thiện và đẹp đẽ cũng là lời nhắc nhở cậu trước những cảm dỗ. Điều này lại một lần nữa thể hiện sự cô đơn mà Remy phải đối mặt, và chỉ có chính bản thân cậu mới giúp được mình.
Linguini – Tỏa sáng khi được đặt đúng vị trí
Không giống như Remy với tài năng ẩm thực thiên phú, Linguini là một chàng trai hậu đậu, không có tài nấu ăn. Cậu vào bếp và trở thành bếp trưởng nhờ xuất thân là con trai của đầu bếp lừng danh Gusteax. Cậu chưa từng tham gia một trường đào tạo ẩm thực nào, và khi được hỏi tài năng của cậu dến từ đâu, cậu chỉ biết trả lời vì tôi là con trai của Gusteau. Nhưng chiếc mũ đầu bếp ngay từ đầu đã không hề vừa vặn với Linguini. Đôi khi thành công đến từ sự may mắn, một sự can thiệp từ bên ngoài, hay cả những may mắn bất ngờ, nhưng nó không bền vững nếu không có thực lực. Không có Remy, Linguini chẳng thể nấu được món ăn nào. Ngay cả khi đã làm hàng trăm lần khi được Remy chỉ đạo, cậu còn chẳng ghi lại công thức hay nhớ bất cứ điều gì.
Sự thành công và danh vọng cũng khiến Linguini lóa mắt. Cậu quên mất quên mất vai trò của Remy và bắt đầu tin rằng thành công của mình là do bản thân giỏi giang, và đuổi Remy ra khỏi bếp. Nhưng mâu thuẫn này không kéo dài quá lâu. Thành công có thể khiến con người thay đổi, nhưng điều quan trọng là không quên đi ai đã giúp mình trên hành trình đó. Sau cùng, Linguini đã dũng cảm bảo vệ Remy, thú nhận mọi việc, chấp nhận bị những người đồng nghiệp quay lưng. Dám thừa nhận điểm yếu của mình không phải là thất bại, mà là sự trưởng thành. Để rồi, cậu tìm thấy bản thân trong một vài trò mới, phục vụ bàn, điều mà cậu làm rất tốt. Chính lúc này ta mới thấy bộ trang phục bồi bàn rất vừa văn với Linguini và khiến cậu trở nên tự tin, vui vẻ lướt trên những bánh xe đưa đến cho thực khách dịch vụ nhanh và hoàn hảo. Con trai của một đầu bếp không nhất thiết phải trở thành bếp trưởng. Linguini tỏa sáng nhất khi được đặt đúng vị trí của mình, cũng như giúp khi cậu giúp Remy đứng trong ánh hào quang mà tài năng của chú chuột xứng đáng. Hành trình của Linguini thể hiện sự phát triển bản thân, giá trị của sự chân thành và ý nghĩa của việc tìm thấy vai trò phù hợp trong cuộc sống.
Đam mê nấu nướng của đầu bếp Gusteau và nữ đầu bếp Collette
Mỗi nhân vật trong Ratatouille đều có vấn đề riêng. Đầu bếp Auguste Gusteau dù được nhắc đến qua những thước phim cũ và tâm thức của Remy nhưng cũng đủ để khắc họa một câu chuyện về hành trình theo đuổi đam mê. Nhưng ta tự hỏi đam mê của ông ấy thực sự là gì? Liệu đó có phải tình yêu thuần túy cho ẩm thực, nấu những món ăn ngon và truyền cảm hứng cho những đầu bếp trẻ và tất cả mọi người theo đuổi niềm vui nấu nướng? Hay ông theo đuổi những ngôi sao đánh giá để rồi qua đời khi hai ngôi sao rơi xuống. Có lẽ ban đầu tình yêu nấu nướng rất đơn thuần nhưng đến khi thành công, điều mà Gusteau thực sự theo đuổi không phải đam mê ẩm thực nữa mà là danh vọng. Thậm chí ông dành toàn bộ cuộc đời cho sự nghiệp lừng lẫy và quên mất rằng mình có một đứa con trai. Bởi thế mà từ nhân vật Gusteau, mình cứ đau đáu câu hỏi liệu đam mê thực sự là gì và chúng ta đang theo đuổi điều gì?
Câu chuyện của nữ đầu bếp Collette là điển hình cho những định kiến về giới cũng như những mặc cảm lo âu trong chính cô khi phụ nữ phải đấu tranh rất nhiều để tồn tại trong ngành ẩm thực. Bởi thế mà cô nghiêm khắc và tỉ mỉ theo từng công thức và vô tình bỏ qua sự sáng tạo. Ngoài ra, Collette cũng trải qua một bước ngặt phá vỡ định kiến khi ban đầu cô thất vọng, đi theo các đầu bếp khác rời bỏ Linguini, không chấp nhận Remy, nhưng rồi quyết định quay lại khi nhìn thấy cuốn sách và câu nói nổi tiếng của Gusteau trưng này trong hiệu sách “Everyone can cook”. Gusteau với cô là một người thầy, và cũng là người ảnh hưởng lớn tới giá trị ẩm thực mà cô theo đuổi. Khi cô tin vào triết lý của Gusteax, cô không những tin vào chính bản thân mình rằng một cô gái cũng sẽ khẳng định được tài năng trong thế giới ẩm thực mà còn mở lòng để chấp nhận chú chuột tài năng Remy. Dù sự thật có khó chấp nhận, nhưng triết lý và giá trị cốt lõi của ẩm thực giúp cô đi đúng hướng. Thành công thực sự của Gusteau có lẽ không phải là một nhà hàng nổi tiếng, mà là cách ông truyền cảm hứng cho người khác.
Kết luận
Mỗi nhân vật trong Ratatouille đều mang một nét đặc trưng mà mình đều thấy bản thân mình trong đó: Cái tôi của Ego, mặc cảm về xuất thân của Remy, định kiến về giới mà Collette phải trải qua hay quá trình chật vật để tìm đúng vị trí của Linguini. Và mình cũng không biết liệu mình muốn trở thành nhân vật nào. Tài năng như Remy, quyền lực như Ego hay truyền cảm hứng như Gusteau, mạnh mẽ như Collette hay đơn giản chỉ là ngồi đúng vị trí của mình như Linguini. Mình thỏa mãn khi xem phim sau 18 năm ra mắt, khi mình có những trải nghiệm để có thể thấu hiểu nhân vật, và có thể khắc sâu những bài học từ bộ phim, những thông điệp đến với mình đúng lúc.
Nguồn ảnh: Internet
Cám ơn bạn đã đọc đến đây. Nếu bạn thấy thú vị và bổ ích hãy chia sẻ với bạn vè và đừng quên theo dõi qua Email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog. Bạn có thể để lại bình luận để cho mình biết nội dung nào bạn đang quan tâm, cũng như để lại email để mình gửi cho bạn những tài liệu hữu ích.
Theo dõi Fanpage để nhanh chóng cập nhật bài viết và chia sẻ mới nhất: https://www.facebook.com/Violetstoryblog
- 💎Bạn có thể ủng hộ để Blog được duy trì bằng nhiều hình thức tại Donation
- 📝Những bài viết khác cùng chủ đề trên Blog tại Learning and Growing
- 🎨Instagram: https://www.instagram.com/phuong.anh.violet/
- 📚Bookstagram: https://www.instagram.com/vitamin.books/
- 🍀Self-help Instagram: https://www.instagram.com/_smallstepseveryday_/
- 📻 Podcast: https://podcasters.spotify.com/pod/show/smallstepseveryday
- 📽 English blog: www.phuonganhviolet.com
- 🔖Facebook: https://www.facebook.com/Violetstoryblog
- 💌Email: hi@callmeviolet.com
- 📱Sách và món đồ hữu ích mình dùng: https://phuonganhviolet.koc.asia/