NỘI DUNG BÀI VIẾT
Có lẽ một phần lý do mà mình thích màu phim đó là nó khiến mọi cảnh vật trở nên dịu dàng hơn, khi đó ánh nắng sẽ bớt chói chang và những cơn mưa sẽ như mang theo những hoài niệm. Và dường như New York cũng thật hợp với màu phim đó, một thành phố mình từng chỉ từng thấy qua những cuốn tiểu thuyết của Marc Levy, hay qua những bộ phim điện ảnh. Gần 20 năm từ lúc bắt đầu đọc tiểu thuyết đầu tiên của Marc Levy và Guillaume Musso, mình chợt nhận ra văn chương là một sở thích thật “nguy hiểm”, bởi đôi khi chỉ vì một dòng, một đoạn trong sách, vì hình nền của trang bìa mà nó khiến mình mất cả tuổi thanh xuân để mơ ước và tìm cách. Nhưng rồi, khi mình ở đây, New York đông đúc, xô bồ, ồn ào giữa ngày hè tháng 8, cơn mưa bất chợt như thể đang cố gắng kể cho mình một câu chuyện khác, một New York không giống như những gì mình từng biết.
New York kẹt cứng
Mình bắt chuyến xe bus xuất phát từ State College lúc 9h sáng, để đến New York. Phương tiện công cộng ở State College khá hạn chế. Mỗi ngày chỉ có 1 chuyến xe khách tới New Work, 1 chuyến tới Philadelphia và 1 chuyến tới Washington trên hành trình dài khoảng 4 tiếng. Khoảng hơn 1 giờ chiều, xe vào trung tâm New York. Xe phanh gấp khiến mình tình giấc, mở mắt nhìn thấy New York ngoài cửa kính. Ấn tượng đầu tiên về New York, mình thấy “Sợ” khi trước mắt mình là một khung cảnh hỗn độn. Chiếc xe khác cố gắng lăn bánh từng chút trong dòng xe đông nghẹt. Giữa những con phố trung tâm của đô thị xa hoa bậc nhất thế giới, mọi thứ có phần nhem nhuốc, cái mùi của thành phố nồng lên dưới nắng gắt , và tiếng còi của dòng xe kẹt cứng không biết khi nào nào mới thoát. Đường xá bụi bặm, và những ngôi nhà cũ kỹ. Nhìn qua cửa kính xe bus, mình thấy lạ “sao cửa khách sạn Marriot, Hilton, toàn những khách sạn lớn mà lại nhìn nhem nhuốc thế kia”. Cũng không hẳn bất ngờ, bởi giữa trung tâm London cũng có những chỗ như thế này mà, chỉ là mình kỳ vọng hơn nhiều thôi.
Đi được vài bước, ngước nhìn lên, mình thấy trụ sở của The New York Times. Mấy bước nữa là nhà hát Broadway. Bất giác, mình nhận ra: mình đang đứng giữa trung tâm của những thứ từng chỉ thấy qua sách báo, phim ảnh, giờ đây hiện ra ngay trước mắt, thật choáng ngợp. Mình thuê một phòng khách sạn gần trung tâm, và có thể đi bộ tới Quảng trường Thời Đại, bởi mình mình muốn ngắm nhìn quảng trường Thời đại rực rỡ ánh đèn nhưng sợ về nhà trễ. Và cũng bởi vị trí này mà phòng khách sạn rất đắt hơn $300 cho một đêm với căn phòng bé xíu và ồn ào. Khách sạn là tổ hợp của phòng nghỉ, nhà hàng và quán bar trên tầng thượng. Trên tầng thượng quán bar có thể nhìn ra toà nhà Empire State, nhưng phòng thì chả có cửa sổ. Với một đứa “không thích chỗ ồn ào và thiếu ánh sáng”, mình không hợp lắm với không khí này.
Gửi đồ về khách sạn, mình chạy ra Pennsylvania Station, quyết tâm đi xe bus thay vì subway để nhìn thành phố. Cũng mất một lúc mình nhìn Google Maps mới phân biệt được đâu là xe bus đâu là tàu địa ngầm. Mình tìm bến xe bus chuyến M20 ra cảng đến tượng nữ thần Tự Do.
Ngồi cùng người vô gia cư ở New York
Vừa đến bến xe, mình thấy một người đàn ông vô gia cư đang ngủ bên cạnh mái che. Còn thời gian, cũng chưa ăn gì, mình ghé vào Starbucks đối diện mua một cốc Caramel Macchiato, và phát hiện ra, cùng là Starbucks nhưng giá ở New York lại khác hẳn ở trường. Với cùng số tiền, ở đây mình chỉ mua được size nhỏ.
Khi thấy bến xe có người, một người đàn ông da trắng và một người phụ nữ da màu đang kéo xe đẩy, mình ra ngồi cùng họ. Bất chợt, trời tối sầm lại. Ánh nắng chói chang của mùa hè vừa mới đó đã nhường chỗ cho những hạt mưa, mỗi lúc một nặng hạt.
Một người phụ nữ da màu khác đẩy chiếc xe chất đầy túi nilon đen và đồ ăn thừa, như thể bà vừa thu lượm từ những bãi rác của thành phố. Khi bà tiến lại gần, mình đứng dậy theo phản xạ. Nhưng bà đưa tay ra, nhẹ nhàng nói: “Oh lady, please take a seat. This is not my place. You also need a place to cover yourself under the rain.”
Mưa mỗi lúc một lớn. Hai người phụ nữ da màu và người đàn ông da trắng nói với nhau rằng xe bus sẽ lại trễ. Mình ngồi giữa họ cạnh người đàn ông da trắng. Được một lúc, ông đứng dậy, chào họ rồi chạy đi dưới trời mưa, nói rằng nhà ông không xa đây lắm.
Người đàn ông vô gia cư, lúc này đã ướt một phần vì mưa, đến ngồi cạnh mình, thế chỗ người vừa rời đi. Mình vẫn ngồi đó, trò chuyện cùng người phụ nữ da màu vừa đến. Bà hỏi mình đi đâu, có phải đi làm không, trễ xe có sợ muộn không. Mình chỉ gật đầu, không nói gì, đầu đầy những suy nghĩ vẩn vơ.
Thật ra, khi bà đến, mình đứng dậy một cách đầy quán tính, vì sợ bẩn, như mọi lần mình vẫn sợ “bọn Mỹ đen”, một định kiến đầy mỉa mai đã len vào đầu mình từ lúc nào. Bà nhắc mình ngồi sát vào để tránh bị mưa ướt. Đến khi mưa quá to, mình lấy ô trong cặp ra che cho cả mình và người đàn ông vô gia cư bên cạnh, bà lại nói: “Oh, I thought you did not have an umbrella.”
Lúc đó, mình thấy có chút tội lỗi và chỉ cúi đầu nói “Sorry”. Mình đã quá lười, quá giữ khoảng cách. Bà chỉ cho mình tòa nhà đối diện, nơi những làn nước mưa chảy xối xả từ mái nhà như đang rửa trôi đi lớp bụi bẩn bám trụ lâu ngày của thành phố.
Mưa rồi cũng ngớt. Bà nhắc mình, khi thấy xe bus thì phải đứng dậy, vẫy tay mạnh để tài xế thấy. Sự thân thiện ấy khiến mình không còn sợ New York, cũng không còn sợ “bẩn” nữa.
Thật lòng mà nói, lúc mưa to như vậy, mình đã nghĩ hay là vào Starbucks ngồi đợi mưa tạnh rồi về khách sạn ngủ cho rồi, mưa thế này ra sông cũng sợ. Nhưng vì người phụ nữ ấy, mình quyết định ngồi lại, trò chuyện cùng bà, đợi và bắt chuyến xe gần nhất vì bà lo mình sẽ đi làm trễ. Mình hỏi bà có bắt chuyến xe cùng mình không. Bà nói sẽ bắt chuyến xe về nhà khi trời tối. Khi xe bus xuất hiện, bà nhắc mình đứng dậy, vẫy tay và chạy thật nhanh. Chiếc xe đầu tiên không phải chuyến mình cần, mình lên chuyến tiếp theo. Trước khi lên xe, bà còn chúc mình đi làm may mắn.
Có lẽ đây là điều khiến mình ấn tượng nhất ở New York, không phải Central Park, tượng Nữ thần Tự do, Quảng trường Thời đại hay Phố Wall mà mình từng ao ước đặt chân đến. Mà là một điều mình chưa từng nghĩ tới, khiến mình thay đổi góc nhìn về những người Mỹ da màu làm công việc chân tay ở New York. Trong cái cảm giác vừa xấu hổ, vừa tội lỗi vì suy nghĩ phân biệt của mình, lại vừa hài lòng vì đã phá vỡ nó, mình nhận ra: sự phân biệt, sự sợ hãi đều từ mình mà ra. Những người xa lạ lại thân thiện với mình đến vậy. Mình đã không còn sợ người đàn ông vô gia cư làm bẩn chiếc áo khoác trắng, cũng chẳng sợ mình sẽ “bẩn” khi ngồi cạnh họ. Suy nghĩ của mình khi ngồi ở bến xe, nhìn nước mưa chảy xối xả trên mái tòa nhà cao tầng đối diện: “Tôi trả hơn $300 một đêm khách sạn mà chả lẽ tối nay không tắm sạch được sao.”
Và chính sự thân thiện ấy, cùng cơn mưa ấy, đã khiến New York dịu dàng hơn trước mắt mình. Mưa vẫn rơi, làm nhòe kính xe, khiến mình không thể nhìn rõ New York ngoài cửa sổ.
Khi mình xuống xe, trời bắt đầu hửng nắng. Hoá ra, chỉ cần mình dịu dàng, cuộc sống cũng sẽ dịu dàng lại với mình. Và đó là lý do mình lại càng thích nước Mỹ.
New York như bao người thấy
Manhattan và Brooklyn
Mưa tạnh hẳn, trời hửng sáng dần. Mình đi vào con đường dẫn ra bến cảnh tượng nữ thần Tự Do. Quầy vé đóng cửa, do không đặt trước nên mình không có vé ra đảo. Nhưng cũng không sao vì mình nghĩ đứng sát quá khó chụp ảnh. Mình đi dọc bờ sông, nghĩ mình có thể thấy nữ thần Tự do từ trên bờ Manhattan, nhưng đi mãi chẳng thấy. Tình cờ mình phát hiện ra chuyến phá miễn phí nối giữa Manhattan và Staten Island. Hỏi đi hỏi lại người bên cạnh để chắc chắn là không cần mua vé. Phà chạy 25 phút/ chuyến, đi lướt qua tượng nữ thần tự do, đủ gần để mình có thể thấy trọn bức tượng hướng về những toà nhà chọc trời của New York hoa lệ.
Mình gặp một cô bạn trên phà cũng đi du lịch một mình, và lại gặp cô ấy ở phố Wall. Gần 1 tiếng, phà đến Staten Island rồi mình lại bắt chuyến phà ngược lại. Lần này mình không thấy tượng nữ thần Tự Do nữa mà nhìn về phía cầu Brooklyn.
Bạn đã từng đọc Cô gái Brooklyn của Guillaume Musso chưa? Hay ít nhất, cái tên Brooklyn hay Manhattan cũng từng vài lần lướt qua trang sách nếu bạn thích đọc Marc Levy. Với mình, cái tên Brooklyn nghe thân thương lắm – như một nơi mình đã từng biết, từng mơ đến, dù chưa một lần đặt chân. Bởi thế, khi trở về và cho đến tận bây giờ, mình vẫn thấy tiếc vì chưa có dịp đi qua cây cầu nổi tiếng để sang quận Brooklyn.
Tàu cập bến, mình đi bộ ra Walls Street, trung tâm tài chính, thấy dòng người xếp hàng dài chụp ảnh với con bò nổi tiếng, biểu tượng của sự thịnh vượng và sức mạnh tài chính, để cầu may mắn trong đầu tư. Rất nhiều người, cả già trẻ, lớn bé, trai gái, đủ màu da và còn có cả những nhà sư nữa. Trung tâm tài chính đóng cửa cuối tuần, im lìm chỉ có dòng khách du lịch kéo qua. Mình đứng đó một lúc lâu, nhìn lên tòa nhà Sở Giao dịch Chứng khoán New York với lá cờ Mỹ tung bay trước cửa, nghĩ về những giấc mơ, những cuộc khủng hoảng, những cú sụp đổ và cả những lần hồi sinh đã từng diễn ra ở nơi này. Mình vẫn nhớ khung cảnh mình từng nhìn thấy trên thời sự hồi Khủng hoảng Kinh tế năm 2008, những người đàn ông trong bộ vest hối hả bước đi giữa những đống giấy lộn, đầy bất lực.
Trời bắt đầu tối, mình chạy qua chỗ tưởng niệm 11/9 rồi bắt xe bus về. Nhìn chung, ở khu vực phía Tây Nam của New York, trong khoảng cách đi Bộ, bạn có thể tham quan rất nhiều điểm nổi tiếng: Tượng nữ thần tự do, Phố Walls, đài tưởng niệm 11/9, China Town, toà nhà Trump. Tất cả đều mang đậm cái “vibe” của New York: hào nhoáng, kim tiền, xa xỉ. Những tòa nhà cao vút, gạch màu vàng nâu sẫm, san sát nhau đến mức che cả ánh sáng mặt trời. Cảm giác như con người ta phải vật lộn rất nhiều, để tồn tại, để sống, và cũng để tận hưởng New York. Có rất nhiều khung cảnh mình đã từng thấy trên TV, nơi một hơi thở nhẹ cũng làm lay chuyển thế giới, giờ nó ở ngay trước mặt, chỉ là mình đã may mắn, đến đây khi mọi thứ bình yên, sau một cơn mưa lớn.
Khi lên xe bus, hiểu sao lấy thẻ ra tap, chú lái xe lại bảo “Thôi, vào đi”. New York lại đối xử với mình tốt như vậy đấy.
Times Square
Xe bus chạy thẳng một đường hướng về Times Square. New York có những con đường thẳng tắp như được kẻ bằng thước. Nhìn trong Googlemaps, thành phố như một bàn cờ khổng lồ, các đại lộ chạy dọc, cắt ngang bởi những con phố đánh số thứ tự, tạo thành những ô vuông đều đặn. Mỗi bước chân như đang đi trong một trật tự được tính toán kỹ lưỡng, giữa một thành phố tưởng như hỗn loạn nhưng lại vận hành theo một logic riêng. Mình xuống ở đại lộ số 5. Phố xá đông đúc. Nếu như khu phía Tây Nam có vẻ “nghiêm túc, áp lực” thì khu vực phía Đông thành phố nhộn nhịp, sầm uất với những con phố mua sắm và giải trí. Dòng người đi bộ, xe cộ, tiếng còi, tiếng bước chân, tiếng nhạc từ những quán ven đường, mình như đi giữa một dòng chảy. Mọi thứ đều chuyển động, nhưng không hề lạc nhịp. Mình đứng ở ngã tư, nhìn xa tít tắp về phía cuối con phố, nơi những tòa nhà cao tầng như xếp hàng thẳng tắp, ánh đèn phản chiếu trên mặt kính tạo thành một dải sáng lấp lánh giữa lòng thành phố. Những con đường ấy không chỉ dẫn lối cho người ta đi, mà còn như kể lại câu chuyện của New York, một thành phố được xây dựng bằng tham vọng, trật tự, và cả những giấc mơ không bao giờ ngủ. Và mình tiến về quảng trường không bao giờ ngủ – Times Square.
Có một ước mơ khá dở hơi từ bé đó là mình muốn cùng người yêu đón giao thừa ở Quảng trường thời đại (Dear người yêu, nếu anh có đọc được dòng này thì sang năm chúng ta đi New York dịp năm mới nha). Times Square hiện ra trước mắt mình như một sân khấu khổng lồ giữa lòng thành phố, nơi ánh sáng, âm thanh và con người hòa vào nhau tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn mà cuốn hút đến lạ. Những màn hình LED khổng lồ nhấp nháy không ngừng, quảng cáo mọi thứ từ phim bom tấn, mỹ phẩm, album mới, đến thời trang. Mỗi bước chân là một khung hình mới, một câu chuyện mới. Trời lại bắt đầu mưa. Lại liên quan đến đi du lịch, có 3 thành phố mình mong đến cùng người yêu đó là Paris, Venice và New York, cuối cùng mình cũng hoàn thành tâm nguyện … một mình. Và 3 thành phố ấy đều ôm ấp mình bằng những cơn mưa.
Trời mưa lất phất, mình ghé vào Hey Tea gọi một cốc trà sữa và chợt nhận ra từ sáng đến giờ, mình mới chỉ uống một cốc cà phê. Đứng ở cửa tiệm, tay cầm ly trà sữa mát lịm vị dừa, mình nhìn ra quảng trường vẫn ồn ào, náo nhiệt dưới màn mưa nhẹ. Ánh đèn LED vẫn nhấp nháy không ngừng, dòng người vẫn tấp nập, như thể nơi này không bao giờ biết đến sự tĩnh lặng.
Cảm giác ở Times Square thật khó tả. Mình chẳng thể chụp được một bức ảnh nào ưng ý, mọi thứ quá đông, quá sáng, quá nhanh (và sợ móc túi), nhưng mình lại có cảm giác như vừa chạm đến vạch đích sau một chặng đường dài. Một khoảnh khắc rất riêng, rất lặng, giữa một nơi ồn ào nhất thế giới. Rồi mình nhận ra: mình đã đi hết những nơi mình từng mơ ước được đặt chân đến. Sẽ chẳng còn nơi nào là một ao ước lớn lao khiến mình háo hức cả tuổi trẻ như New York. Và trong khoảnh khắc ấy, giữa và ánh đèn rực rỡ, mình thấy lòng nhẹ như hạt mưa rơi.
Đêm xuống, mình đi bộ dọc theo con phố lấp lánh ánh đèn, chậm rãi trở về khách sạn. Vì ở khách sạn nên có vé ưu tiên lên Roof Top Bar nhìn ra toà nhà Empire State, định làm một đêm sống khác lên Bar xập xình nhưng lúc lên đến nơi thấy vừa tối vừa ồn nên mình lại xuống (Không thể sống khác được). Vào phòng mình vẫn nghe thế tiếng mưa tí tách và âm thanh của những cuộc vui cuối tuần. New York vẫn chưa ngủ, nhưng mình thì cần đi ngủ.
Central Park – Một giấc mơ có thật
Sáng sớm, tiếng mưa lách tách trên cửa kính đánh thức mình dậy. Mình dọn dẹp đồ đạc, rồi ghé quán cà phê nhỏ bên cạnh khách sạn, gọi một chiếc bánh croissant và một ly matcha latte. Mới 7 giờ sáng, thành phố vẫn còn ngái ngủ, nhưng mình đã bắt đầu ngày mới bằng một cuộc dạo bộ hướng về Central Park.
Mình đi dọc theo Đại lộ số 5 rồi rẽ sang Đại lộ Madison, toàn những cái tên từng là “highlight” trong các cuốn tiểu thuyết mình đọc ngày bé. Trời vẫn mưa nhẹ, đường trơn, mình suýt trượt chân khi đi ngang qua Rockefeller Center, nơi từng xuất hiện trong bao nhiêu bộ phim với những cảnh trượt băng lãng mạn.
Central Park, mình muốn đến đây chỉ vì đó là tên một cuốn tiểu thuyết của Guillaume Musso. Mình nghĩ mình đã dậy sớm, nhưng khi đến nơi thì một giải chạy đã gần về đến đích. Công viên rộng lớn, xanh mướt, những lối mòn uốn lượn giữa hàng cây cao vút, những chiếc ghế gỗ ướt mưa nằm im lìm bên lối đi. Dù trời không nắng, Central Park vẫn đẹp một cách dịu dàng, một khoảng thở giữa lòng thành phố chật chội, nơi người ta có thể tạm quên đi những tòa nhà chọc trời, những con đường thẳng tắp, và cả nhịp sống hối hả ngoài kia. Mình đi bộ chậm rãi dưới tán ô, để cảm nhận một New York rất khác, không hào nhoáng, không ồn ào, chỉ còn lại thiên nhiên và những bước chân lặng lẽ. Không khí mát lạnh sau cơn mưa cuối hè có mùi lá cây ẩm và tiếng lá xào xạc dưới chân, tiếng mưa reo nhẹ trên lá.
Bạn mình từng nói: “Dạo một vòng Central Park là hiểu ngay thế giới của những kẻ mê Marc Levy hay những cuốn tiểu thuyết lãng mạn kiểu Mỹ.” Và đúng thật. Khi mình đi đến một gốc cây cổ thụ bên hồ, và cây cầu cong vút, ngước nhìn qua vòm lá, thấy thấp thoáng những tòa nhà cao tầng phía đường số 6, mình chạm vào một khung hình quen thuộc, giống hệt trang bìa cuốn Central Park của Guillaume Musso. Một khoảnh khắc kỳ lạ, khi một giấc mơ cũ bỗng hiện ra sống động bằng hình ảnh, âm thanh của thành phố buổi sáng, cái lạnh se se của mưa, và cả một ký ức trong veo của những ngày mà đọc tiểu thuyết lãng mạn là niềm vui duy nhất. Chính những trang sách ấy đã gieo vào mình một ước ao, Và hôm nay, ao ước ấy đã thành hiện thực, không cần phải hoàn hảo, chỉ cần chân thật nhất.
Mình đi dạo ở Central Park hết cả buổi sáng, rồi vội chạy về Check-out khách sạn. Còn 2 giờ nữa thì xe chạy. Mình chạy nhanh qua chụp ảnh toà nhà Empire State. Điều bất ngờ xảy ra là mình lại suýt trượt chân một phát nữa. Chợt nghĩ “Chẳng nhẽ tôi đi một đôi giày hỏng giữa con phố mua sắm sầm uất nhất thế giới?” khi ngước lên thấy cửa hàng giày to đùng ngay trước mặt, vũ trụ nói rằng mình cần một đôi giày mới.
Lời tạm biệt New York
Đến giờ xe chạy, lại một chặng đường bốn tiếng để trở về State College. Mình chẳng kịp ăn trưa. Nếu ai hỏi ẩm thực New York có gì đặc sắc, thì trong 24 giờ ở đây, mình chỉ có một cốc Caramel Macchiato, một cốc trà sữa Hey Tea, một ly Matcha Latte và một chiếc bánh croissant. Vội vã và mưa tầm tã nhưng mình thích chuyến đi này. New York trong mình dịu dàng hơn những điều người ta hay kể. Có gì đó rất điện ảnh, rất lãng mạn, và cả những điều còn dang dở, những nơi chưa kịp ghé qua, lại khiến mình nuôi một ước mơ quay trở lại.
Giờ đây, khi ngồi viết những dòng này, vừa dò lại từng hóa đơn ăn uống, đi lại để thanh toán với trường, mình lại nhớ New York và nước Mỹ nhiều hơn mình tưởng. Người ta hay nói về nước Mỹ với những bất ổn, nhưng trong ký ức của mình là những ngày rất bình yên, những điều mình đã học được, những thay đổi nhỏ mà sâu sắc trong cách mình nhìn nhận thế giới và chính mình. Mình vẫn tin rằng, chỉ cần mình không làm gì sai trái, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Mình lại nhớ đến một câu của Marc Levy:
New York là một thành phố mà bạn sẽ hoặc là yêu hoặc là ghét. Nhưng có một điều chắc chắn: đó không phải là một thành phố có thể làm bạn thờ ơ.
Nói đến đây lại nhớ ra vẫn còn ước nguyện khác chưa thành hiện thực là gặp Marc Levy. Và có lẽ, đó cũng là điều khiến mình cứ mãi nghĩ về một cuộc sống có ý nghĩa, nơi mà niềm vui hay nỗi buồn đều đáng giá, miễn là cảm xúc được chạm đến tận cùng, tất cả tạo nên một nội dung cho câu chuyện cuộc đời mình, một điều mình luôn khao khát.
Cám ơn sự kiên nhẫn của bạn khi bạn đã đọc đến đây. Nếu bạn thấy thú vị và bổ ích hãy chia sẻ với bạn bè và đừng quên theo dõi qua Email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog. Bạn có thể để lại bình luận để cho mình biết nội dung nào bạn đang quan tâm, cũng như để lại email để mình gửi cho bạn những tài liệu hữu ích.
Theo dõi Fanpage để nhanh chóng cập nhật bài viết và chia sẻ mới nhất: https://www.facebook.com/Violetstoryblog
- 💎Bạn có thể ủng hộ để Blog được duy trì bằng nhiều hình thức tại Donation
- 📝Những bài viết khác cùng chủ đề trên Blog tại Du học – Học Bổng
- 🔖Youtube: https://www.youtube.com/@phuonganhviolet3617
- 🎨Instagram: https://www.instagram.com/phuong.anh.violet/
- 📚Bookstagram: https://www.instagram.com/vitamin.books/
- 🍀Self-help Instagram: https://www.instagram.com/_smallstepseveryday_/
- 📻 Podcast: https://podcasters.spotify.com/pod/show/smallstepseveryday
- 📽 English blog: www.phuonganhviolet.com
- 💌Email: hi@callmeviolet.com













