Bạn có biết một cuốn sách rất nổi tiếng tên là “PS I love you” của tác giả Cecelia Anhern. Cuốn sách kể về một cặp vợ chồng. Người chồng không may bị bệnh, và trước khi qua đời, anh đã bí mật viết cho vợ mình 12 lá thư. Cứ mỗi tháng kể từ ngày anh mất, cô lại nhận được một lá thư và đi theo cuộc hành trình mà anh dẫn dắt. Cô cảm như anh vẫn đang ở bên cô, cùng cô xây dựng một cuộc sống mới. Vì mình thích viết, thích các loại bút, sổ, mực nên mình cũng rất thích những lá thư, bưu thiệp. Sẽ thế nào nếu một ngày ngày bạn nhận được một bức thư của ai đó, truyền thêm động lực cho bạn trên hành trình thực hiện ước mơ của mình. Và sẽ thế nào khi bức thư đó lại đến từ chính bạn?

Có một hôm, khi sắp xếp tài liệu, giấy tờ cũ, mình thấy một bức thư được gói trong tờ giấy A4. Mình những tưởng bức thư đó đã bị thất lạc, vì mình đã làm mất dấu nó trên đường vận chuyển. Bẵng đi mấy năm, thư lại gửi đến người cần nhận. Hóa ra, mình giấu kỹ quá, nên không tìm thấy. Bức thư mình gửi cho chính mình.

Đêm giao thừa khoảng năm 2013, trong chương trình chào năm mới trên VTV, chị MC Diệp Chi có dẫn những người tham gia từ khắp những nẻo đường trên tổ quốc viết một lá thư cho tương lai. Mình đã rất buồn cười khi nghe bức thư một bạn lính ở Trường Sa viết thư gửi vợ tương lai. Khi ấy mình cũng ngồi viết. Nó đơn giản chỉ là viết ra những ước mơ mình đang ấp ủ và và mong mỏi. Bức thư năm 20 tuổi ấy mình đã mở ra đọc trước sinh nhật tuổi 22 và rồi mình lại viết một bức thư mới, gửi cho mình năm 30 tuổi.

Đến ngày sinh nhật lần thứ 29, bước sang tuổi 30, thôi thì sớm một năm, mình mở thư ra đọc. Nhìn những nét mực tím loang trên trang giấy ngả vàng, bỗng dưng mình bật khóc, rồi lại cười.

Quay lại thời điểm giữa năm 22 tuổi. Có thể nói, đó là khoảng thời gian mình thấy khó khăn nhất trong suốt cuộc đời cho đến nay. Thực ra cuộc đời mình cũng không có nhiều biến cố, chỉ là lúc đó hơi hoang mang về tương lai. Khi ấy, vừa tốt nghiệp đại học, cái thời gian mình vẫn miêu tả bản thân là “Vô sản”: Thất học, thất nghiệp, không giàu, không nhan sắc, không tài cán gì (hay gọi chung ta thất bại), còn không người yêu nữa. Có cái cảm giác, đến giờ mình nhớ lại vẫn thấy rùng mình là mỗi tối trước khi đi ngủ, nhìn lên trần nhà và không biết ngày mai sẽ ra sao. Thế mà giữa cái lúc chuẩn bị đến sinh nhật tuổi 22, thay vì nhìn lại quá khứ, mình đã viết để hi vọng về tương lai.

Mình khóc, bởi mình lại nhớ về cái cảm giác hoang mang ngày ấy. Mình buồn cười, vì sau 8 năm có những điều mình cũng không thay đổi mấy. Mình vẫn cứng đầu như vậy?

Bức thư ấy cho mình chiêm nghiệm lại hành trình mình đã trưởng thành ra sao. Mở đầu thư, Phương Anh 22 tuổi nói rằng “Hi vọng cậu đang ngồi bên tách cà phê và một cuốn sách yêu thích”. Hóa ra cái sở thích bình thường của mình vẫn chẳng thay đổi sau từng đấy năm. Đó một sở thích đơn giản nhưng cũng đủ để mình gạt sang một bên những lo lắng và tất cả những nỗi muộn phiền.

Có rất nhiều mục tiêu, và ước mơ ngày xưa mình không đạt được, hoặc là đi theo một hướng hoàn toàn khác. Mình đã không đạt kế hoạch là tốt nghiệp Tiến sĩ và lấy chồng trước tuổi 30 :D. Hòa ra từ khi ấy mình vẫn mải miết đi tìm người “cao hơn mình 1 cái đầu” và có thể cho mình đi Tuần trăng mật ở Paris. – Đọc đoạn này thì không thể không phì cười.  Thời điểm ấy, ước mơ về công việc tương lai của mình khác hiện tại. Mình từng nghĩ là mình sẽ đi du học ở Hà Lan, học về năng lượng bền vững. Có lẽ nguyên nhân vì, hồi ấy đi thực tập, chị trưởng nhóm học ở Hà Lan và mình rất quý trọng chị ấy. Nhưng không sao cả, “nữ hoàng” quý mình mà nên mình đã đến UK.

Đến đoạn cuối, Phương Anh 22 tuổi đã liệt kê những người mình cần phải biết ơn vì đã giúp đỡ mình. Cũng lạ là mình liệt kê danh sách những người mình cần biết ơn mà không liệt kê danh sách những đứa mình ghét. May là vậy, không thì bức thư này sẽ biến thành “Danh sách báo thù”.  

Có một vài lời nhắn nhủ khiến mình tự hỏi “Tại sao ngày xưa tôi lại có thể nghĩ như vậy”. Điều đầu tiên, “Hãy thật thành công để không bao giờ phải cúi đầu trước bất kỳ ai, và để những đứa mình ghét phải ngước nhìn.” Hóa ra, mình đã chọn không “trả đũa” những đứa từng chơi xỏ mình, mà mình chọn “trả thù” bằng cách trở nên giỏi hơn những người mình ghét. (Tự nhiên thấy cái tính hiếu thắng và ganh đua của mình ngày ấy thật mạnh mẽ). Điều thứ 2, dù hôm nay làm trái ngành nhưng đừng nối hận vì đã học “Kinh tế đối ngoại” vì mình đã được học nhiều điều và trải nghiệm nhiều. Điều này mình thấy đúng, đến giờ càng ngày mình càng thấy đúng đắn khi mình được học kinh tế. Điều thứ 3, hơi xa xôi một chút “Khi nào cậu có con, hãy cho nó được học đủ thứ và cho nó được làm những điều nó muốn. Dạy nó biết ước mơ nữa, giống như cậu đã làm vậy.” Với mình, ước mơ là một điều rất thiêng liêng. Cho dù càng trưởng thành, ước mơ không còn lãng mạn đầy màu hồng nữa mà nó nhuộm màu mô hôi, nước mắt. Nhưng chẳng ai đánh thuế ước mơ cả. Mình vẫn thường nghĩ, cứ ước mơ thật cao để cố gắng hết mình. Dù không thể chạm tới những vì sao, nhưng đến một ngày cũng sẽ thấy mình được ở giữa những vì tinh tú. Bởi thế mà mình sẽ vẫn viết những những ước mơ vào nhật ký, vẫn hi vọng, và vẫn hành động vì ước mơ đó. Tất nhiên mình sẽ nói điều đó với con mình (khi mình có con).

Một điều cuối cùng, đọc đến câu này, mình chỉ muốn con người trưởng thành của ngày hôm nay có thể quay lại cho cô bé của ngày hôm qua một cái ôm thật chặt và thì thầm “Tất cả khó khăn đã qua rồi”. Mình biết, mọi thứ không phải lúc nào cũng dễ dàng. Bạn có thể cố gắng trong 1, 2 năm, thất bại đôi ba lần nhưng có thể sẽ chẳng đủ sức để tiếp tục đi trên con đường mà đi mãi chẳng thấy ánh sáng. Có lẽ khi ấy mình đã rất mệt và muốn bỏ cuộc, nhưng mình đã viết vào thư rằng “Hãy tiếp tục cố gắng vì ước mơ của mình nhé, vì tớ đã cố gắng rất nhiều cho đến ngày hôm nay, tớ muốn cậu có thể đi tiếp. Cố lên nhé!”.

Nếu có thể hồi đáp bức thư của quá khứ ấy, kèm theo một cái ôm thật chặt, mình sẽ viết rằng “Gửi Phương Anh ngày hôm qua, cám ơn cậu vì đã luôn cố gắng, và nhắc nhở tớ không ngừng cố gắng”.

Thực ra mình đã định viết bài Blog này từ tháng 8/2022, khi sinh nhật mình, lúc mình mở lá thư này ra rồi nhưng mình lại chần chừ. Đến hôm vừa rồi 31/1/2023 mình lại nhận được một lá thư khác, gửi từ năm 2022. Mình đã quên bức thư này. Lần này mình gửi thư nhờ trang https://www.futureme.org/ , nên thư tự động gửi đến hòm mail đúng 1 năm sau. Hóa ra, mình toàn viết thư cho mình lúc khó khăn, hoang mang và mất định hướng. Thời điểm 1 năm trước, trải qua 2 năm không mấy dễ dàng, cũng là một cuộc khủng hoảng mình phải trải qua. Khi đọc lại lá thư, mình vừa bất ngờ, vừa thấy vui, vừa như được tiếp thêm động lực. Thư viết thế này.

Dear Phương Anh của tương lai,

Đôi khi tớ cũng thấy bản thân mình mệt mỏi và tự hỏi xem liệu mình có đang đi đúng đường, liệu những gì mình đang cố gắng có cho hoa thơm trái ngọt hay một ngày tớ sẽ phải chấp nhận rằng mình chỉ là đứa cứng đầu. Nhưng những bài học đã qua dạy tớ về sự kiên nhẫn, rằng chỉ cần mỗi ngày một chút một thôi, tớ sẽ tiền gần hơn một chút về nơi tớ muốn đến. Tớ trân trọng những điều tốt lành, sự may mắn mà tớ luôn nhận được, như một điểm tựa vững vàng để tớ có thể đi tiếp.

Khi cậu đọc được những dòng này, dù cậu có đang bơ vơ trên một hành trình nào đó, lạc lõng, cô đơn hay mệt mỏi, hãy nhớ rằng ở tận cùng của khó khăn thì không còn gì có thể làm khó được mình nữa. Kết thúc là một hành trình mới sẽ lại mở ra. Sự sụp đổ của lá The Tower sẽ mang lại sự khai sáng. Tớ luôn tin vào những điều tốt đẹp, và và tin vào Nhân quả. Chỉ cần ước mơ luôn hướng về những điều thiện lành ấy, mình sẽ luôn được che chở và hỗ trợ.

Tớ tự hào về tất cả những gì mình đã trải qua, và tớ mong mình mãi giữ được niềm tin và lòng nhiệt huyết ấy.

Những điều nên làm:

Hãy biết ơn những gì mình đã nhận được,

Nhìn cuộc sống với một trái tim rộng mở và dịu dàng,

Hãy kiên nhẫn, Good things take time.

Biết tha thứ

Yêu thương bản thân mình thật nhiều.

Hạnh phúc đến từ bên trong nên đừng phụ thuộc vào ai đó hay bất cứ điều gì;

Học cách lắng nghe những điều tĩnh lặng

Kỷ luật là chìa khóa để đạt được những mục tiêu.

Tập trung vào bản thân mình và không ngừng tìm hiểu chính mình.

Vượt qua những điều mình sợ hãi

Nói có với những cơ hội

Làm việc tốt, giúp đỡ mọi người

Không tham sân si

Tri thức và nhận thức khác nhau.

Không cần phải so sánh với ai, mà chỉ cần trở thành người mà Phương Anh của ngày hôm qua sẽ ngưỡng mộ và tự hào.

Tớ tự hào về cậu và ngóng đợi những điều tốt đẹp ở phía trước.

Thân mến

Phương Anh của hôm nay

Một ngày nào đó chúng ta sẽ trưởng thành, chúng mình biết nhiều điều trong cuộc sống hơn, rồi chúng ta sẽ thích những điều mới, những ước mơ sẽ khác đi. Thậm chí, có những điều ngày xưa chúng ta từng tin tưởng, những người chúng ta từng ngưỡng mộ nhưng giờ niềm tin và sự ngưỡng mộ đó lại sụp đổ. Thế nên, chẳng có gì sai nếu những ước mơ không thành hiện thực hay những kế hoạch không như ý. Nhưng mình tin, có những điều thuộc về bản chất, xuất phát từ tình yêu thương thì sẽ luôn vững bền. Chỉ cần trái tim luôn hướng về những điều tốt đẹp, cố gắng không để bị làm nhiễu bởi cuộc sống đầy những cám dỗ và xô bồ ngoài kia, chúng mình sẽ đi đúng hướng. Viết thư cho tương lai cũng như một lời khẳng định chắc chắn về những mục tiêu. Khi đọc lại, đó cũng là một lần giúp mình tự nhận thức lại bản thân, xem lại hành trình mình đã đi qua. Đôi khi trong cuộc sống hối hả này, có những niềm vui nào đó từ ngày xưa mà mình vô tình quên mất. Bức thư diệu kỳ ấy sẽ giúp bạn nhớ lại.

Mình cũng đang chuẩn bị viết một bức thư khác cho mình của 5 năm tới. Còn bạn, bạn có gì muốn nhắn nhủ tới bản thân của tương lai không?


Cảm ơn bạn đã đọc đến đây. Đừng quên theo dõi qua email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog.

[jetpack_subscription_form show_subscribers_total=”false” button_on_newline=”false” custom_font_size=”16px” custom_border_radius=”0″ custom_border_weight=”1″ custom_padding=”15″ custom_spacing=”10″ submit_button_classes=”” email_field_classes=”” show_only_email_and_button=”true” success_message=”Success! An email was just sent to confirm your subscription. Please find the email now and click ‘Confirm Follow’ to start subscribing.”]

Cover Photo by Debby Hudson on Unsplash