Devon và Cornwall là khu vực ven biển vùng Tây Nam nước Anh. Dường như Cornwall được nhiều người nhắc tới hơn khi nghĩ tới biển. Mình cũng từng đi Cornwall vào hồi tháng 11/2019. Devon vẫn luôn nằm trong wishlist của mình nhưng vì vùng đất này rất rộng, không tiện cho đường tàu nên mình cũng có nhiều cân nhắc trước khi đi. Cho đến khi, Mai, bạn cùng nhà của mình chuyển xuống Exeter. Mai cần đến trước để nộp giấy tờ cho chỗ làm mới và xem nhà. Mình tiện chuyến này đi cùng bạn luôn.

Lịch trình chuyến đi: Mình và Mai cùng bắt tàu xuống Exeter vào sáng sớm thứ 5. Sau đó, Mai ở lại Exeter, còn mình đi đến Clovelly một mình. Ngày hôm sau, mình quay lại Exeter, những người bạn khác cũng đến. Chúng mình thuê 1 căn Airbnb ở Exeter rồi từ đây đi Dartmouth và vùng biển phía nam Devon. Tháng 6, những ngày hè nóng nhất ở Anh, thời tiết lên tới 30 độ. Người Anh thường hay đi biển ở Spain, hay cũng đi nhiều những bãi biển ở Việt Nam, với mình đi biển ở Châu Âu cũng không có gì quá Wow. Nhưng, để nói đến từ “hoang sơ”, khi đến vùng biển ở Tây Anh nước Anh, mình mới thấy một khái niệm “hoang sơ” đúng nghĩa.

Một mình ở Clovelly – Thực sự chỉ có một mình

Điểm đầu tiên mình đến là Clovelly, một ngôi làng rất nhỏ ở phía Bắc Devon. Mình biết đến Clovelly rất tình cờ bởi thói quen lướt Google Maps và xem những ký hiệu chiếc máy ảnh quanh đó để tìm kiếm một cùng đất tiếp theo cho chuyến đi của mình. Và đó là cách mình biết đến ngôi làng nhỏ xinh Clovelly.

Devon

Devon

Để di chuyển đến các điểm ở Devon, thường mọi người sẽ đến Exeter trước, bởi Exeter được coi là thủ phủ của Devon. Từ Exeter, mình bắt tàu đến Barnstaple, rồi từ bến tàu ở Barnstaple mình bắt chuyến xe bus để đến Clovelly. Nếu như khu vực ven biển phía Nam của Devon là những thành phố tấp nập như Exeter, Plymouth, hay những khu du lịch đông khách như Totnes, Dartmouth, thì đi về phía bắc là vùng đồng cỏ sum sê, đan xen những cánh đồng và những đường mòn nhỏ hẹp, một cuộc sống yên bình của miền quê nước Anh. Điều khiến mình ngần ngại khi đến đây một mình vì giao thông ở Devon không tiện. Chuyến xe bus đến Clovelly chỉ có 4 chuyến/ ngày, đi xe mất hơn 1 tiếng mới tới nơi. Bởi thế mà nếu như ngày lễ tàu có delay thì mình sẽ lỡ chuyến xe bus phải đợi rất lâu mới có chuyến xe tiếp theo hoặc là lỡ cả chuyến xe bus cuồi cùng. Khi đợi xe bus ở Barnstaple, thấy thời gian đã quá lịch trên Google Maps mình cũng rất lo lắng, nhưng khi mình hỏi một bạn người địa phương cũng ngồi đợi xe bus, bạn ấy nhiệt tình lên apps của stagecoach để theo dõi chuyến xe cho mình. Bởi thế mà, càng đi, mình càng thấy người Anh thật thân thiện.

Khi xe bus dừng ở cửa vào ngôi làng Clovelly, mình hào hứng kèo vali vào, cuối cùng cũng đến nơi sau một hành trình dài từ sáng sớm đến tận chiều, 4 tiếng tàu từ Nottingham đến Exeter, 1 tiếng tàu từ Exeter đến Barnstaple và hơn 1 tiếng xe bus từ Barnstaple đến Clovelly.

Devon

Ngồi làng nhỏ Clovelly

Clovelly là một ngôi làng thuộc sở hữu tư nhân. Trước đây, ngôi làng này từng là món quà của vua William the Conquer, người mà mình đã giới thiệu trong bài viết về Hastings, tặng cho vợ của mình sau chiến thắng của ông tại trấn Hastings năm 1066. Sau đó, ngôi làng cũng thuộc sở hữu của nhiều gia đình giàu có. Cho đến thế kỷ 14, ngôi làng được mua lại bởi gia đình Cary. Clovelly lúc này duy trì sinh kế nông nghiệp. Mãi cho đến thế kỷ 16, Geogre Cary, người thừa kế ngôi làng đã đầu tư cơ sở vật chất để biến Clovelly thành một làng chài. Từ năm 1738, Clovelly thuộc sở hữu của gia đình Hamlyn, dân số trong làng là khoảng 500 người. Cuộc sống khi đó ở làng chài vẫn rất nghèo khó. Christine Hamlyn, người thừa kế, chủ nhân mới của ngôi làng từ năm 1884, với tầm nhìn và kiến thức sau khi đã đi du lịch khắp châu Âu, bà quyết định đầu tư phát triển Clovelly thành một ngôi làng du lịch. Bắt đầu bằng việc cải tạo những căn nhà cổ thành khách sạn đón khách du lich, cấm mọi loại xe đi trên con đường chính High Street giữa làng, và sau đó tiếp tục cải tạo những ngôi nhà cổ có niên đại 300-500 năm tuổi trong làng. Bởi thế mà Clovelly mới có vẻ đẹp quyến rũ với con phố lát đá vắng vẻ, những ngôi nhà sơn trắng và khu vườn um tùm, nằm ngay sát biển xanh ngắt.

Devon

Mình ở tại New Inn, nhà khách đầu tiên được xây được cải tạo để đón khách du lịch. Trong sản của New Inn vẫn còn lưu lại nhiều hình ảnh đám cưới của Christine Hamlyn, giống như một bảo tàng nhỏ. New Inn rất đẹp, chỉ tiếc là mình đi đúng ngày khách sạn đang cải tạo, làm mình mất luôn một góc để chụp ảnh. Và điều đặc biệt là ngôi làng nhỏ này cũng chỉ có 2 khách sạn thôi đó là New Inn nằm ngay trên con đường chính và Red Lion ở ven biển. Để vào tham quan ngôi làng, khách tham quan cần mua vé vào cửa, nhưng nếu đặt phòng tại 2 khách sạn trên, thì sẽ miễn phí.

Ngôi làng từng được xuất hiện trong tiểu thuyết của nhà văn Charles Kingsley, ông kể về một phần tuổi thơ của mình lớn lên ở Clovelly. Bảo tàng Charles Kingsley nhỏ bé nằm trong một ngôi nhà trên phố, cảm giác như ghé thăm nhà một người bạn cũ chứ không phải một bảo tàng mà mình thường thấy.

Devon

Một ngày vắng lặng ở Clovelly

Có lẽ nhiều người đến Clovelly để du lịch trong ngày, nhưng vì là thứ 5 ngày trong tuần nên khách du lịch cũng không quá nhiều. Đến khi trời tối, dường như cả thị trấn chỉ còn mỗi mình. Bữa tối, mình không ăn gì, chỉ ôm chai nước lọc mua ở Barnstaple rồi đi ngủ. Sáng hôm sau, khi mở cửa nhìn ra đường chính, mình vẫn thấy những người dân trong làng đi làm, những cô cậu học sinh leo những con đường dốc tới trường. Mình tự hỏi không biết liệu sống trong một ngôi làng đẹp như tranh thế này sẽ thế nào. Mình cứ ngỡ, nơ này chỉ trưng bày cho đẹp thôi, nhưng hóa ra cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Clovelly có truyền thống, có văn hóa và nhịp sống riêng của một cụm dân cư ven biển.

Devon

Devon

Sáng thứ 6, khi khách du lịch còn chưa kịp đến, con phố nhỏ còn im lìm, mình đi đi lại lại mấy vòng quanh trong đường ra biển mà vẫn không khỏi trầm trồ trước  vẻ đẹp của Clovelly. Mình đi ra biển. Đôi vợ chồng già đang cũng đi về từ phía con thác nhỏ mỉm cười chào với mình rồi họ đi khuất. Giữa không gian vắng lặng, mình ngồi trên bãi sỏi, nhìn ra biển mênh mông, rồi nhắm mắt và hít thở. Nếu như có một giây phút nào đó thực sự vắng lặng trong cuộc sống, thì có lẽ là chính khoảnh khắc này. Bạn biết đấy, giữa sự yên tĩnh, khi người ta chỉ có một mình, lại hàng loạt những suy nghĩ trong đầu trào lên. Mình thấy dạo này mình hơi đa cảm và suy nghĩ nhiều về nhữn góc khuất ở nội tâm. Nhưng mình biết ơn cái cảm giác tĩnh lặng này, khi mình chẳng có ai để nói, chẳng có gì để nghe, chẳng có ai làm phiền, nhìn ngó hay phán xét, mình chỉ còn cách ngồi tâm sự với chính mình. Mình nghĩ Clovelly hợp với một cặp đôi, nó thực sự rất riêng tư, yên bình, và bờ đá nơi đây hợp với những cuộc trò chuyện dài bất tận. Đó có lẽ là một lý do nếu một ngày nào đó để mình quay lại Clovelly.

Devon

Devon

Exeter – thủ phủ vùng Devon

Mình bắt chuyến xe bus buổi chiều từ Clovelly quay lại Exeter. Chiều thứ 6, bãi đỗ xe bên ngoài ngôi làng cũng đông hơn hôm trước, cuối tuần giờ mới bắt đầu. Giờ đã quen đường, quen với chuyến xe bus nên mình đã chẳng còn ngần ngại như lúc mới đến nữa. Mình lại nảy ra suy nghĩ trong đầu, giá như mình đã không sợ hãi và ngần ngại vì những điều chưa biết trước chuyến đi thì mọi chuyến đi đã vui hơn.

Devon

Quay lại Exeter, quay lại cuộc sống nhộn nhịp. Cũng phải giải thích, cái nhộn nhịp ở Anh rất khác với nhộn nhịp ở Việt Nam. Exeter là thành phố có trường đại học, cuộc sống sinh viên, những văn phòng nhỏ, và những cửa hàng local đóng cửa lúc 5h chiều, không tiếng còi xe, không có nhiều trai xinh gái đẹp mặc đồ sành điệu đi đi lại lại trên phố, một cuộc sống đặc trưng của những thành phố ngoài London. Và ngay cả cái mức độ đông đúc hay “bon chen” ở London cũng không thể nào sánh bằng Hà Nội, hay Tp Hồ Chí Minh. Chúng mình đi ăn, rồi ra quán pub bên bờ sông uống, 9h nhà bếp đóng cửa, 10h quán đóng của luôn. Bởi vậy, nhiều bạn bè mình cũng cân nhắc rời Anh vì không thể chịu nổi sự “nhộn nhịp” ở mức độ này.

Devon

Mình mừng cho bạn mình sẽ chuyển tới đây, Exeter đích thị đông vui, cơ sở sở vật chất tốt hơn ở Nottingham. Phần lớn trung tâm thành phố đã bị bom phá hủy trong thế chiến thứ 2. Nhưng giờ khu phố trung tâm đã được xây dựng lại với nhiều cửa hàng lớn nhỏ. Được xây dựng trên cao nguyên phía trên sông Exe, thành phố được bao quanh bởi những đoạn công trình quan trọng của tường thành La Mã và Trung Cổ với quy hoạch đường phố gần như không hề thay đổi kể từ khi người La Mã lần đầu xây dựng. Exeter cũng có những lối đi ngầm dẫn từ trung tâm thành phố đến khu bờ sông. Tối đến, những nhà hàng được phục dựng từ những nhà kho bến cảng từ thế kỷ 19 lên đền lấp lánh, gió từ bờ sông thổi lại xua tan cái nóng của mùa hè.

Dartmouth – cảng biển nhộn nhịp

Nếu Clovelly là một ngôi làng cổ tích nép mình bên bờ biển hoang sơ, thì Dartmouth lại mang một vẻ đẹp khác, sống động, duyên dáng, nhiều tiện dịch vụ tham quan cho khách. Nằm dọc theo dòng sông Dart, thị trấn này giống như một bức tranh nước với những ngôi nhà màu sắc chen nhau trên triền đồi, phản chiếu xuống mặt nước lấp lánh. Chúng mình bắt chuyến tàu từ Exeter đến Totnes, rồi sau đó bắt một chuyến bus đến Kingswear, sau đó sẽ có một chuyến phà đưa chúng mình sang trung tâm của Dartmouth. Nếu có một nơi nào đó vừa cổ kính, vừa thơ mộng, lại vừa sống động như trong phim Anh, vừa có chỗ vui chơi giải trí, vừa có lâu đài để nghe lịch sử thì chắc chắn là Dartmouth. Dartmouth có đủ mọi thứ để khiến một người yêu nước Anh phải lòng, từ những con hẻm lát đá, con đường đi bộ, quán trà ấm cúng, bến cảng rộn ràng tàu thuyền, bờ biển hoang sơ, cho đến pháo đài cổ Dartmouth Castle nằm lặng lẽ nhìn ra cửa biển.

Devon

Devon

Khi vừa đến, chúng mình mua vé tàu để đi cruise dọc sông Dart, hướng về khu bảo tồn thiên nhiên National Trust Greenway, đi qua trường hải quân quốc gia. Sau khi quay lại trung tâm Dartmouth, bọn mình dành thời gian đi bộ dọc theo con phố chính, nơi tập trung các cửa hàng địa phương, quán trà, tiệm sách cũ, và những góc phố xinh xắn. Từ trung tâm, bọn mình đi bộ theo con đường dốc lên phía đồi, lối đi tới Bayard’s Cove Fort, một pháo đài nhỏ được xây từ thế kỷ 16 để bảo vệ Dartmouth khỏi hải tặc và tàu thù địch. Đứng ở đây, mình có thể phóng tầm mắt ra cửa sông Dart, nơi giao thoa giữa sông và biển, vừa hùng vĩ vừa lãng mạn. Đi tiếp nữa là Dartmouth Castle, một pháo đài cổ nằm sát mép biển, rất gần như thể chạm tay là tới sóng. Dưới chân lâu đài là một bãi đá nhỏ, nơi bọn mình ngồi nghỉ chân, nghe tiếng sóng vỗ và tận hưởng cái nắng dịu nhẹ của Devon. Và đúng nghĩa là một sự hoang sơ đích thực, nếu bạn muốn tắm biển ở Dartmouth, trên những bãi tắm nhỏ dọc bờ đá, bạn sẽ phải tự chuẩn bị mọi thứ. Không có dịch vụ cho thuê ghế, không có tiệm nước hay quán ăn, thậm chí không có cả nhà vệ sinh gần đó. Chỉ có biển, đá, nắng và gió. Mình thấy những du khách ở đây giống như những người khám phá thực thụ. Họ để đồ gọn gàng bên bờ, thản nhiên bước xuống nước, bơi lội trong làn nước xanh biếc, rồi lên bờ tự lau người bằng khăn mang theo, mặc lại áo khoác và tiếp tục hành trình. Cũng một việc rất khác mình đã làm sau rất nhiều năm đó là thò chân xuống biển.

Devon

Devon

Trung tâm Dartmouth rất đông, mình muốn thử món tôm hùm trong nhà hàng mà đâu cũng hết chỗ. Bởi vậy, chúng mình quyết định quay lại biển Totnes rồi bắt đầu thử vận may với khu trò chơi ven biển, một đắc sản ven biển của Anh. Nhưng có vẻ như chúng mình không may mắn lắm. Cái trò chơi để đổi tem phiếu, trong khi mấy đứa trẻ quanh đó phải có hàng mấy chục mét tem phiếu thì 4 đứa mình chỉ đủ để đổi lấy 3 cái kẹo và cô nhân viên phụ trách quầy hàng cho chúng mình cái kẹo thứ 4 cùng nụ cười bí ẩn.

Devon

Nghĩ về Devon

Dường như sau rất nhiều chuyến đi ở Anh, cũng không còn nhiều điểm đến mà mình tháy Wow, mắt chứ O mồm chữ A như lần đầu dến Anh nữa. Thậm chí với mình nước Anh giờ đây trở nên rất quen thuộc. Mình nhận ra, mình đi chậm hơn, ở lâu hơn, thưởng thức nhà hàng, quán cà phê nhiều hơn là những ngày cầm bánh mỳ hay bỏ bữa trưa để đi cho đủ điểm check-in. Mình chú ý nhiều hơn đến những điều nhỏ bé, như cách một ngôi làng thức dậy vào buổi sáng, hay ánh nắng cuối ngày rọi lên bức tường đá phủ rêu. Mình ngồi trong các quán cà phê lâu hơn, không chỉ để uống mà để nghe một đoạn hội thoại, thưởng thức một món ngon trong nhà hàng local với rating cao, đi thật chậm trong những con phố để ngắm cách người dân địa phương sống, để hít thở, để để cảm nhận cuộc sống xung quanh. Giờ đây, mình thấy mỗi điểm đến là một khoảng dừng, một khoảng lặng để nhìn lại chính mình, không phải để đánh dấu, mà để sống thật đầy trong những giờ phút ở đó. Devon, với mình, là một nơi để cảm, để lắng lại, để nhìn thấy mình đang thay đổi từng chút một qua từng chuyến đi, và để mình có thêm những ý tưởng mới cho hành trình phía trước.

Devon

Cám ơn bạn đã đọc đến đây. Nếu bạn thấy thú vị và bổ ích hãy chia sẻ với bạn vè và đừng quên theo dõi qua Email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog. Bạn có thể để lại bình luận để cho mình biết nội dung nào bạn đang quan tâm, cũng như để lại email để mình gửi cho bạn những tài liệu hữu ích.

Theo dõi để nhận Newsletters

Theo dõi Fanpage để nhanh chóng cập nhật bài viết và chia sẻ mới nhất: https://www.facebook.com/Violetstoryblog