Mùa hè ở UK bắt đầu chói chang. Đến 21h trời mới tắt nắng, ra đường các nam thanh nữ tú đã mặc quần áo ngắn, ngồi tán chuyện bên bãi cỏ. Mình phải chọn một ngày nắng nhất, ấm nhất để đến vách đá trắng Dover bởi vách đá ven biển thường gió lớn, nếu đi ngày nhiều mây hay mùa đông sẽ rất lạnh.
Ngày 20/5/2023
Chúng mình bắt chuyến tàu từ Victoria Station lúc 8h sáng. Hai chị em vừa kịp chạy lên tàu đúng 1 phút trước khi tàu chạy. Dover thuộc hạt Kent phía Đông Nam nước Anh, một trong những hạt khá đặc biệt mà không có chữ -shire cuối tên. Đến thăm hạt Kent, cũng không thể bỏ qua Cantebury, thị trấn với dòng sông có hoa nở rực rỡ ven bờ, nhà thờ cổ kính và những con phố nhỏ xinh. Dover nằm ở cuối hành trình đi tàu bắt đầu từ London, tiến thẳng ra biển. Đường đển Dover mùa này rất đẹp với hoa cải dầu (rapeseed) nở vàng rực dưới bầu trời xanh ngắt một màu.
Với vị trí đặc biệt ở phía đông của eo biển Đại Tây Dương và là nơi gần nhất tới Pháp và lục địa già Châu Âu, vách đá trắng Dover không chỉ là kỳ quan thiên nhiên mà nó còn chứng kiến nhiều câu chuyện lịch sử. Nơi đây đã ghi lại những dấu chân của chiến tranh, sự xâm lược và cả những con người bảo vệ đảo Anh hàng ngàn năm, dấu chân của những người Anh đi khám phá vùng đất mới và cả dấu chân cả những dòng người nhập cư đến Anh hi vọng một cuộc đời mới. Nhìn những con tàu ra vào cảng, không biết bao nhiêu người trên đó đang đi tìm miền đất hứa. Mình nhớ hồi đi Pháp, mình cũng bắt xe bus từ Victoria Station, rồi đến nửa đêm dừng lại một trạm kiểm tra an ninh ở cảng Dover, trước khi lên con tàu đi qua đường hầm vượt biển để sang cảng Calais (Pháp). Dòng người từ Châu Á sang Anh (nếu không đi theo đường hàng không) thì cũng sẽ thường đi sang Trung Quốc, qua Pháp rồi tiến vào Dover qua đường hầm vượt biển hoặc tàu thủy. Bởi thế mà Dover chứng kiến rất nhiều những chuyện vui buồn, những chuyến đi cả xa xỉ lẫn bình dân của người từ muôn nẻo đến đảo Anh.
Nơi đầu tiên chúng mình đến là lâu đài Dover. Trải qua các thời kỳ biến động của lịch sử, lâu đài Dover được sử dụng với nhiều mục đích khác nhau. Từ khi còn chưa được xây dựng thành lâu đài thì vị trí khu vực này đã được chọn làm căn cứ quân sự thời La Mã. Lâu đài được chính thức xây dựng từ thế kỷ 11 dưới triều đại của vua William the Conqueror, vị vua đầu tiên của Norman và Anh. Bởi thế, Dover cũng như một nơi đánh dầu sự thành lập của “triều đại phong kiến” nước Anh. Lâu đài được xây bằng gỗ và đá, tường rất dày. Một điều đặc biệt khác mà hướng dẫn viên du lịch giới thiệu là một số sàn gỗ trong lâu đài là tái chế từ những con tàu đi biển cũ. Từ thời xưa người ta đã biết tái chế như vậy đó. Gọi là lâu đài nhưng nó không hề mang dáng vẻ “nguy nha lộng lẫy như truyện cổ tích” mà rất “lạnh lẽo và u tối”. Giống như lần đi thằm lâu đài Warwick, nếu đi một mình chắc mình sợ hết hồn luôn. Từ thời Trung Cổ đến tận thế kỷ thứ 20, lâu đài Dover cũng chứng kiến nhiều cuộc chiến tranh xâm lược từ Châu Âu, sự thay đổi của các vị vua và các vụ tranh chấp quyền lực, rồi trở thành căn cứ quân sự, phòng thủ biên giới và bệnh viện trong 2 cuộc chiến tranh thế giới.
Vách đã trắng cao sừng sững trước sóng gió của Đại Tây Dương đã bảo vệ đảo Anh vẹn toàn qua bao năm tháng. Có một câu nói rằng “White Cliffs of Dover – one of those natural monuments that defines what it is to be British”. Nhà Triết học Julian Baggini từng nói “Looking out over the port of Dover, with the endless steam of boats coming in and out, every British citizen is reminded that belonging here has never been about blood or genes. It’s simply about being at home on this discrete island and being aware of the privileges and responsibilities that brings”. Có vẻ như vượt qua được vách đã này, quân xâm lược trong chiến tranh sẽ chiếm được đảo Anh, còn giờ đây rất nhiều người với màu da, dòng máu khác nhau nhưng rồi cuối cùng cũng trở thành “người Anh”.
Ăn trưa ở lâu đài xong, chúng mình đi dọc con đường bờ biển rồi leo đến White Cliff. Không hiểu sao mỗi lần nhắc đến White cliffs người ta hay nhắc đến Seven Sisters. Với kinh nghiệm từng đến Seven Sisters thì mình khẳng định Dover hùng vĩ hơn rất nhiều. White Cliffs of Dover là di sản tự nhiên và lịch sử của Anh, bởi thế mà con đường lên đến vách đã cũng được xây dựng như một khu du lịch nghỉ dưỡng. Nhiều gia đình chồng chất đồ picnic lên xe ô tô để bắt đầu một chuyến du ngoạn cuối tuần mùa hè. Hai chúng mình cũng ngồi nghỉ thưởng thức 2 cây em double scoops trước khi leo tiếp. Định lên vách đã ngồi ăn mà vừa mua xong, gió to kem đã chảy nên ăn hết luôn.
Chẳng một từ nào có thể miêu tả hết sự hùng vĩ ở nơi này. Gió, Dover rất nhiều gió. Nắng, nắng Dover cũng gắt cho bầu trời xanh và biển xanh nối liền. Đứng chụp ảnh, mà mình muốn sắp bay luôn. Một điều rất buồn cười là đang đi nửa đường đến vách đá, thì điện thoại của bạn mình và đồng hồ cơ của mình tự nhiên lệch một tiếng. Mùa hè ở Anh thì nhìn trời cũng chẳng thể đoán được đã mấy giờ. Đang ngồi tranh luận xem đồng hồ ai đúng ai sai còn xem giờ tàu về, thì bọn mình nhận được tin nhắn “Chào mừng bạn đến nước Pháp”. Biên giới quá gần, người còn ở địa phận nước Anh mà điện thoại đã sang Pháp từ khi nào.
Chuyến đi này sẽ bớt phần “long trọng” nếu như trên đường về bạn mình không tự nhiên ngỏ ý “đi đường vòng”. Thay vì đi đường nhựa, bọn mình đi vào bãi cỏ, theo lối đường mòn xuống thung lũng rồi leo lên vách núi. Đến một đoạn phải leo lên dốc, mà cây bên đường toàn gai, bọn mình khá hoảng. Bạn mình nắm phải cây gai và chảy máu. Đưởng rất trơn mà không có đá để đặp chân lên, tự nhiên thấy con quạ đen bay qua mình cũng rùng mình.
Cái lúc đang lưng chừng con dốc, tay không biết bám chỗ nào, chân không biết đặt vào đâu, mình nghĩ về những khó khăn. Thật ra, cứ mỗi lần gặp chuyện gì khó, nhất là những khoảng thời gian kéo dài, toàn những thất bại (ví dụ như đợt nộp học bổng PhD vừa qua), mình đều nghĩ đến leo núi. Nếu như thử thách này quy đổi sang việc leo núi, mình phải dùng sức để vượt qua thay vì phải dùng não, đấu trí thì liệu mình sẽ bò tiếp hay dừng lại và mình có leo nổi không. Lúc chân đang tìm điểm bám, mình không sợ điều tồi tệ nhất vì chỗ này chắc chắn không teo được, mình chỉ sợ trèo tiếp mà ngã thì gãy tay chân. Lúc đó mình cũng nghĩ liệu bây giờ mình sẽ bò lên tiếp dù không biết bám vào đâu, chỉ có cào tay lên mặt đất mà bò, hay mình sẽ chấp nhận tụt xuống từ từ rồi chịu khó cuốc bộ quay về đường cũ. Tiếp tục leo lên lúc nào cũng khó hơn là đứng yên hoặc trượt xuống. Cách nào cũng lười cả, nhưng mình phải về nhà. Nghĩ cảnh trượt xuống rồi lại leo ngược lại cái chỗ vừa đi xuống dốc kia mình cũng nản. Rồi mình chọn cách leo tiếp. Nếu tụt xuống thì chẳng phải mình bỏ cuộc sao. Và bỏ cuộc thì cũng đâu dễ dàng sung sướng gì. Thế nên cố một tẹo, một tẹo nữa thôi, là lên đến nơi, đường về sẽ ngắn hơn.
Dù sao thì đó cũng không phải lần leo trèo khó nhất mình từng trải qua. Mình từng leo núi Ben Nevis, từng chèo đèo lội suối với đám bạn hồi cấp 3, từng leo hang Én, và cũng từng tập thể lực hồi còn học võ nữa. Mình không phải một cô gái “liễu yểu đào tơ”, chỉ là hôm nay mình mặc váy, đi giày da, áo trench coat cho một ngày thong dong tản mát, chứ không phải leo núi. Cái lúc mình thấy mặt trời chiếu vào mặt, không còn ngọn đồi nào chắn trước mặt nữa, mình cũng biết còn chút nữa thôi để cố leo tiếp. Nhiều khi trong cuộc sống, có những khó khăn không mệt sức lắm, nhưng mình chẳng biết bao giờ đến điểm kết thúc. Mình từng chẳng biết bản thân còn cố gắng được đến khi nào. Nản chí mà giữ cho bản thân tiến về phía trước còn khó hơn rất nhiều. Nhưng ngọn núi nào thì cứ leo rồi cũng sẽ vượt qua thôi.
Lên đến nơi, người mình bẩn lấm lem bởi vì chúng mình phải bò và cào đất vì không có chỗ để bám. Người thành công luôn có lối đi riêng, như kiểu mọi thứ dễ dàng quá thì không vui. Một tháng trước, khi tham gia một buổi chia sẻ với SheGrows, bạn host nói rằng “Nếu thấy mọi thứ dễ dàng quá, hãy xem bạn đã đi đúng đường hay chưa”? Đôi khi chúng ta cần cái gì đó khác thường để bẻ lái cuộc đời sang trang mới. Đến khi ra đến cánh cổng trước khi ra khỏi khu bảo tồn, thấy cái biển thông tin, dự án bảo tồn và con đường trị giá mấy triệu bảng, mình thấy buồn cười. Người ta xây con đường bao nhiều tiền của mà chúng mình không đi, tự nhiên đi leo đồi, nhưng bởi thế mà Dover với mình đáng nhớ như thế. Kết thúc chuyến đi bằng hộp 20 cánh gà KFC đang giảm giá chỉ còn 5.99 bảng và chai Pepsi được phục vụ bởi bạn nhân viên da màu vô cùng nhiệt tình hỏi han bọn mình. Về đến London, 11h đêm, phố vẫn tấp nập.
Cám ơn bạn đã đọc đến đây. Đừng quên theo dõi qua email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog.
- 💎Bạn có thể ủng hộ để Blog được duy trì bằng nhiều hình thức tại Donation
- 📝Những bài viết khác cùng chủ đề trên Blog tại Learning and Growing
- 🎨Instagram: https://www.instagram.com/phuong.anh.violet/
- 📚Bookstagram: https://www.instagram.com/vitamin.books/
- 🍀Self-help Instagram: https://www.instagram.com/_smallstepseveryday_/
- 📻 Podcast: https://podcasters.spotify.com/pod/show/smallstepseveryday
- 📽 Movie review: www.phuonganhviolet.com
- 🔖Facebook: https://www.facebook.com/Violetstoryblog
- 💌Email: phuong.anh.violet@outlook.com
- 📱Sách và món đồ hữu ích mình dùng: https://phuonganhviolet.koc.asia/