NỘI DUNG BÀI VIẾT
Chuyến đi tới thành phố cổ kính Edinburgh, kỳ nghỉ giáng sinh ở xứ Scotland.
Ngày 15/12/2018
Chuyến tàu từ ga London Euston đến Edinburgh xuất phát từ lúc sáng sớm. Tôi cảm giác mình giống như Harry Potter bước chân lên chuyến tàu để đến trường Hogwarts, bởi nhà ga với mái vòm cong cong nhìn giống hệt trong phim. Chúng tôi đã chuẩn bị đủ trà, cà phê, bánh ngọt, hoa quả để sống sót trên hành trình dài. Chúng tôi sắm cả một cái đệm ngủ. Mấy ngày, hai đứa ở nhờ nhà chị Yến đang học ở Edinburgh, mà phòng chị chỉ có 1 cái giường.
Ấn tượng đầu tiên về Edinburgh
Năm tiếng trên tàu đủ để tôi thỏa sức chiêm ngưỡng những đồng cổ xanh ẩm ướt sau những cơn mưa đặc trưng của thời tiết nước Anh. Càng lên phía bắc, khung cảnh hùng vĩ của núi non xứ Scotland hiện lên, vụt qua sau ô cửa sổ tàu. Tôi xuống ga Edinburgh khi trời nhá nhem tối.
Lên Scotland vào giữa tháng 12 dường như cũng không phải một kế hoạch lý tưởng bởi vào mùa đông, màn đêm đã bắt đầu buông xuống thành phố từ 3h chiều. Scotland lại hay mưa và rất lạnh, lạnh hơn London rất nhiều. Tôi cảm giác như tất cả những món đồ ấm nhất tôi đã khoắc lên người mà chưa đủ. Bước ra khỏi ga, tôi ngước nhìn lên thấy những ngôi nhà tráng lệ như những tòa lâu đài trong câu chuyện cổ tích, rực rỡ lấp lánh ánh đèn phía bên kia bờ sông.
Chợ giáng sinh ngay ngoài phố thơm lừng mùi bánh ngọt, béo ngậy mùi xúc xích nướng với hành khô và nồng nàn hương quế trong ly rượu mulled wine say nồng khiến bụng tôi cồn cào. Ngày thường Edinburgh đã đẹp cổ kính, mùa này giáng sinh, thành phố còn trang hoàng lộng lẫy hơn, và tôi đã phải lòng thành phố xinh đẹp này từ cái nhìn đầu tiên. Cũng vì muốn ngắm nhìn thành phố này lâu hơn một chút, hít thở không khí cổ tích này nhiều hơn một chút, chúng tôi không bắt xe bus mà tự mình kéo vali qua những con đường gạch, dốc cao gồ ghề để về đến nhà bạn. Trời đã tối, mưa và lạnh, nhưng cũng chẳng sao, ở Anh đủ lâu người ta sẽ biết học cách “khiêu vũ dưới cơn mưa”.
Thành phố trong những trang sách
Đi trên con phố qua khu học xá của trường đại học Edinburgh, tôi lại nhớ đến bộ phim chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên “Một ngày – One day” của nhà văn David Nicholls với sự xuất hiện của nàng thơ Ana Hathaway. One Day kể về hành trình kéo dài suốt 20 năm giữa Dexter (Jim Sturgess) và Emma (Anne Hathaway) từ ngày hai người cùng tốt nghiệp đại học Edinburgh năm 1988. Khung cảm Edinburgh trước mắt tôi giờ đây cũng màu xám, trầm buồn ý hệt những cảnh phim vậy. Chính tác giả David Nicholls đã thừa nhận rằng, ông say đắm vẻ đẹp của Edinburgh vào một mùa hè, và thành phố xinh đẹp này trở thành nguồn cảm hứng để ông viết nên cuốn tiểu thuyết lãng mạn thành công nhất trong số những cuốn tiểu thuyết cùng thời.
Thích đọc sách, tôi thích Edinburgh từ cái nhìn đầu tiên cũng là điều dễ hiểu. Edinburgh là thành phố đầu tiên trên thế giới được UNESCO công nhận là thành phố văn chương từ năm 2004. Không chỉ là nơi sinh ra và nuổi dưỡng nhiều nhà văn lỗi lạc Arthur Conan Doyle tác giả của bộ truyện trinh thám Sherlock Homles, vẻ đẹp cổ kính, huyền bí của Edinburgh cũng là nguồn cảm hứng để JK Rowling sáng tác Harry Porter ….
Những bông tuyết đầu tiên
Chúng tôi đi bộ gần 30 phút đến nhà chị Yến, bước vào khu ký túc xá, để lại mưa và gió lạnh phía ngoài cửa, thật là thoải mái sau chuyến đi dài. Chị Yến ở một mình một phòng, cùng flat với 2 cô bạn khác. Như vậy, là mấy ngày ở đây chúng tôi cũng khá thoải mái, chỉ cần giữ ý, không nói to quá để ảnh hưởng tới các bạn cùng nhà.
Chúng tôi nghỉ ngơi một lúc rồi qua nhà anh Chánh để chuẩn bị đi chợ. Chị Yến với anh Chánh học cùng trường đại học Edinburgh, nhưng ở khác khu ký túc, đi bộ cũng mất khoảng 15 phút. Còn anh Trúc phải bắt chuyến xe bus 40 phút ở vùng ngoại ô để đến ăn tối với chúng tôi. Tối hôm đó chúng tôi ghé qua siêu thị, cả khu chợ Á mua cả hải sản, thịt bò, nấm, rau…. để làm một bữa lẩu thịnh soạn. Tôi với Thư vẫn đùa nhau rằng, đi với hội ở Scotland lúc nào cũng ăn no. Trời bắt đầu mưa lất phất, bàn tay tôi lạnh cóng xách túi đi chợ đầy đồ ăn. Tôi hỏi:
- Liệu lạnh đến thế này rồi thì đã có tuyết rơi chưa? Điện thoại chị báo đến 8h tối nay khả năng sẽ có tuyết rơi.
Trời lạnh thế này ăn lẩu là nhất. Làm lẩu cũng chẳng cần chuẩn bị gì nhiều, rửa rau, rửa thịt, nấm, ngô; đun một nồi nước sôi và cho vào đó hai gói súp mỳ tôm. Chỉ có điều, nồi lẩu cắm điện hơi lâu, thành ra chúng tôi cho thịt vào nồi, lại ngồi nói được cả tá chuyện.
Nồi lẩu này anh Chánh bảo nhận từ một bạn cũng là Chevening khóa trước. Ở trong nhóm Chevening, chúng tôi không chỉ chơi với những người đi cùng năm, mà các anh chị đi trước cũng giúp chúng tôi rất nhiều, chia sẻ kinh nghiệm tìm nhà, cuộc sống ở UK, rồi cả để lại cho chúng tôi những món đồ cũ nữa. Hôm ấy, chúng tôi nói về sự thay đổi, chúng tôi đã khác thế nào sau mấy tháng đi học xa nhà. Tôi nhớ nhất câu chuyện của anh Trúc:
- Ngày xưa đi chợ với vợ, anh thường khó chịu vì vợ anh chọn đồ lâu quá, tính cái này, tính cái nọ. Giờ mình tự đi chợ, tự mua, tự chọn đồ anh mới thấy nó khó thế nào. Có mỗi chuyện đi chợ mua gì, nấu gì ăn cũng đủ đau đầu.
Còn tôi thì khác gì nhỉ? Đi du học, có lẽ tôi chịu đựng giỏi hơn, ít kêu ca, phàn nàn, ít khi nổi nóng. Tôi học cách sống với bạn cùng phòng, từ đó mà tôi tự thấy mình sống trách nhiệm và ý thức hơn. Chúng tôi nói chuyện một lúc lâu, bàn cả kế hoạch đón năm mới, nhận xét sự khác nhau giữa người miền Nam và người miền Bắc, sự khác nhau người người London và người ở Edinburgh.
Ăn xong tôi ra ngoài nghe điện thoại, bỗng dưng nghe tiếng mọi người trong phòng ăn cười toáng lên. Lúc tôi chạy vào hớt hải:
- Có chuyện gì đấy ạ?
- Buồn cho em rồi Phương Anh ạ, vừa lúc em không ở đây có tuyết rơi.
Tôi chạy ra cửa sổ nhìn ra ngoài, trời tối om, và chẳng thấy gì rồi ngẩn ngơ ngồi tiếc, sao tuyết rơi gì mà có vài phút lại hết vậy. Tôi buồn thiu mang bát đi rửa. Lúc đang đứng rửa bát, tôi nhìn ra ngoài cửa kính, thấy những hạt trắng li ti bắt đầu bay lất phất, lấp loáng trên cột đèn đường sáng lóa trước hiên nhà.
Và đó là lần đầu tiên trong đời tôi được tận mắt nhìn thấy tuyết rơi. Tôi mở cửa ra đứng ngoài, mặc cho mình đang chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, xòe ra tay đón những bông tuyết nhỏ xíu. Những bông tuyết nhẹ tênh bay lượn giữa không trung, từ từ rơi xuống rồi tan biến trước khi chạm bàn tay tôi. Miệng tôi thì thầm câu hát bài Hoa Tuyết của Haley.
“We can share the very first snow flower of the year…” Chúng tôi đứng đó cười nói, quên đi cả cái lạnh. Thực sự khi đó lòng tôi thấy ấm áp. Tuyết rơi đầu mùa, cái cảm giác mà tôi đã ao ước, ngóng đợi từ khi còn là một đứa trẻ. Giờ thì tôi đã tận mắt trong thấy, đã cảm thấy, đã chạm tay vào, đó là sự thật, không còn mơ hồ, một sự thật đẹp như giấc mơ.
Ngày 16/12/2018
Arthur’s Seat – Nóc nhà Edinburgh
Chúng tôi dậy từ sớm, chị Yến với anh Chánh dẫn tôi với Thư lên Arthur’s Seat hay còn gọi là nóc nhà Edinburgh. Buổi sáng, trời lạnh nhưng quang đãng và trong xanh. Leo lên đồi vào mùa này đúng là để thử sức chịu lạnh của bản thân. Càng lên cao gió càng mạnh. Tôi cảm giác mình không dám há miệng ra vì sợ gió vào mồm. Con đường mòn lên Arthur’s Seat ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua và hơi trơn. Những nhúm tuyết nhỏ e ấp giấu mình dưới những ngọn cỏ xanh rì. Đường lên khá mệt, bởi tôi cũng không phải thanh niên chăm chỉ tập thể dục. Dù ở London, chúng tôi có thể đi bộ chục cây số mỗi ngày, nhưng đường phố và leo đồi là cả một sự khác biệt rõ rệt.
Mặt trời vàng rực thoáng hiện sau mây mù, rọi những tia nắng vàng ươm xuống đánh thức những mái nhà cổ kính, yên bình. Người trên đỉnh đồi chụp ảnh rất đông, đợi mãi, chúng tôi mới trèo lên được tảng đá ở đỉnh đồi để chụp ảnh. Anh Chánh chỉ cho tôi thấy những địa điểm nổi tiếng nhất của Edinburgh từ trên cao.
Tôi tò mò về cái tên Arthur’s Seat, có liên quan gì đến truyền thuyết vua Arthur. Cứ mỗi lần tò mò về câu hỏi lịch sử, chúng tôi lại nghĩ đến Giang, cậu bạn cùng nhóm Chevening năm nay, có hiểu biết rộng về lịch sử thế giới. Chúng tôi hay đùa nhau đi đâu phải dẫn Giang đi cùng để vừa ngắm cảnh vừa có người thuyết minh miễn phí. Tôi thì không mấy khi đọc sách lịch sử, mà nếu như có đọc tôi cũng khó mà nhớ hết. Từ bé đến lớn, tôi đọc nhiều sách nhưng hứng thú nhất là tiểu thuyết lãng mạn.
Dù chưa biết tên gọi ngọn đồi này bắt nguồn từ đâu, đứng trên đây nhìn ngắm Edinburgh, tôi nhớ ra đây là địa điểm quay một trong những cảnh quay đẹp nhất của phim One Day. Emma và Detex cùng đi qua cánh đồng cỏ úa vàng, tiến lên đỉnh núi nhìn xuống những ngôi nhà cổ kính phía xa và Emma nói rằng
“Dù cho ngày mai chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì chúng ta đã có ngày hôm nay”
Whatever happens tomorrow, We’ve had today. _ One day quote
Hóa ra cuối cùng thì cuộc sống không chỉ đưa tôi đến với những nơi tôi từng mơ ước đặt chân tới mà còn để tôi bước vào những cảnh phim.
Quán cà phê nơi JK Rowling viết cuốn sách đầu tiên
Từ Arthur’s Seat trở về, anh Chánh với chị Yến dẫn tôi qua quán cà phê The Elephant house, nơi tác giả JK Rowling ngồi viết bản thảo câu chuyện về ngôi trường phù thủy, khi mà bà không hề ngờ rằng đó sẽ trở thành bộ sách bán chạy nhất mọi thời đại. Vừa mở cửa bước vào quán, tiếng chuông cửa leng keng hòa với tiếng người nói chuyện quánh đặc trong không gian nhỏ của cửa hàng, trộn cùng tiếng máy pha cà phê xèo xèo. Kính mắt của tôi mờ đi bởi hơi nước đọng lại do sự chênh lệch nhiệt độ ngoài phố và bên trong cửa hàng. Quầy lễ tân để một tấm thiệp nhỏ, nhắc mọi người rằng quán không có wifi để mọi người dành thời gian nói chuyện với nhau.
Tôi hỏi cô bạn phục vụ là tôi muốn món đồ uống mà JK Rowling hay uống khi viết truyện. Cô chỉ cười, rồi tôi nhanh chóng “thỏa hiệp” với một tách socola nóng với bánh cà rốt, combo rất phù hợp trong mùa đông bởi mùi hương vani ngọt ngào và mùi socola đủ để tôi thấy ấm lại sau những cơn gió lạnh trên Arthur’s seat.
Những con phố cố kính
Ra khỏi quán Elephant and Castle, chúng tôi đi ngang qua bức tượng chú chó Greyfriars Bobby gần cổng nhà thờ Greyfriars. Có một câu chuyện kể rằng, chú chó này đã đứng canh gác bên phần mộ của người chủ John Gray suốt 14 năm liền. Cảm động trước câu chuyện đó, người dân Edinburgh đã chăm sóc Bobby và dựng bức tượng này khi chú qua đời năm 1872.
Chúng tôi tiếp tục hành trình đi dọc con phố Victoria Street kiều diễm uốn cong với những ngôi nhà đủ màu sắc, rồi qua đại học Edinburgh, trường của chị Yến và anh Chánh, cũng là nơi cha đẻ của thuyết tiền hóa Charles Darwin từng theo học. Mùa đông, gần giáng sinh, không phải thời điểm du lịch lý tưởng, nhưng tôi lại thích thành phố lúc này khi trở về đúng nét nguyên sơ, yên bình của nó, không quá náo nhiệt, ồn ào và đông đúc bởi ít khách du lịch, và sinh viên đã bắt đầu về nghỉ lễ, chỉ có cuộc sống thường nhật của những người dân địa phương.
Thành phố… có ma
Trên phố thỉnh thoảng lại thấy những anh chàng sứ Scot mặc váy kẻ, đội mũ đỏ thổi kèn túi, nhạc cụ truyền thống của Scotland. Đi một đoạn trên con phố lớn, tôi lại thấy một cầu thang nhỏ dẫn vào con hẻm (có phải là Hẻm Xéo trong Harry Potter?), nhìn vào sâu hun hút. Tôi đánh liều đi vào. Càng đi vào sâu, âm thanh sôi động ngoài phố mỗi lúc một nhỏ dần, ngõ cũng tối dần khiến tôi hơi sợ. Và rồi, khi ánh sáng dần hiện lên ở cuối con đường nhỏ, trước mắt tôi lại mở ra một quảng trường rộng thênh thang với những nhà thờ mái nhọn cao vút.
Với lịch sử lâu đời và hào hùng, trải qua nhiều cuộc chiến tranh giành, Edinburgh cũng ẩn chứa vô số những điều bí ẩn. Cũng vì thế mà những tour dành cho những người thích trải nghiệm hắc ám như Ghost tour rất thịnh hành ở Edinburgh. Các nhà văn cũng không bỏ qua nguồn cảm hứng này để viết nên những tiểu thuyết trinh thám, kinh dị, có thể kể đến “The Road to Hell” của Gillian Galbraith hay “Exit Music” của Ian Rankin.
Trời tối rất sớm, chúng tôi về nhà chị Yến nấu ăn, làm bánh rồi lại ngồi uống trà nóng tâm sự tới khuya.
Ngày 17/12/2018
Bảo tàng ấu thơ
Hôm nay chúng tôi tự khám phá Edinburgh mà không có người dẫn đường. Chúng tôi qua lâu đài Edinburgh nơi lưu giữ và trưng bày những hiện vật suốt thời kỳ lịch sử oai hùng của xứ Scot, rồi qua bảng tàng ấu thơ (Museum of Childhood). Đi đến thành phố nào, cũng có rất nhiều bảo tàng, những chắc đây là một trong những bảo tàng trưng bày lạ nhất tôi từng đến. Bảo tàng Ấu thơ là nơi có những bộ sưu tập đồ chơi của trẻ em, nằm trên phố Royal Mile.
Đây là bảo tàng đầu tiên trên thế giới chuyên về lịch sử thời thơ ấu. Bộ sưu tập, từ khoảng thế kỷ 18-đến thế kỷ 21, ban đầu là công trình nghệ thuật của Patrick Murray (1908-1981), một nghị viên Edinburgh và là một người có đam mê sưu tầm đồ chơi. Trong đó có những thước phim ghi lại quá trình trưởng thành của một đứa trẻ, khách tham quan sẽ cảm giác như được đi một hành trình về với tuổi thơ, nhìn lại những kỷ niệm, những món đồ chơi, món quà thời thơ ấu họ từng say mê.
Dean Village
Chúng tôi còn đi bộ qua Dean Village. Ngôi làng nhỏ nằm ở phía Tây Bắc của trung tâm thành phố Edinburgh, đi bộ cũng tầm 20 phút, còn được biết đến với cái tên “Làng Water of Leith”, và là trung tâm của khu vực cối xay nước phát triển đầy thịnh vượng của hơn 800 năm qua.
Tôi biết điểm đến này qua những tấm ảnh trên Instagram. Từ khi đến Châu Âu, kinh nghiệm mỗi lần đi du lịch của chúng tôi là lên Instagram, gõ hashtag tên thành phố đó, chúng tôi sẽ tìm thấy rất nhiều những địa điểm đẹp nhưng không phải khách du lịch nào cũng ghé qua.
Chúng tôi đi dọc theo dòng sông “Water of Leith”, rồi đứng trên cầu Dean chụp ảnh. Ngôi làng rất vắng vẻ, yên bình, tôi chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Tôi cũng không hề thấy những nhà hàng hay cửa hàng bán đồ lưu niệm nào, chỉ thấy những ngôi nhà gạch đá nâu vàng nhuộm màu thời gian nằm bên sông. Bước qua con cầu, tôi cảm giác như đi vào một ốc đảo xanh mát, trong lành nằm bình yên bên trung tâm thành phố Edinburgh sầm uất. Đi một vòng quanh ngôi làng, chúng tôi lại dạo qua Circus Lane. Đó chỉ là một ngõ ngỏ, với đường gạch gập ghềnh. Cái đẹp của Circus Lane nằm ở những ngôi nhà xinh xắn đóng im lìm có chậu hoa, dây leo đủ màu sắc trang trí trước cửa.
Những mỹ từ để miêu tả Edinburgh
Kiêu hãnh, tráng lệ, lộng lẫy, tuyệt mỹ… bao nhiêu mỹ từ tôi có cũng không đủ để miêu tả thành phố thủ đô xứ Scotland này. Edinburgh thực sự là một thành phố đáng yêu. Không chỉ thăm quan những địa điểm nổi tiếng như lâu đài Edinburgh, nhà thờ, bảo tàng, nhà quốc hội Scotland, từng hơi thở trong từng ngõ ngách của thành phố cũng đủ khiến người ta say lòng. Tôi đi dạo trên những con phố lát gạch đá và ngắm nhìn những tòa nhà bằng đá xám; ghé qua khu New Town với những cửa hiệu của bán những món đồ xa xỉ; vào một cửa hàng bán đồ len mềm có hoa văn kẻ caro đỏ hoặc xanh lá đặc trưng của người Scotland; lại lạc vào khu Old Town có những quán pub cổ kính…
Tôi phải lòng Edinburgh bởi tôi thấy ở đây một thế giới thực sinh động mà tôi đã từng chỉ chỉ thấy qua trang sách hay màn ảnh. Tôi mê mẩn Edinburgh bởi cái thú chụp ảnh và chỉ cần giơ máy ảnh lên, không cần ngắm, không cần chỉnh sửa tôi cũng có thể chụp được một bức ảnh đẹp như trong tạp chí du lịch. Màu sắc, ánh sáng, không gian của thành phố này đã quá hoàn hảo. Tôi thích Edinburgh bởi nó khiến tôi tò mò về lịch sử hàng ngàn năm với vô vàn những biến cố. Tôi say mê Edinburgh bởi tiếng kèn túi trầm ấm, ngân hòa hòa vào âm thanh náo nhiệt của cuộc sống đời thường.
Có rất nhiều lý do để tôi yêu thành phố này, một Edinburg cổ kính, kiêu sa, tráng lệ, bí ẩn, lãng mạn và yên bình.
Những bài viết khác về UK: Nhật ký 444 ngày ở nước Anh
Cám ơn bạn đã ghé qua Blog, hãy ấn Subscribe để không bỏ lỡ những bài viết mới nhé.
Trailer bộ phim One Day.
Ngắm nhìn những bức anh của Edinburgh trong album của mình: Flickr
Một bài viết khác về Scotland mình viết trên Cheveng Scholar Blog
Ten UK landscapes that took my breath away