Nước Anh cũng thật kỳ lạ. Những ngày nghỉ lễ giáng sinh và năm mới thì mây mù ảm đạm, trời lạnh căm căm nhưng đầu tháng 1 trời bắt đầu xanh trong, nắng vàng rực rỡ, cả tuần lung linh không sót ngày nào. Dù vẫn còn mơn man cái dư âm của chuyến đi Manchester tuần trước, nhưng ai lỡ bỏ qua những cái nắng đẹp ở xứ sở sương mù. Lại còn “Tết mà”, thế nên tôi quyết định đi đâu đó. Kể cũng khéo sắp đặt, đây là lần thứ 2 tôi đón Tết ở UK, và cũng là lần thứ 2 tôi trải qua khoảnh khắc giao thừa ở Notiingham. Giúp cô bạn kéo hành lý lên tàu về nhà, lên tram về nhà tôi lại nghĩ “liệu nơi nào phù hợp cho chuyến xuất hành đầu năm một mình”. Mới đầu tôi định đi Lincoln. Xong rồi chả biết đọc ở đâu, thấy bảo mùng 1 muốn đón thần tài thì đi về hướng Tây Bắc, muốn đón hỉ thì đi về Tây Nam, nhưng Lincoln lại ở hướng Đông so với Nottingham. Thú thực tôi rất tin vào tâm linh. Nhìn vào Google Map, tôi thấy vùng đất phía Tây là Derbyshire, nơi mang hương vị của những câu chuyện Jane Austen mà tôi từng mê mẩn. Sau khi nghĩ một hồi đến Derby (Tây Nam) hay Matlock (Tây Bắc), cuối cùng tôi chọn Matlock.
Thực ra để đến Matlock, kiểu gì cũng phải qua Derby. Tôi bật cười khi nhìn tuyến đường sắt khởi đầu từ Nottingham đến Matlock là điểm kết thúc. Tàu vòng xuống hướng Tây Nam qua Derby rồi mới vòng ngược lên Tây Bắc đến Matlock. Cùng một hành trình may thay tôi đón cả hỉ lẫn thần tài. Đến nơi tôi mới nhận thấy chuyến tàu này thật đặc biệt, một chuyến phải đi từ Nottingham. Con tàu đi một dọc các thị trấn ở Derbyshire, mà thị trấn nào cũng có địa điểm thú vị để khám phá. Vé tàu chỉ 7.7 bảng (add railcard) mà tôi có thể xuống tàu ở bất cứ thị trấn nào dọc đường mà tôi muốn rồi tiếp tục hành trình.
Con tàu xuyên qua những cánh rừng và vách núi dựng đứng. Tôi cầm theo một cuốn sách để đọc nhưng thực lòng bỏ qua khung cảnh hùng vĩ này là điều không thể. Jane Austen cũng từng phải trầm trồ “no finer county in England than Derbyshire”, hẳn văn sĩ cũng từng mê mẩn cái không khí của những thị trấn ẩn mình giữa núi rừng này. Tôi đi một lèo đến Matlock, điểm cuối, hành trình hết 1 tiếng đồng hồ. Thị trấn này với tôi là sự kết hợp giữa Brighton và Rye. Không gian này British đến nỗi khi bước xuống phố tôi chỉ muốn tàng hình để giữ lại cái sự thuần khiết toàn người da trắng cho nơi này. Khung cảnh này quá hợp cho bối cảnh một bộ phim, vừa có đồi, vừa có sông, vừa có rừng, vừa có núi. Ví thử như câu chuyện tình giữa một cô gái phục vụ quán cà phê và một anh chẳng làm vườn chẳng hạn. Tôi nhớ, hồi ở London tôi từng có ý định, trốn về một cái thôn nào đó để chuyên tâm viết một cuốn tiểu thuyết. Nơi này hẳn phù hợp cho cái ý định đó.
Tôi vào quán mua một cốc socola nóng và chiếc bánh quế rồi tiếp tục đi dọc những con phố. Thị trần Matlock rất nhỏ. Những điểm đặc trưng nhất phải kể đến bến tàu hơi nước Peak Rail giữ lại một phần lịch sử cách mạng công nghiệp, khi người Anh đưa tàu hỏa ra thế giới, sông Derwent, công viên Hall Leys, khu mua sắm phố trên đường Dale Road. Dale Road là con phố rất đẹp với những tòa nhà bằng đá vàng úa màu thời gian. Những cửa tiệm trên phố không phải những thương hiệu xa xỉ mà những cửa hàng, quán ăn địa phương. Tôi đi lại con phố mấy lần chỉ gặp một vài đoàn khách người Anh cao tuổi. Hẳn Matlock quá xa xôi hay chưa từng xuất hiện trên những bản đồ du lịch cho khách quốc tế.
Tôi quay lại Peak Rail để đợi con tàu hơi nước thì được biết không phải ngày nào tàu cũng ở đây. Hóa ra con tàu đó có hoạt động chứ không phải một bảo tàng trưng bày. Lần tới quay lại đúng ngày tôi còn có thể lên tàu để đi đến Rowsley nữa. Cũng ở nơi này, tôi phát hiện ra mình có thể đi xe bus tới Chatsworth House, không xe lắm nên không cần nhờ cậu bạn chở đi bằng ô tô.
Đang đứng nhìn bản đồ bên đường, một bác người Anh đi qua đứng lại bảo tôi “Hãy sang thị trấn Matlock Bath bên cạnh, vì Matlock không có nhiều thứ cho khách du lịch”, rồi bác ấy chỉ cho tôi cả con đường đi bộ qua con đường mòn ven sông, xuyên qua cánh rừng, hay có thể lên tàu từ Matlock đến Matlock Bath chỉ mất 1 phút. Người Anh đối xử với tôi vẫn luôn nhiệt tình, tốt bụng và ấm áp vậy. Đến cuối cùng, tôi vẫn chọn đi tàu. Chính cái quyết định đó khiến tôi có phần nuối tiếc. Có lẽ tôi phải quay lại đây với một đôi giày thể thao thuận tiện hơn, và một hành trang sẵn sàng để hiking. Dù sao tôi cũng chưa đi Peak District, tôi sẽ quay lại Matlock để đi Peak District.
Matlock Bath đúng là thị trấn náo nhiệt hơn và không khí phù hợp với những khách du lịch. Chính điều đó khiến tôi nhớ đến Brighton, chỉ khác là Brighton có biển còn Matlock Bath có sông và rừng núi và khu cáp treo. Dọc con phố là những cửa hàng trò chơi điện tử, kẹo ngọt và thủy cung. ĐIều đặc biệt hơn là thị trần này tràn ngập mùi Fish and Chips.
Lần trước mới quay lại Chester, thành phố mà tôi từng nói có món Fish and Chips ngon nhất, nhưng tôi cũng phải bỏ lỡ món Fish and Chips ở Chester do nhà hàng quá đông. Đến Matlock cũng là lần đầu tiên tôi ăn Fish and Chips sau 4 tháng quay lại Anh. Tôi chọn một nhà hàng ven đường, gọi suất Haddock với mashed pea và ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa kính nhìn ra phố và bờ sông. Suất Fish and Chips mang ra to đến ngỡ ngàng. Cá rán truyền thống, không tẩm qua bia, và nhà hàng không có Ketchup, chỉ có giấm, và mashed peas, một kiểu ăn đúng chuẩn Anh mà không hề lai tạp vị chua của Ketchup kiểu Mỹ. Người vào quán mua rất đông, chủ yếu là mang đi, hoặc ngồi ở bàn ngoài phố. Điều “kỳ lạ” nữa là ở đây, lần đầu tiên tôi thấy người Anh vừa đi đường vừa ăn Fish and Chips. Tôi nhớ là antique này không giống kiểu sang chảnh của người Anh tôi từng đọc sách lắm. Tôi phải nhờ nhà hàng đóng hộp để mang về vì không thể ăn hết suất cá khổng lồ này. Cậu nhân viên gói cá và khoai tây trong hộp giấy, cuộn thêm vài lớp giấy nữa, rồi cho vào túi. Về đến nhà tôi mới nhận ra là cậu ấy cho tôi thêm một phần mashed peas béo ngậy vì rõ ràng tôi đã ăn hết phần của mình ngay tại cửa hàng.
Vẫn mùa đông, 4h chiều, trời đã sẫm tối. Tôi leo lên những sườn dốc, tò mò ngắm nhìn những cánh cửa gỗ đầy màu sắc của người dân địa phương, rồi quay lại bến tàu. Cây cầu bắc ngang qua sông nối nhà ga và trung tâm thị trấn thật thơ mộng. Nhà ga Matlock Bath nằm ngay cánh rừng, cách biệt với con phố nào nhiệt của những cửa hàng trò chơi và ngậy mùi Fish and Chips. Nơi đây vắng lặng, quán cà phê đóng cửa ngày chủ nhật. Chỉ có mình tôi, những hàng ghế đỏ còn đọng lại bông tuyết trắng muối, và mùi hương hoang dại của núi rừng.
Tôi ngồi đợi tàu, rồi tự nhiên tôi chợt nhớ cái cảm giác ở bến tàu Lavenham, chuyến đi cuối cùng của tôi năm 2019 trước khi trở về Việt Nam. Khi ấy tôi đã nghĩ không biết bao giờ mình mới có cảm giác đợi tàu một mình này một lần nữa. Và thế là hôm nay tôi đã quay lại cái cảm giác xưa cũ thật. Vậy là ước mơ ngày nào thành sự thật rồi đó sao. Ngỡ tưởng 3 năm là dài nhưng nó trôi qua cái vèo. Vẫn một mình lang thang với máy ảnh, google map và đứng trước cái biển thông tin quá lâu khiến người dân Anh lịch sự và thân thiện đi qua nhìn cũng hỏi “Are you ok? ” vẫn thơm mùi Fish and Chips với mashed peas béo ngậy, và vẫn là tôi với con đường tôi muốn, chậm rãi trên nhịp bước của chính mình. Đó chẳng phải là hạnh phúc sao.
Cám ơn bạn đã đọc tới đây. Đừng quên theo dõi qua email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog.
- 💎Bạn có thể ủng hộ để Blog được duy trì bằng nhiều hình thức tại Donation
- 📝 Những bài viết khác về nước Anh tại: 444 days in UK và Violet in the UK
- 🎨Instagram: https://www.instagram.com/phuong.anh.violet/
- 📚Bookstagram: https://www.instagram.com/vitamin.books/
- 🍀Self-help Instagram: https://www.instagram.com/_smallstepseveryday_/
- 📻 Podcast: https://anchor.fm/smallstepseveryday
- 📽 Movie review: www.phuonganhviolet.com
- 🔖Facebook: https://www.facebook.com/Violetstoryblog
- 💌Email: phuong.anh.violet@outlook.com
- 📱Sách và món đồ hữu ích mình dùng: https://phuonganhviolet.koc.asia/