Chuyện của tôi từ năm nhất đại học, giờ cũng qua lâu rồi. Nếu có thể nói với bản thân mình năm ấy, khi đang vụn vỡ, đau khổ vì một mối tình, tôi sẽ nói với mình rằng, đừng phung phí thời gian cho những điều không xứng đáng. Vì bốn năm đại học có quá nhiều thứ để học, để tận hưởng và để trưởng thành. Tin tôi đi, sau khi chia tay khó khăn và buồn thật, nhưng vượt qua rồi bạn sẽ giống như đóa hoa rực rỡ, đầy sức sống, được tưới mát sau cơn mưa rào vậy. 

Những bài viết khác trong series “Những điều mình ước mình biết khi học đại học”:

Câu chuyện tình với kết thúc buồn

Ai khi yêu mà chẳng nghĩ rằng, đó sẽ là người nắm tay đi cùng mình đến hết cuộc đời. Vậy mà đi một đoạn, dù ngắn hay dài, một người lại bất ngờ buông tay. Có rất nhiều lý do họ có thể nói: anh muốn tập trung cho công việc, chúng mình thuộc hai thế giới khác nhau, anh không muốn yêu xa, anh không xứng đáng với em, anh không muốn làm em khổ vì anh… Vô vàn những lý do có thể được chau chuốt bằng những lời hoa mỹ nhất như lời thoại trong phim điện ảnh lãng mạn. Dù có hoa mỹ thế nào đi chẳng nữa, thì cũng chỉ một nội dung thật dễ hiểu “Anh không còn yêu em nữa”. Chúng ta đều biết nếu thích người ta tìm cách, không thích thì tìm lý do.  

Có một triết lý mà người ta từng nói “Trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn là người thua cuộc”. Và đôi khi được làm nhân vật chính trong một bộ phim tình cảm lâm ly bi đát với kết cục buồn người ta chẳng thể vui. Tôi hiểu cái cảm giác nghe lời chia tay, cái cảm giác bị người mình yêu “phản bội”. Cảm giác ấy đau, rất đau, như không phải một cái sừng cắm vào đầu mà ngàn mũi tên đâm vào tim. Tôi cũng từng cố gắng níu kéo những thứ vụn vỡ với hi vọng có thể hàn gắn một quả cầu thủy tin đã tan tành, nhưng không thể. 

Đây sẽ không phải là một công thức hay chỉ dẫn để bạn vượt qua nỗi buồn sau chia tay. Tôi sẽ chỉ kể câu chuyện của mình, và cách mà tôi đã bước qua, để giờ có thể tự tin nhìn lại, không còn đau mà kiêu hãnh. Sau cùng, trong truyện này, tôi không phải là người sai, sao tôi phải tự dằn vặt mình.   

Mối tình đầu

Chuyện của tôi bắt đầu từ cuối lớp 12. Chúng tôi hẹn hò bí mật và vẽ ra một tương lai đẹp đẽ. Nhưng rồi, đến ngày nhập học đại học, cũng là ngày sinh nhật lần thứ 18 của tôi, cậu ấy gọi điện nói chia tay. Tôi không hiểu, thực sự không hiểu tại sao lại là cuộc điện thoại, tại sao lại là ngày sinh nhật tôi. Hay chắc ngày sinh nhật tôi người ta cũng chẳng nhớ. 

Một tuần sau, người ta đặt relationship trên Facebook với người yêu mới. Tôi ngồi khóc nhìn bạn bè tôi vào chúc mừng cặp đôi. Và tôi cứ khóc suốt một năm trời. Kinh nghiệm này lẽ ra yêu ai, hẹn hò ai nên để người mình tin tưởng biết, để tránh tình trạng như tôi, chẳng ai biết mà an ủi, chẳng ai biết mà cảnh báo tôi rằng lúc nói yêu tôi, người ta cũng ở bên cô gái khác. 

Mãi sau này, khi cậu bạn biết chuyện, cậu ấy bảo tôi “Tại sao lúc người ta tận hưởng thanh xuân, bà lao đầu vào học. Rồi lúc người ta tập trung ôn thi đại học, bà lại đi yêu đương”. Uhm, cũng may tôi đỗ đại học. Khi một vài người bạn cùng lớp tôi biết chuyện, tôi cũng gặp vài câu hỏi “Sao cậu có thể yêu người đó”. Tình yêu luôn là điều khó hiểu, đến tận bây giờ tôi cũng chẳng định nghĩa được. 

Cứ khóc đi!

Tôi khóc mỗi lần đọc được một mẩu truyện tình cảm trên báo, nghe một bản nhạc, mỗi lần đọc một cái stt trên timeline Facebook. Mà kể cũng lạ, Facebook ngày đấy sao nhiều cái Fanpage tình yêu gà bông sến súa. Tôi nhớ, có lần trong lớp học Tiếng Anh, cô giáo cho nghe bài “Fool Again” của Westlife mà trình độ tiếng Anh kém cỏi của tôi có thể nghe rõ từng chữ, và tôi khóc chẳng cần lý do. 

Cái tệ nhất của câu chuyện tình này là cứ hợp rồi tan. Lúc chia tay thường người ta nghĩ “Không có anh không sống được”. Và tôi dễ dàng bị mủi lòng bởi những lời ngọt ngào “Mình quay lại nhé”. Hai tuần sau, lại “Mình chia tay đi, yêu anh em khổ”. 

Tôi vẫn nhớ cái buổi chiều hôm ấy, sau khi tan học ca buổi sáng, tôi bắt xe bus đến nhà người yêu cũ xa lắc ở tận đầu bên kia thành phố. Tôi bấm chuông, gọi điện, để rồi chỉ nhận lại sự nhục nhã, ê chề. Rồi tôi ngồi xuống cầu thang của khu tập thể cũ đó, khóc nức nở. Tôi không biết hàng xóm nhà ấy nhìn thấy tôi, họ nghĩ gì? Một con bé điên rồ và ngốc nghếch? Tôi khóc nấc, ướt cả chiếc khăn len màu hồng trên cổ. Khóc không thể dừng lại được. Tôi ngồi đó cả chiều, đến khi họng đã rát, xoang đau nhức rồi nước mắt dần khô. Tôi đứng dậy bước ra ngoài khu phố đông nghẹt, bụi mù giờ tan tầm, và đầy rác. Tôi cảm giác như mọi thứ xám xịt, bẩn thỉu nhất của cuộc sống này đang  đáp vào người và tôi chẳng có gì để chống đỡ. 

Đứng giữa góc phố bụi mù, đầy rác ấy, tôi đã hứa, một ngày nào đó tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại để chịu đựng thêm cái thứ xám xịt ấy một lần nữa. Tôi sẽ tốt hơn. Chắc chắn tôi sẽ không yếu đuối như thế này nữa. Đến một ngày, cậu ấy lại nói “Chúng mình quay lại nhé”. Tôi đáp lại “Thôi, mình không muốn tiếp tục nữa”.

Và rồi tôi lại khóc.

Thời gian sẽ chữa lành tất cả

Điều giúp ích nhất với tôi để vượt qua nỗi buồn này có lẽ là tôi có 1 tháng lên Xuân Hòa học quân sự. Không máy tính, không internet. Tôi có mỗi cái điện thoại Nokia 2800, nghe gọi và chơi trò con rắn. Không Facebook, không đọc Status sến, không nghe nhạc sến. Mà công nhận nhạc Việt Nam nhiều bài chia tay chia chân, người yêu lừa dối lắm. Tôi lại  không vào Facebook người yêu cũ đọc rồi buồn khi nhìn ảnh người ta với người yêu mới. Ở Xuân Hòa, tôi quá bận với hoạt động tập thể, bạn bè, ăn uống. Ngày nào cũng dậy 5h sáng tập thể dục, ăn sáng, đi học. Tối 10h tắt đèn đi ngủ, mà có đêm phải đi trực. 

Có lần, 16 đứa trong phòng tôi chơi trò hỏi đáp, và tôi kể hết. Lần đầu tiên tối kể về chuyện chia tay này kỹ càng, và có người lắng nghe. Lần đầu tiên tôi nhận ra mình giá trị và đáng được yêu thương, xứng đáng với một người tốt hơn thế. Bạn tôi bảo, “Cái cơ bản giữa người với người là sự tử tế, nhưng người đó không đối xử tử tế với cậu”. 

IMG_5078

Cầm lên được thì cũng buông được

Tôi quay lại Hà Nội, unlike hết các trang Fanpage gà bông sến súa, xóa hết nhạc chia tay chia chân khỏi Ipod (Thế nên hồi đại học tôi hay nghe nhạc Hàn, vì nghe chả hiểu, nhạc vui vui thôi). Tôi cũng Unfollow người yêu cũ (tôi không unfirend, vì nhất đó vẫn là bạn cùng lớp). 

Tôi ném mình vào hoạt động ngoại khóa, và tham gia sinh viên Nghiên cứu khoa học. Năm ấy, tôi trở thành sinh viên đầu tiên của trường, tham gia sinh viên NCKH và được giải. Khi được mời đến tọa đàm, bạn MC hỏi “Động lực khiến bạn tham gia NCKH từ năm nhất”, tôi cũng chẳng biết trả lời thế nào. 

Tâm trí con người thật kỳ lạ. Tôi từng nghĩ không có người ta tôi không sống nổi, nhưng không phải. Tôi của hôm nay tốt hơn tôi của những ngày ngồi cầu thang khóc rất nhiều. Vượt qua không hề dễ dàng, không phải nói quên là quên, không phải nói buông là buông ngay được. Tôi cố làm cho mình bận rộn để không phải nghĩ linh tinh, để không để mình khóc.

Cuối năm nhất đại học, lớp cấp 3 tổ chức liên hoan ở nhà tôi. Bạn trai cũ của tôi cũng đến. Tôi đã có thể đối diện và không còn khóc nữa. 

Những điều tôi học được sau khi chia tay

Không có ai bạn phải phụ thuộc đến nỗi, thiếu họ mà mình không thể sống nổi. Trước khi yêu ai đó, hãy học yêu bản thân mình trước. Thất tình không đáng sợ bằng thất nghiệp. Không có người yêu không đáng sợ bằng không có kiến thức, kỹ năng, không thành tựu.

Chia tay rất đau khổ, nhưng buông hay giữ là lựa chọn. Cách tôi đã làm là đặt lý trí lên trên một trái tim vụn vỡ. Tôi có thể biến nỗi đau thành động lực, cố gắng làm việc để quên, để tạo nên những điều mình tự hào. Tin tôi đi, lên đại học, đi làm, bạn sẽ gặp những người mới. Mây tầng nào gặp gió tầng nấy. Tôi đã tự nhủ với mình rằng, để gặp được người ở tầng mây trên, chẳng còn cách nào khác tôi phải nâng cấp bản thân mình, thay vì ngồi khóc và níu kéo quá khứ. Và tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại, không bao giờ nhìn xuống.

Những điều tôi có thể nhận ra:

  • Cách duy nhất để vượt qua nỗi đau là đối mặt với nó, nhưng thà rất đau một lần rồi thôi còn hơn dai dẳng.
  • Quyết một lần buông và xóa hết. Ảnh, quả, thư từ, tin nhắn cũ. Đừng giữ và đừng xem lại.
  • Đừng đỗ lỗi cho bản thân. Bạn không sai vì cuộc chia tay này, ngay cả khi bạn là người nói chia tay trước.
  • Đừng giữ trong lòng mà hãy chia sẻ với một người bạn tin tưởng, vì nỗi buồn sẽ khiến bạn không được tỉnh táo. Người thân, bạn bè sẽ giúp bạn vượt qua.
  • Nếu bạn muốn khóc, hãy khóc nhưng đừng níu kéo và tỏ ra mình yếu đuối để mong chờ sự thương hại của người yêu cũ. Điều đó thực sự không tác dụng gì cả. Yêu nhau mấy núi cũng trèo nhưng hết yêu thì rất phũ.
  • Thay đổi. Chắc chắn bạn đang không ổn, hãy làm mới bản thân mình. Cắt tóc, quần áo mới, học một kỹ năng mới. Đừng để người cũ cười vào bạn mà nói “Sau khi chia tay, em gầy hơn, xấu hơn, nhìn em mệt mỏi”. Tất nhiên là việc người ta nghĩ gì về bạn không nói lên việc bạn là ai, nhưng trước trái tim là con mặt. Hãy trở thành một cô gái xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn để luôn có thể kiêu hãnh “Tôi đẹp nhất khi thuộc về chính mình”.
  • Tìm cho mình những niềm vui trong cuộc sống mà bạn có thể vui vẻ, an yên khi ở một mình.
  • Đừng dễ dàng rơi vào mối quan hệ mới để quên người cũ, thực sự nó không hiệu quả đâu. Hãy yêu lại khi bạn sẵn sàng.
  • Tập trung vào công việc, học tập.
  • Yêu và tôn trọng bản thân mình.
  • Người yêu có thể bỏ bạn bằng một tin nhắn, nhưng gia đình sẽ không làm vậy. Kiến thức, kỹ năng thì mãi mãi là của bạn, nên hãy đầu tư vào những điều lâu dài.

Có một lần mẹ tôi gửi cho tôi một bài in từ báo. Tôi không biết mẹ có biết chuyện này không, nhưng tôi nghĩ lẽ ra tôi nên nói với mẹ. 

Hãy yêu bản thân mình trước nhất, vì có yêu thương và tôn trọng mình thì người khác mới yêu thương và tôn trọng con.

Lựa chọn tha thứ

Đến bây giờ, sau bao lần nhắn tin, à ơi, người ta cũng chưa từng nói với tôi một lời xin lỗi. Mà tôi cũng chẳng biết người ta nên xin lỗi tôi vì điều gì. Ký ức không giống như một đồ vật tôi có thể ném đi mỗi lần dọn nhà. Dù chuyện ấy không còn ảnh hưởng gì đến tôi nữa, nhưng tôi vẫn nhớ nguyên cái cảm giác đọc tin nhắn đúng ngày sinh nhật. Nếu hỏi, tôi có thể nhắn tin, trò chuyện, đi uống cà phê với người đó lần nữa không, tôi thực sự chưa đủ dũng cảm để mọi chuyện xóa hết không dấu vết như vậy. Tôi chỉ để một người bước ra thế giới của mình, một thế giới tròn trịa vẹn toàn và an yên. Vì cuộc đời hữu hạn, hãy dành thời gian, công sức, tình cảm cho những người xứng đáng.

Đối mặt

Khi viết những dòng này là lúc tôi chợt nhận ra chính bản thân mình đã kìm nén nỗi đau và sự hận thù này trong lòng suốt 10 năm. Nỗi buồn ấy khiến tôi luôn sợ hãi khi bắt đầu một mối quan hệ mới, sợ lại đau thêm một lần nữa.

Hôm nay đi họp lớp cũ, chúng tôi lại mặt đối mặt. Nhưng khác với những lần mặt chạm mặt lần trước, tôi đã không còn ngại và muốn tránh mặt nữa. Chúng tôi đã có thể nói chuyện như hai người bạn cùng lớp nhưng không phải thân thiết. Cái lúc cậu ấy nhìn tôi và nói “Chào cậu” tôi chợt nhận ra mình có một cái tính rất xấu đó là “Nói xấu người yêu cũ”. Tôi hay kể về mối tình đầu của tôi với sự hằn học và trách móc (Uhm thì nó đối xứ tệ với tôi thế cơ mà). Nhưng hóa ra chỉ có tôi là người thù dai và tự làm khổ bản thân mình. Tôi nhớ về cậu ấy mà chỉ nhớ về những nỗi buồn nhưng thực ra chúng tôi cũng có những kỷ niệm đẹp. Cậu ấy đã có cuộc sống mới, chỉ còn tôi không còn giữ lại chuyện cũ.

và bước tiếp

Có một bài hát dạo gần đây tôi hay nghe là “Another day of sun” nhạc phim Lalaland. Đó là một bài hát vui nhộn, nhưng nếu nghe kỹ lời bài hát thì nó nói về thực tại ảm đạm của những người trẻ. Nhưng dù cuộc sống khó khăn là vậy, ngày mai vẫn là một ngày đầy nắng để chúng ta tận hưởng và nhảy múa.

Tôi sẽ bỏ lại đây sự sợ hãi và nỗi oán giận mình đã mang theo quá lâu. Người ta nói, mỗi người xuất hiện trong cuộc đời mình đều có một ý nghĩa và mang tới một bài học nào đó. Cậu ấy đã hoàn thành đúng nhiệm vụ của mình rồi. Nhưng gặp mặt trực tiếp không dám nói, nên giờ tôi nợ cậu ấy một lời cám ơn.

Cám ơn vì đã dạy cho mình bài học đầu đời về giá trị của bản thân. Mong những bình an luôn đến với cậu và gia đình.

Để tôi kết lại câu chuyện của mình bằng câu nói trong bộ phim “Ăn cầu nguyện và yêu”

“Đến cuồi cùng thì tôi cũng tin vào cái gọi là nguyên tắc vật lý. Đó là một lực trong tự nhiên bị chi phối bởi luật hấp dẫn. Nguyên tắc Vật lý đó đại loại thế này: Nếu bạn đủ can đảm bỏ lại những thứ quen thuộc và dễ chịu, bất cứ thứ gì từ tài sản đến những oán giận, cay đắng lâu ngày và bước vào hành trình đi tìm sự thật, dù là bên ngoài hay bên trong, và nếu bạn thực sự sẵn sàng xem mọi thứ xảy đến với bạn trên hành trình ấy là một gới ý, chấp nhận mỗi người bạn gặp trên đường là một người thầy, và trên hết nếu bạn sẵn sàng đối mặt với tha thứ cho những sự thật khó chấp nhận về bản thân, thì bạn sẽ luôn thấy được sự thật.”

Eat, Pray and Love – Elizabeth Gilbert

Tôi tin rằng mỗi chúng ta đều xứng đáng với những điều tốt đẹp.


Cám ơn bạn đã đọc đến đây. Theo dõi bằng email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên blog.

[jetpack_subscription_form show_subscribers_total=”false” button_on_newline=”false” custom_font_size=”16px” custom_border_radius=”0″ custom_border_weight=”1″ custom_padding=”15″ custom_spacing=”10″ submit_button_classes=”” email_field_classes=”” show_only_email_and_button=”true” success_message=”Success! An email was just sent to confirm your subscription. Please find the email now and click ‘Confirm Follow’ to start subscribing.”]

Tittle Photo by Anjana Menon on Unsplash