Được đi du học là một điều tuyệt vời, nhưng nếu chúng ta chỉ nhìn vào những mảng màu hồng giữa cuộc sống muôn màu thì chúng ta sẽ có cái nhìn phiến diện. Mình luôn muốn chia sẻ những điều tích cực đến mọi người, nhưng mình không muốn là người phi thực tế, càng không muốn mọi người nhìn vào và nói “Sao cuộc sống của cậu fancy thế”. Mình hi vọng vào những điều tốt đẹp nhưng khi chúng ta chuẩn bị trước và sẵn sàng đương đầu với những điều không vừa ý những trải nghiệm sẽ trọn vẹn hơn. Mình nghĩ rằng lạc quan không phải là lúc nào cũng phải tỏ ra vui vẻ, mà là khi đối diện với những tiêu cực, chúng mình sẵn sàng đương đầu, thành thực với cảm xúc của mình và hiểu ra rằng khó khăn này dạy chúng ta bài học gì để trưởng thành hơn. Và đây là cách mà cuộc sống du học đã dạy mình.

Nếu bạn nói đến ước mơ đi du học chỉ vì những quảng cáo trên truyền thông, những tấm ảnh bạn bè post trên facebook, vì phép nhiệm màu của Harry Porter, vì những câu chuyện lãng mạn như tiểu thuyết ngôn tình diễm lệ, “Oxford thương yêu” hay phim “Chuyện tình Harvard”. Mình nghĩ nhà văn Dương Thụy chưa đi du học UK bao giờ khi viết Oxford yêu thương. Chẳng có anh tutor đẹp trai nào hướng dẫn bạn học đâu. Với những lý do được lãng mạn hóa ở trên, khi đối diện với thực tế thì bạn sẽ thất vọng.

Hai tuần làm quen với cuộc sống mới ở Nottingham. Lần đi du học này của mình dù vẫn là quay lại UK nhưng rất khác với lần trước. Mình đến một thành phố miền trung chứ không còn ở thủ đô London nữa, mình ở một mình chứ không còn ở với bạn cùng phòng nữa, và mình tự làm rất nhiều việc chứ không còn các cô ở Student House lo cho hết nữa.

Hôm trước, đi mua đồ về, xách túi đi chợ nặng trịch toàn đồ đạc lỉnh kỉnh, đi giữa xế chiều, tự nhiên mình thở dài một tiếng, lần đầu tiên đi du học mình thấy chạnh lòng. Phía sau những cơ hội được học hỏi, được đi nhiều nơi cũng có nhiều những lúc chẳng vui.

Những nổ lực cho đến lúc đặt chân lên máy bay

Nếu bạn đi du học tự túc thì mình tin bố mẹ bạn đã phải nỗ lực rất nhiều bởi chi phí học tập sinh hoạt đắt đỏ ở nước ngoài. Nếu bạn tự kiếm tiền để đi du học, mình nghĩ đó là một khoản đầu tư mà bạn phải tích góp và đắn đo. Hay thậm chí đi học đã nhiều còn phải đi làm thêm. Còn nếu bạn đi du học bằng học bổng thì mình hiểu cái cảm giác viết hồ sơ, phỏng vấn, chờ đợi kết quả nó áp lực đến thế nào. Thậm chí, trong suốt những năm tháng đi học, đi làm, trong lòng mình luôn canh cánh cái ý nghĩ, làm tất cả để có bộ hồ sơ đẹp xin học bổng. Và rồi, khi nỗ lực cho việc này, bạn sẽ phải chịu đánh đổi và gạt sang một bên những điều hay ho khác và không làm được rất nhiều những việc khác. Chúng ta không ai hoàn hảo không thể cùng lúc có tất cả mọi thứ.

Đến lúc được học bổng rồi, thì lại lo xin visa. Việc này không đơn giản, hoặc nếu nó đơn giản thì khi ấy trong lòng cũng chẳng thanh thản bởi nỗi sợ cơ hội này mình chưa nắm được chắc. Có người bạn cùng khóa với mình, chúng mình đã vào nhập học được 2 tuần, hôm vừa rồi mới nhắn cho cả lớp là vừa nhận được visa. Sau đó, bạn ấy hỏi đến thuê nhà. Mãi đến lúc mình vào nhận nhà, dỡ đồ xong xuôi, mình mới có thể nằm xuống giường và thở “Tạm thời hết cái phải lo”.

Những lạ lẫm

Ngày mình đến Nottingham, cũng có nhiều bạn đến cùng ngay. Mình may mắn có người bạn ở đây trước để xem nhà. Cũng là qua Agency uy tín nên mình đặt cọc, chuyển tiền nhà tháng đầu, và mọi thứ suôn sẻ. Nhưng có nhiều bạn không được như vậy. Đến chiều, bạn mình nói trên group có 1 bạn bị scam. Bạn ấy cũng nhờ người đi xem nhà, chuyển tiền cọc rồi, mà đến nơi không gọi được cho chủ nhà. Phòng trên tầng 2 nhưng đến cái cửa hàng ở tầng 1 hôm đi xem nhà đến giờ cũng biến mất. Mình vừa xem sinh viên lên Hà Nội tìm nhà trọ bị lừa tiền cọc cũng nhiều, ở đây còn là đến một đất nước mới.

Mình cũng mất cả ngày để học sử dụng các thiết bị trong nhà, mua những đồ còn thiếu, học cách mua vé đi tram, tìm một con đường thuận tiện đến trường và thậm chí xem trong siêu thị có những gì mình có thể ăn được. Mình mất 2 ngày đi lạc trên đường đi học và mất hơn 1 tiếng lòng vòng mới đến lớp. Bạn cùng lớp mình phải chỉ cho mình tận nơi, xuống ở đâu, bắt xe nào hôm sau mình mới quen. Có mỗi việc đi học tưởng không thể nhầm được nhưng mình cũng gặp vấn đề. Có lần ngồi ăn, tên bạn cùng lớp mình an ủi “Violet à, tao biết một mình đến một thành phố xa lạ, không hề dễ dàng”.

IMG_4230-01

Những điều chưa bao giờ làm

Nếu bạn không biết nấu ăn, thì cuộc sống du học sẽ phức tạp và đắt đỏ hơn nhiều chút. Mình là đứa không thể ngày nào cũng ăn bánh mỳ bơ với thịt nguội được. Mình biết nấu ăn nên đó cũng không phải vấn đề lớn lắm. Đến lúc đi học về lại nghĩ nấu gì ăn, rồi tự sắp cơm mai mang đi học, tự dậy sớm nấu đồ ăn sáng, mình mới thấy, ở với mẹ thật là sướng.

Nhưng mình cũng có những lần đầu tiên phải tự giác làm. Lần đầu tiên vào siêu thị mua bàn chải cọ nhà về sinh, nước cọ Toilet, nước cọ nhà tắm mà mình mất một lúc để phân biệt, nhưng vẫn mua nhầm và rồi tự động đi cọ nhà tằm mà không đợi bị mẹ mắng. Rồi đây cũng làm lần đầu tiên mình lên Google và gõ “Cách thông tắc cống”. Nói chung tất cả cuộc sống của mình lần đầu tiên toàn bộ nằm hết trong tay mình không sợ ảnh hưởng đến ai, thật là tự do nhưng quyền lợi cũng đi kèm với nhiều trách nhiệm.

Những lúc bạn bè nói không hiểu

Tuần đầu đến lớp, mình nghe trong lớp thì vẫn hiểu vì dù sao cũng đang có ngữ cảnh, nhưng khi giải lao bạn bè nói chuyến mình không hiểu gì cả. Mình là đứa duy nhất trong lớp lần đầu tiên sống ở Nottingham nên ngoài việc lạ đường mình còn chẳng kịp bắt mạch những câu chuyện với tốc độ nói tiếng Anh của người Anh. Mình mới nhắn tin về cho đứa bạn “Giờ thì tôi hiểu tại sao người ta phải luyện IELTS đến 8 chấm”.

Hồi học Master, mình rất ghét làm việc nhóm vì cảm giác mình không được có ý kiến trong nhóm, rồi có lần cô bạn mình còn nghe được 1 đứa cùng nhóm bài tập của mình nói xấu những thành viên trong nhóm, trong đó có mình. Cũng may, các bạn cùng lớp PhD của mình rất thân thiện và tốt bụng, mỗi tội nói tiếng Anh hơi nhanh. Mình sẽ quen thôi.

Mình còn may mắn là sống ở nước nói tiếng Anh, một ngôn ngữ mình hiểu. Có lần đi du lịch ở Áo, đường tàu trục trặc và thông báo trên tàu bằng tiếng mình không hiểu. Khi các hành khách khác đã xuống tàu hết mà tàu mãi không chạy tiếp, bọn mình mới thấy lo và chạy đi hỏi nhân viên trên tàu rồi bọn mình bắt đầu chạy để cho kịp về khách sạn khi trời tối. Thế nên, mình cũng rất phục các bạn sống tại một đất nước mà không nói được ngôn ngữ bản địa.

Những lúc nhớ nhà

Nước Anh mùa thu mà lạnh như ngày lạnh nhất của mùa đông Hà Nội. Chắc cũng một phần vì những điều mà ở nhà mẹ lo hết giờ mình phải tự làm, và một phần vì chuyến đi này hơi dài nên mình rất nhớ nhà. Mình khóc trên suốt chuyến bay. Mình không biết tại sao lần trước mình đi du học chỉ nhớ nhà một xíu lúc Tết đến nhưng lần này lại khác. Mình nhìn các bạn trên cùng chuyến bay háo hức, như mình lần trước vậy, nhưng mình không háo hức như thế mà chỉ thấy nhớ nhà.

Có cả những lần nhà có việc nhưng mình không thể về được. Hồn nhiên thế nào thì đến tuổi này cũng phải biết lo cho gia đình dù ở nhà mình cũng chẳng làm được gì nhiều. Không hiểu sao mình rất chạnh lòng mỗi lần ai đó bảo “Đi xa thế bố mẹ già yếu ai lo”. Bố mẹ mình vẫn khỏe, mà mình không phải đi hẳn không về nữa, cớ sao người ta luôn chỉ nói về những điều không may, còn cảm giác như trù ẻo.

Dover

Và cả những chuyện chẳng nghĩ nó sẽ xảy đến với mình

Thực ra ở nhà bố mẹ mình bao bọc lắm, và mình luôn nghĩ mình là đứa “ăn may hết phần thiên hạ”. Mình rất tự tin, mình sẽ không bao giờ gặp mấy chuyện xui xẻo, drama như phim Thái cả. Thế mà hồi mới sang học thạc sĩ năm 2018 ở London, mình bị mất ví ở ga tàu và bị giật đồ ở Paris. Thực sự lúc đó mình rất sốc dù chuyện này nghe kể cũng nhiều, nhưng không ngờ lại đến lượt mình. Như kiểu thần may mắn của mình đang ngủ lệch múi giờ vậy. Còn có lần đi du lịch ở Vienna – Áo, đặt Airbnb của một chị người Việt. Đến nơi chị gái cho mình đứng cửa gọi mướt mải không thèm nghe máy. Đồng bào còn lừa nhau thì nên tin ai ở nơi đất khách quê người.

Chuyện sinh viên sang đây bị lừa mất tiền cũng chẳng hiếm. Hôm trước đứa em mới quen ở Notts gọi mình ra công viên tâm sự “Em vừa gọi cho bố mẹ chuyện mới bị lừa mất hết tiền. Em đang nghĩ hay em về, vì nước Anh nhiều lần khiến em đau lòng quá”. Từ khi sang UK em ấy gặp nhiều chuyện. Mình cũng chẳng biết giúp thế nào chỉ biết cầu mong mọi chuyện sẽ sớm ổn.

Tuy vậy ở dâu cũng có người nọ ngời kia. Nhiều bạn bè VN giúp mình lúc mới sang để ổn định cuộc sống. Những lần ngơ ngác đứng ngoài đường, nhiều người nước ngoài cũng đến hỏi mình “Are you OK?”. Người Anh thân thiện khác với sự lạnh lùng mà đâu đó người ta thường nhắc đến.

Đi hay ở

Đó là quyết định ở mỗi người thôi. Mình cũng không bảo đi du học vất vả hơn ở nhà, vì mình biết nhiều bạn đã phải tự lập từ sớm không như mình được bố mẹ bao bọc khá kỹ nên xa nhà hơi bỡ ngỡ. Hồi mới tốt nghiệp đại học, đang đi tìm việc, mình đọc bài của bạn mình đi du học viết là “Tại sao tôi không ở nhà có một công việc ổn định mà phải đi du học vất vả thế này”. Mình đọc câu đó mình ghét lắm. Bạn thử ở nhà đi tìm việc rồi đi làm xem có vất vả không? Mình cũng đi làm 6 năm rồi nên mình biết đi làm cũng đầy áp lực, ở Việt Nam cũng có đầy chuyện không vui (nhưng chắc chắn là đồ ăn Việt Nam ngon hơn).

Mình nghĩ mọi điều chúng ta có đều là kết quả của những sự lựa chọn. Trên máy bay mình xem bộ phim Everything Everywhere All at Once, có một câu mình nhớ thế này dường như chúng ta ở trong vũ trụ này nhưng lại thường nghĩ về mình nếu ở trong vũ trụ khác”. Chính bản thân mình đầy những tiếc nuối, và mơ về những vũ trụ nơi mà mình đã có thể làm khác đi. Suốt chuyến bay, mình nghĩ về những tiếc nuối ấy.

Tuy vậy, vũ trụ nào cũng có những nốt thăng trầm, những niềm vui và cả sự mất mát. Ở đâu cũng có vui và buồn, sướng và khổ. Nhưng không phải vì sống kiểu gì cũng có lúc không vui mà cuộc sống này trở nên khốn khổ. Cuối phim, đáp án cho mọi mâu thuẫn chỉ năm ở 2 chữ “Be kind”. Trân trọng những khoảnh khắc hạnh phúc thì chúng sẽ trở thành những mảnh ghép để cuộc đời này đáng sống. Chỉ cần mình thực sự hài lòng với mỗi lựa chọn hàng ngày, dù nhỏ nhặt hay trọng đại, vũ trụ hiện tại là nơi phù hợp nhất dành cho mình rồi.

Hôm giới thiệu về chương trình học PhD, thầy giáo mình nói một phần về peer pressure và nhắn nhủ với chúng mình rằng “Everyone you think is smart and successful has their sh*t”. Vậy nên đừng so sánh hậu trường cuộc đời mình với trailer của người khác nữa.

Kết luận

Vậy tóm lại du học có sướng không thì chẳng sướng. Bạn sẽ trải qua những bài kiểm tra, những bài làm nhóm mà mình như người vô hình, những cuốn sách đọc hoa cả mắt, những đêm thức trắng để viết bài cho kịp deadline. Bạn sẽ ăn những món ăn không ngon, những ngày đông đói cồn cào thực sự thèm một bát phở, những lúc thấy mình như cô bé bán diêm chỉ biết nhìn món đồ mình thích qua tủ kính lấp lánh mà chả có tiền mua, và tệ nhất là lúc nhớ nhà, muốn về nhà nhưng chả có cánh cửa Doremon nào xuất hiện để bạn bước qua. Và đôi khi bạn sẽ tự hỏi mình trải qua tất cả những thử thách ấy một mình để làm gì? Mình nghĩ đó là hành trình trưởng thành xứng đáng. Để mình nghĩ xem bài sau mình sẽ viết đi du học thì được gì và học lên Tiến Sĩ để làm gì?


Cám ơn bạn đã đọc tới đây, đừng quên theo dõi qua email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog.

Theo dõi để nhận Newsletters

Theo dõi Fanpage để nhanh chóng cập nhật bài viết và chia sẻ mới nhất: https://www.facebook.com/Violetstoryblog