
NỘI DUNG BÀI VIẾT
Có lẽ nghe tiêu đề bạn đã biết đặc điểm nổi bật của năm học này. Mình cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ stress vì làm PhD cơ, vì sự yêu thích đề tài luôn là lý do để mình vui vẻ đến văn phòng mỗi ngày, giáo sư của mình cũng rất tốt nữa. Nhưng có lẽ, chỉ có vậy chưa đủ. Cuộc sống phức tạp hơn rất nhiều, và đôi khi mình không đủ dũng cảm để đối mặt với tất cả những khó khăn thử thách mang đến. Mình đã luôn cố gắng là một người luôn chia sẻ những điều tích cực, nhưng mình nhận ra việc cố tỏ ra mình ổn, mình tích cực trong khi bản thân mình đang vật vã với những bùng nhùng, lại còn khiến mình stress hơn. Hay nói cách khác, mình mệt mỏi với việc “cố gắng trở nên tích cực”, nên mình cứ để mình gặm nhấm sự stress này thôi.
Như mọi năm, bài viết này sẽ tổng kết lại những điều mình học được trong năm học vừa qua. Nhưng quá trình học tập, nghiên cứu cũng là quá trình mình khám phá ra những khía cạnh mới của bản thân và trở thành một bản thể toàn vẹn và chân thật nhất, bởi thế mà mình vừa cảm thấy cái đề tài của mình lớn lên từng ngày và bản thân mình cũng trưởng thành hơn và cũng có cái nhìn thấu đáo hơn nữa. Mình cũng không muốn bày tỏ cảm xúc theo một hướng thời thượng như kiểu “Tôi stress, tôi bận bởi tôi đang làm việc lớn lao và đầy thử thách”, “Tôi tổn thương bởi đây có vẻ cũng là một nội dung hấp dẫn”. Bài viết viết này sẽ không đưa ra một phương pháp giảm stress nào hay nội dung tích cực nào cả. Đây đơn giản chỉ là suy nghĩ của một đứa sinh viên năm 3 PhD vật lộn với mớ bòng bong của nó, những điều khiến mình xuống tinh thần.
Khởi đầu năm học đầy những bất an
Đầu năm học, chương trình của mình tổ chức một chương trình gặp gỡ sinh viên hiện tại với các Alumni, như dịp mọi người gặp gỡ nhau, chia sẻ quá trình cũng như các kinh nghiệm. Trong đó, có một session khiến mình thấy rất “khó chịu” và cảm giác như một cái chỗ ngứa dải dẳng ám ảnh mình đến tận bây giờ. Đó là session về “Well-being và mental health”. Mình không hiểu sao, mỗi lần người ta nói về well-being theo kiểu đó, mình còn cảm thấy bất ổn hơn. Nó giống như đang yên đang lành, tự nhiên vấn đề bị đào lên. Chúng mình được giới thiệu mô hình các khía cạnh trong cuộc sống, bạn sẽ nhìn nhận và chấm điểm mức độ hài lòng của bạn với các khía cạnh đó. Và khi trải tất cả những khí cạnh đó ra trang giấy, và tô mức độ hài lòng bằng những bút sáp đầy màu sắc, Tình cảm, nhà cửa, tiền bạc, sự nghiệp… của mình, tất cả đều ở mức thấp tệ hại.
Với cá nhân mình (là một người rất bất ổn, nếu như bạn đã đọc Blog của mình trước đây thì cũng không đưới 10 lần mình viết về sự khủng hoảng của bản thân), những session về sức khỏe tinh thần rồi cho lời khuyên chung chung không hề hiệu quả. Mình không thích những giải pháp tủn mủn, và mình rất ghét mỗi lần nói về well-being và mental health, người ta đều khuyên mình “Bạn nên có một sở thích” (Really???). Mình không thích cách người ta làm điều gì đó để quên đi và trốn tránh thực tại mà không giúp nâng cao năng lực cũng như lòng dũng cảm để đối mặt với khó khăn. Thậm chí mình còn rất ghét những lời khuyên kiểu “thử lên làng Mai ở Pháp chữa lành, tập Yoga ở chỗ này chỗ kia”. Mình tự hỏi phải chẳng chỉ những người có điều kiện đi Pháp mới có thể hạnh phúc sao.
Trước đây, khi được hỏi, mình có ổn không, mình chưa nhận diện được vấn để của mình nên mình nghĩ mình chả làm sao cả, nhưng sâu thẳm bên trong, mình thấy không ổn. Để rồi, sau rất nhiều những lần suy ngẫm một mình, viết bao nhiêu trang nhật ký, quan sát bản thân đủ lâu, mình mới bắt đầu nhận dạng và gọi tên được vấn đề của mình. Nhưng mình lại nhận ra vấn đề đó chưa bao giờ được nhắc đến trong những buổi về well-being. Và đó chính là lúc mà mình thấy rất cô đọc, phải tự vấn rằng phải chăng vấn đề của mình không được quan tâm. Rồi khi mình nói ra, mình lại nhận được những lời khuyên như trên, hay người ta nói đến những giải pháp nhiệm màu như kiểu bật một cái công tắc và thế giới thay đổi, mình lại tự lún sâu vào thất vọng “Tại sao người khác làm vậy có thể hạnh phúc mà mình lại không?”. Và điều bực bội nhất, là khi thấy mình không biết phải làm thế nào để vượt qua, nhưng ai đó lại nói “bạn sướng nhỉ, cuộc sống của bạn may mắn nhỉ?” Hoặc thỉnh thoảng nghe “Chuyện đó có gì đâu mà phải nghĩ?”. Thực ra những lời nói đó không đủ sức mạnh để khiến mình muốn đăng xuất khỏi trái đất, mà mình chỉ thấy ghét người nói vậy. Bạn biết đấy, cảm xúc tiêu cực đó cũng kéo mình sâu vào sự tiêu cực. Thế rồi mình cứ lún sâu vào những những thất vọng, cô đơn.
Và mình đi tìm giải pháp cho vấn đề của mình vì mình hiểu chẳng ai có thể cứu mình ngoài chính bản thân mình.
Bối cảnh và cũng có thể là nguyên nhân cho sự stress của mình
Đây có thể là phần than vãn, kể khổ và cũng có thể cho bạn một cái nhìn chân thật hơn về những điều mà làm PhD ở nước ngoài phải đối mặt.
- Nghiên cứu không có tiến triển và kết quả không như mong muốn, và phải bắt đầu lại nghiên cứu từ đâu.
- Mình lại tiếp tục không biết phải làm gì, hay điều mình muốn làm thì mình không đủ khả năng. Mình hiểu đó là cái giá phải trả của việc được làm nghiên cứu độc lập, khi thầy sẽ chẳng bao giờ như Sếp nói mình phải làm gì mà chỉ nhận xét những gì mình sẽ làm, và đôi khi là phản đối điều đó.
- Một thời gian dài mình đến văn phòng chỉ có một mình, một không gian hoàn toàn yên tĩnh, như cái office của riêng mình vậy. Bởi thế, mọi sự động viên dành cho bản thân mình phải tự tạo ra. Không có ai giục mình viết báo cáo nhanh lên, thậm chí báo cáo gửi đi mình phải giục thầy đọc. Một cậu bạn từng nói với mình rằng “Tôi cảm thấy việc làm PhD không khó, nhưng điều khiến nó khó khăn là mày phải làm việc trong văn phòng này một mình”.
- Mức sống thấp và chi phí sinh hoạt ngày càng đắt đỏ. Tin mình đi, tiền không mua được hạnh phúc nhưng có tiền thì sống thoải mái hơn. Ăn ngon hơn là vui hơn rồi, lúc muốn mua cái gì mua được luôn cũng bớt đi một suy nghĩ, một nỗ lực.
- Khi bạn nói những câu chuyện mà không ai hiểu và không ai có thể hiểu những vấn đề bạn đang gặp phải. Bố mẹ không hiểu, bạn bè không hiểu. Những người nói những điều mình kể trên là bạn bè, người thân mình chứ ai. Có một hôm, mẹ gọi điện cho mình nói “Sao người ta làm 3 năm xong mà con chưa xong?”. Một phần cũng là do mình, khi trước khi đi mình nghĩ 3 năm có thể xong. Sau đấy, mình như kiểu bị sợ hãi, ảm ảnh với sự không hài lòng của mẹ, mình khóc cả tuần. Trước khi đi ngủ khóc, sáng tỉnh giấc lại khóc, thỉnh thoảng giữa ngày lại khóc tiếp. Mình không nói mọi người nói vậy với mình là xấu, chỉ là vì họ không thể hiểu và mình dần học cách chấp nhận sự không được thấu hiểu đó.
- Do tình hình bất ổn, các trường cắt giảm ngân sách, kèm theo việc cắt giảm nhân sự, do đó những vị trí tuyển dụng trong Academia ngày một ít và trở nên cạnh tranh, và cả những công việc làm thêm cho sinh viên để lấy kinh nghiệm trong trường cũng không có nhiều. Thấy tương lai thêm mù mịt.
- Đối với sinh viên quốc tế, những thay đổi chính sách, yêu cầu để có visa tiếp tục làm việc tại Anh ngày càng trở nên khó khăn.
- Vài cái suy nghĩ peer-pressure. Hay với một số người, khi trước khi làm PhD đã có kinh nghiệm làm việc để đủ lên những vị trái quản lý, nhưng sau 4 năm làm PhD (nếu xong), để vào trong Academia làm họ lại bắt đầu lại từ đầu, vị trí early-career researcher. Cũng là một nỗi buồn nếu bạn như mình nhìn tất cả các khía cạnh trong cuộc sống đều ở mức lẹt đẹt.
- Ngoài ra còn một vài cái stress nho nhỏ, như mình thấy việc mình gửi bài để được chấp nhận và trình bày tại hội thảo quốc tế còn dễ hơn là việc apply visa để đi hội thảo đó. Việc giành giật Slot để apply visa trở thành một cuộc chiến khó hiểu hay bài kiểm tra “nhân phẩm chứng minh sự may mắn”. Nhưng sau những cái stress đó thì mình cũng apply được và đi hội thảo 2 lần ở Pháp và Ý (chắc do ăn ở). Đó không phải điều to tát nhưng mình cũng đã bị stress.
Phản kháng, yêu cầu sự giúp đỡ và đòi hỏi sự công bằng
Ngay trong sự kiện ngày hôm ấy, những sinh viên quốc tế ít ỏi trong chương trình đã ngồi lại với nhau và nói với thầy phụ trách chương trình rằng “Chúng em nhận thấy rằng những hỗ trợ của chương trình chỉ phù hợp với sinh viên trong nước, nhưng sinh viên quốc tế chúng em phải đối mặt với nhiều vấn đề khác mà không bao giờ được nhắc tới”. Ví dụ, những cái điều như isolation (sự cô lập) có là gì với một người sống xa gia đình cả tram ngàn cây số, và nó cũng chẳng đáng để nghĩ bởi chúng mình phải đối mặt với vấn đề lớn hơn như những hạn chế của visa student, tìm việc sau khi tốt nghiệp. Khi mọi người nói đến work-life balance, Alumni chia sẻ rằng sau khi tốt nghiệp dành thời gian du lịch, chill chill nhưng với sinh viên quốc tế thì thời hạn visa đôi khi còn chẳng đủ đến lúc nhận bằng thì chill là cái gì?
Đề nghị của chúng mình đã được lắng nghe khi chương trình cũng tổ chức những session riêng về visa hay chia sẻ với các Alumni cũng là sinh viên quốc tế. Nhưng mình phải khẳng định rằng, tất cả đều không hiệu quả. Mình nhớ có một session của Văn phòng thị thực của trường, chúng mình chỉ được nghe lại tất cả những điều chúng mình đã được nghe khi mới nhập học, và tất cả chỉ nhấn mạnh đến việc chúng mình không được phép làm gì và bị hạn chế ra sao. Khi chúng mình cố gắng hỏi những câu hỏi cụ thể hơn thì tất cả câu trả lời là “Chúng tôi không rõ”. Câu bạn mình đứng dậy bỏ về giữa chừng với phong cách không thể lạnh lùng hơn. Và mình lại tiếp tục stress.
Mình lại bắt đầu vào mode kể tội, nếu có điều gì khiến tôi tự nhiên thấy lo lắng trong quá trình học tập của tôi thì có lẽ là nhân viên visa và di trú của trường. Năm nhất, bỗng ngày đẹp trời 3 đứa sinh viên quốc tế trong lớp nhận cùng cái email lời lẽ vô cùng doạ dẫm khi thời gian học của mình không được record. Mình không nói về mục đích của email đó mà là lời lẽ diễn đạt của email như kiểu buộc tội. Khi đọc bọn mình rất sốc, và cho bạn bè người Anh của mình xem, mọi người đều “Cái quái gì thế này?”. Nhưng điều đó còn chưa sốc bằng việc là khi chúng mình liên hệ với quản lý chương trình, và phát hiện nguyên nhân do lỗi record, ngoài việc lịch gặp bắt buộc bị huỷ ra chúng mình không nhận được một lời xin lỗi hay thậm chí là một cái email case close nào, như kiểu chúng mình không đáng được nghe những lời tử tế. Sau đó mấy tháng, lại tình trạng tương tự, khiến đứa bạn mình phải thốt lên “These people! Again!”. Đó, nỗi sợ, lo lắng, đôi khi không phải vì bạn có lỗi gì cả, chỉ là một quả tạ rơi xuống. Nhưng điều tệ là chính bản thân mình lại ngần ngại khi mình có thể bật chế độ “Drama Queen” và báo cáo chuyện này lên Well-being Office, rằng họ khiến tôi bị mental heath, nhưng mình đã không làm vậy. Mình không biết do mình nghĩ là báo cáo này chẳng để làm gì vì sẽ không ai giải quyết, hay trong mình có một cơ chế gọi là “chịu đựng, bỏ qua” đã được rèn giũa qua năm tháng.
Sự nhẫn nhịn qua năm tháng biến mình thành quả bom nổ chậm.
Và mình học cách “mặc kệ”
Đến một ngày mình nhận ra là mình mất cả tháng chỉ để lo lắng trong khi 2 paper của mình còn vẫn chưa xong. Khi đó mình còn gần 2 năm nữa để làm PhD, có lẽ nào mình định sống 2 năm trong sự lo lắng. Cũng có mấy việc cá nhân khiến bản thân mình thấy mình chìm trong nhiều năng lượng tiêu cực. Thầy supervisor của mình nói “Còn quá sớm để mình phải lo”. Khi mình nói chuyện với chị bạn mình về Global Talent Visa, sau một lô ngày tháng tìm hiểu, có một suy nghĩ cốt lõi thay đổi cách nhìn nhận và tiếp cận vấn đề của mình đó là “Để được công nhận là nhân tài, thì bản thân mình phải là nhân tài trước đã”. Vậy nên, mình dừng hết việc phàn nàn, đòi hỏi sự giúp đỡ của chương trình trong vai trò “nạn nhân” để quay lại với việc quan trọng nhất mình có thể làm trong lúc này đó là hoàn thành nghiên cứu với những Publication chất lượng. Khi mình hiểu được việc được xuất bản nghiên cứu trong tạp chí hàng đầu là gì thì mình cũng đỡ bị áp lực trước những số lượng mà người khác bày ra kiểu một năm 200 bài báo.
Mình đã tự hỏi, nếu mình tin vào vũ trụ, mình tin người tốt sẽ gặp việc tốt, tin vào sự nỗ lực sẽ được đền đáp thì hà cớ gì mình phải lo lắng và kiểm soát tương lai? Liệu mình có thể tập trung vào việc của mình hoàn toàn trao trọn niềm tin cho sự sắp đặt của tự nhiên không? Và mình đang cố gắng thả lỏng và tin tưởng nhiều hơn.
Mình cùng sự stress của mình trong năm học vừa qua
Năm học thứ 3 với mình là năm học bận rộn, mình tập trung viết 2 bài báo từ 2 nghiên cứu đã hoàn thành. Và những vòng sửa hiện tại vẫn chưa kết thúc nên mình vẫn chưa đăng bài được. Lý do khác cho sự stress của mình. Mỗi lần gọi điện về nhà, bố mình hỏi “Thế không đăng được thì sao? Sao người khác đăng được mà mình thì không?”. Thực sự mình rất không thoải mái mỗi lần nghe như vậy, nhưng mình vẫn trả lời lại đầy tự tin rằng “Mình dốt thì phải chịu thôi biết làm sao bây giờ?”. Đó là điều mình thấm thía nhất ở khoảng thời gian này, chẳng làm sao cả khi mình không giỏi bằng người khác, hay mình chưa đủ tốt để đạt được điều mình muốn, chỉ cần mình vẫn đang tiếp tục. Và mình cũng học cách trơ hơn trước những điều khiến mình không thoải mái.
Ngoài một vài nội dung đào tạo về viết Luận văn và nghiên cứu tạo tác động, mình cũng thực hiện thí nghiệm cho nghiên cứu mới. Sau 6 thí nghiệm được thực hiện, kết quả không như mình mong đợi và mình đang chuẩn bị sửa thí nghiệm để làm lại từ đầu. Khi mà làm thí nghiệm, mình cảm thấy “phiêu lưu” khi tự ném mình vào những điều mình chưa làm bao giờ. Mình thử những phương pháp mới, lý thuyết mới, và mình thấy mình trưởng thành hơn, biết nhiều điều hơn. Nhưng đó cũng là lúc mình đối mặt với những thất bại để có thể khiêm cung hơn. Mình chỉ có thế này, trình độ thế này thì sao có thể đòi hỏi.
Năm thứ 3 cũng là năm bận rộn với những hội thảo. Mình tham gia 1 hội thảo ở Paris – Pháp, 1 hội thảo ở Bologna – Ý và một hội thảo ở Anh. Tất cả đều có trình bày và nộp Paper, bởi thế mà thời gian apply Hội thảo, và đi nộp Visa cho Hội Thảo của mình cũng khá nhiều. Nhưng khi đến Hội Thảo, cũng là lúc mình nhận ra một cảm giác không thoải mái khác, đó là sự không thuộc về. Tại vì đề tài của mình Interdisciplinary, cảm giác cũng ngầu khi mình đang tạo ra một cái mới, kết nối 2 lĩnh vực nhưng mình luôn ở trong cái cảm giác ở giữa và không thuộc về đâu. Giống như câu nói trong cuốn sách “Ngày mai, Ngày mai và Ngày mai nữa” viết thế này “Being half of something is totally nothing”. Thậm chí khi nghe mình trình bày có người còn hỏi “Tại sao you ở đây?”. Nên mình thấy rất lạc lõng.
Mình nhận ra mình dễ bị tổn thương, đặc biệt là khi mình thấy lạc lõng. Một lần đọc Email từ Hội Thảo, do một số số cách hành văn của người dùng tiếng Anh như ngôn ngứ thứ 2, cùng với việc đọc email trong vội vã của mình, mình đã dịch nội dung thành “Hội thảo Châu Âu chỉ chấp nhận nghiên cứu của người Châu Âu”. Mình đã sốc ngay lúc đọc và khóc cả ngày hôm ấy, từ lúc ở nhà đến lúc đến trường và làm tốn bao nhiêu suy nghĩ của Supervisor và các bạn mình. Cuối cùng mình cũng nhận được lời xin lỗi và giải thích tất cả chỉ là hiểu nhầm. Mình nhận ra, nếu mình không dễ tổn thương thì mình đã chẳng hiểu theo hướng đó một cách nhanh chóng và cũng chẳng phải khóc cả ngày như vậy. Hóa ra việc hòa nhập (Inclusion) đối với mình quan trọng đến vậy. Nhưng một điều tích cực khác mình nhận ra đó là mình thấy thầy cô và các bạn yêu thương mình thế nào, đó là chiếc email và tin nhắn được trả lời nhanh nhất mình từng được gửi đi. Và thầy mình từ tòa nhà khác chạy sang chỗ mình để hỏi “Mày có thực sự ổn không?”, mình vẫn cố nhịn để không nức nở nhưng lúc thầy về mình lại ngồi khóc tiếp.
Một việc lớn khác trong năm học này là mình chuẩn bị cho International Exchange ở Mỹ, mở rộng nghiên cứu của mình sang một discipline khác. Đường đến nước Mỹ với mình cũng không hề suôn sẻ từ apply thêm funding, làm visa, bị thêm thời gian xét duyệt visa, sau đó tìm nhà ngắn hạn ở Mỹ và đến giờ là mình nhận ra đó là một nghiên cứu khó nhưng mình phải làm trong thời gian ngắn. Nhưng mình nhận ra một sự trưởng thành trong mình khi đối mặt với hành trình này khi mình ở trong trạng thái “mặc kệ”. Khi nhận tin cần thêm thời gian xét duyệt visa, và biết mình sẽ phải hoãn thời gian đến Mỹ lại, kéo theo là hủy hợp đồng nhà 3 tháng mà rất khó khăn mình mới kiếm được, mình rất bình tĩnh. Mình không lo lắng, mất ăn mất ngủ như những lần khác, chỉ gửi email thông báo cho thầy và tiếp tục làm việc của mình trong 3 tháng 5,6,7 và chuẩn bị đến Mỹ vào tháng 8. Mình không lo lắng gì nhưng mọi chuyện vẫn đâu vào đấy đó thôi. Mình học được sự bình tĩnh, khi mình đã làm hết tất cả những việc mình có thể làm thì mình cần để cho mọi việc diễn ra, học cách tin tưởng. Vì tình hình ở Mỹ, thầy mình cũng lo vì sợ không an toàn cho mình. Khi đó mình chẳng biết nói gì, chỉ trả lời “Những lúc không thể kiếm soát được chuyện gì, em chỉ biết tin rằng em là người tốt và Thượng Đế che chở cho người tốt”. Xong thầy mình bật cười và cuối buổi họp nhắc mình “Thôi cứ tiếp tục làm người tốt đi”. Thực lòng mình cũng sợ, nhưng mình chỉ không muốn bản thân mình cứ sợ, cứ lo cả đời chỉ vì những điều mình chưa biết.
Mình sẽ viết kỹ hơn về hành trình đến Mỹ của mình ở bài post sau, sau khi mình đặt chân tới Mỹ hay sau khi mình kết thúc thời gian thực tập. Giờ thì mình còn rất nhiều việc phải làm, nhưng mình cũng tự chúc mừng thành tựu mình đã đạt được. Có một hôm mình ngồi trong văn phòng, cô giáo trong Khoa cũng trong ban điều hành chương trình của mình vào giới thiệu một bạn mới. Cô tươi cười hỏi mình “Violet vừa đạt được một chiến thắng đúng không?” Mình ngạc nhiên kiểu “Đâu, em có gì đâu”. Bỗng nhiên, cô tỏ ra rất khó hiểu. Mãi về sau mình mới nhớ ra cô nhắc đến International Exchange funding của mình, cô là người chấm và duyệt khoản này mà. Khi đó, mình mới hiểu đó cũng là một chiến thắng, mình cũng đã cạnh tranh để giành lấy Funding, mình đã tự tìm được một giáo sư ở một trường đại học lớn ở Mỹ, Và mình đã đưa nghiên cứu của mình ra ngoài lãnh thổ nước Anh, ra khỏi Châu Âu lục địa, giờ mình sẽ đến nước Mỹ (sau rất nhiều lần apply đi Mỹ không thành). Có lẽ, đó cũng đủ là lý do để mình tận hưởng những thành quả này.
“Điều gì khiến em tự hào nhất trong năm qua?”
Đó là câu hỏi mà thầy examiner hỏi mình trong ngày Annual Progression Review. Thực sự, năm qua có rất nhiều điều mình không làm được, 2 paper chưa viết xong, thí nghiệm làm lại, nhiều sách chưa đọc, nhiều kiến thức muốn học nhưng mãi là kế hoạch cùng với những tuần dài mệt mỏi chẳng làm gì. Câu trả lời của mình, khi đứng lưng chừng giữa 2 đường biên và không thực sự thuộc về nơi nào, mình thấy điều mình tự hào nhát đó là mình có thể nhìn sâu một vấn đề với nhiều góc nhìn khác nhau và học cách giải thích, trình bày về vấn đề đó một cách linh hoạt cho những người ở 2 lĩnh vực khác nhau đều hiểu và thấy có ý nghĩa. Đôi khi mình cũng không cần thuộc về nơi nào cả. Nó giống cảm giác hồi đi học, mình không có trong nhóm bạn thân nào nhưng ai trong lớp mình cũng chơi.
Thầy Examiner khen mình là người biết sắp xếp, ngăn nắp, có năng lực, Mình tin vào lời khen đó vì mình biết thầy cũng là một trong những giáo sư khó tính và hay phản biện của khoa. Giờ mình cũng thấm thía câu nói của đứa bạn, khi những thất bại, sự từ chối nhiều lên mình sẽ trân trọng hơn những lời khen và lấy đó như động lực, sự tự tin để mình tiếp tục cố gắng. Nếu có thể so sánh giữa mình của ngày hôm nay và phiên bản cuối năm 2 PhD, có lẽ đó là một phiên bản bình tĩnh hơn, suy nghĩ thấu đáo hơn và tin tưởng hơn vào con đường mình chọn.
Và mình vẫn tiếp tục khám phá ra khía cạnh mới của bản thân mình
Thời gian qua mình cũng có nhiều thay đổi. Mình muốn tập trung vào nghiên cứu của mình hơn, nên mình cũng hạn chế làm những việc khác. Đó cũng là một lý do mình không còn chia sẻ về học bổng, không làm mentor và đưa lời khuyên apply nào cả, bởi vì áo cũ phải thay thôi, mình cần tập trung để tạo nên những dấu mốc mới, để có những câu chuyện mới để kể. Mình cũng có rất nhiều cảm giác tội lỗi cho sự thay đổi của mình. Ban đầu mình giải thích, nhưng rồi mình lại thấy ghét bản thân mình khi cứ lèo nhèo, giải thích quá nhiều. Như đã quen, có những điều của riêng mình chỉ có mỗi mình hiểu, và mình cũng không có quyền đòi hỏi sự đồng cảm từ người khác. Mình chỉ muốn dành cho bản thân sự yên tĩnh, bởi thế mình chỉ nói “Không” và không giải thích gì cả.
Khi có thể thấy những niềm vui từ những điều rất nhỏ bé hàng ngày: uống Caramel Machiatio trong thư viện, về nấu một bữa cơm nóng hổi, ngủ trong chiếc chăn thơm mới giặt, cuộc sống vẫn tiếp diễn, mình lại cảm nhận được một động lực, một năng lượng tích cực nào đó lan toả.
Thực ra mình thấy stress không xấu xí đến nỗi người ta phải lập thức dập nó đi bằng một giải pháp tức thì. Mỗi lần stress là một lần sự suy tư khiến mình nhận ra nhiều thứ. Dù bản thân mình cũng không thích chính mình khi mình stress, cáu gắt, chìm trong những năng lượng và suy nghĩ tiêu cực và khóc suốt ngày, nhưng đôi khi chính lúc cáu gắt, bức tức và muốn đập phá, mình đã vô tình phá hủy cả” vỏ bọc hoàn hảo” mà chính mình tạo ra nhưng không thực sự thoải mái với nó, vứt đi những điều không còn phù hợp. Nó giống như quả phát nổ, mọi điều dồn nén từ lâu phát ra, có thể khi đó mình trở nên xấu xa, thù hằn. Nhưng nếu mình chấp nhận và sống đúng con người thật của mình có được không? Sau khi nói chuyện với bạn mình, bạn ấy hỏi sao có mỗi nổi nóng và nói nặng lời với người khác cũng khiến mình thấy tội lỗi và suy nghĩ, mình nhận ra sự hèn của mình, khi không dám cãi, không dám phản kháng cũng là nguyên nhân khiến mình stress. Mình sẽ đào sâu vào sự hèn của mình ở một nội dung khác.
Trước khi viết bài này mình cũng có rất nhiều những bài viết bất ổn khác. Và trong sự bất ổn, mình thấy mình đang đứng lên bỏ lại những điều không còn phù hợp và đi về phía những điều mình tin tưởng thay vì bất an, lo lắng và sợ hãi. Có thể điều hạnh phúc nhất không phải là khi mọi khó khăn này qua đi, mà là được sống với con người chân thật nhất của mình.
Sáng nay, khi mình xem TV, mình học được một câu từ nhà Triết học Socrates (469–399 TCN) nói về sự suy tư, khiến mình thấy như được tiếp thêm sức mạnh cho những điều mình đang làm, dù mình sẽ vẫn còn phải nghĩ nhiều, vẫn còn stress đấy.
“Cuộc đời này chỉ đáng sống, khi chúng ta còn suy tư về những gì chúng ta đang làm”.
Cám ơn bạn đã đọc đến đây. Nếu bạn thấy thú vị và bổ ích hãy chia sẻ với bạn vè và đừng quên theo dõi qua Email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog. Bạn có thể để lại bình luận để cho mình biết nội dung nào bạn đang quan tâm, cũng như để lại email để mình gửi cho bạn những tài liệu hữu ích.
Theo dõi Fanpage để nhanh chóng cập nhật bài viết và chia sẻ mới nhất: https://www.facebook.com/Violetstoryblog
- 💎Bạn có thể ủng hộ để Blog được duy trì bằng nhiều hình thức tại Donation
- 📝Những bài viết khác cùng chủ đề trên Blog tại Study Abroad
- 🎨Instagram: https://www.instagram.com/phuong.anh.violet/
- 📚Bookstagram: https://www.instagram.com/vitamin.books/
- 🍀Self-help Instagram: https://www.instagram.com/_smallstepseveryday_/
- 📻 Podcast: https://podcasters.spotify.com/pod/show/smallstepseveryday
- 📽 Youtube: https://www.youtube.com/@phuonganhviolet3617
- 🔖Facebook: https://www.facebook.com/Violetstoryblog
- 💌Email: hi@callmeviolet.com