Một mùa hè nữa lại đến rồi. Mùa hè, mùa của những chuyến đi, và chắc cũng quen với thời gian biểu của “học sinh”, mùa hè với mình sẽ có nhiều thời gian nghỉ hơn. Mình lại nghĩ đến chuyện chăm chút những sở thích của mình. Tháng 5 đến rồi, năm nay bạn đã bắt đầu một sở thích mới nào chưa? Mình đã viết về chuyện học Piano, học Violin, đọc sách, viết lách rồi đến Calligraphy. Hôm nay, mình sẽ chia sẻ với một sở thích khác, đó là chụp ảnh. Mỗi lần mọi người hỏi, về sở thích, mình nói mình thích đi loanh quanh và chụp ảnh linh tinh. Mọi người thường sửa lại cho mình là “đó là nhiếp ảnh – photography”. Nhưng thực ra với mình nhiếp ảnh là điều gì đó chuyện nghiệp hơn, còn mình thì đúng là chỉ thích đi loanh quanh và chụp linh tinh.

Năm lớp 6, bố mua cho mình chiếc máy ảnh kỹ thuật số đầu tiên. Mình thường dùng máy ảnh để chụp linh tinh mọi sự vật trong nhà: Giá sách, bàn học của mình; đôi mèo con đang chơi trong vườn; mình trong ngày đầu tiên vào năm học mới. Rồi khi nào có chút tiền tiết kiệm, mình lại gom mấy tấm đẹp nhất, đạp xe ra hiệu ảnh để rửa, và nhét chúng vào album. Có lần, cuối năm lớp 9, cô giáo mình bảo mỗi bạn trong lớp nộp một bức chân dung rõ mặt, để lưu vào album kỷ niệm trường. Mình đặt máy ảnh lên giá sách, chọn góc đứng trong phòng của mình rồi để chế độ hẹn giờ, đứng vào tự chụp bức chân dung của mình. Sau đó mình đạp xe chạy ra ngoài hiệu ảnh. lúc nhìn thấy ảnh của mình trong máy tính, chị gái ở tiệm ảnh chỉ nói một câu làm mình buồn nao lòng:

  • Ảnh xấu dã man.

Chị ấy không nói với mình, mà chỉ là nhẩm nói một mình, rồi lặng lẽ chuyển file vào trong phòng kỹ thuật. Năm phút sau, mình nhận lại bức ảnh 10×15 với những chấm li ti mờ đục. Những ngày sau, những tấm ảnh chụp ra có những vết gạch đen kéo ngang lấm lem và ảnh không bao giờ còn được rõ nét như ngày đầu mới mua máy nữa. Chiếc máy ảnh của mình bị hỏng với một lý do mà một đứa con gái như mình không thể hiểu, không thể sửa và cũng không biết ở đâu có thể sửa.

11174502_782942181802532_7144593789004743842_o

Năm lớp 12 thi đại học, mình mua đến 10 bộ hồ sơ. Lúc viết đến bộ thứ 9 vào khoa ngành Kinh tế, kinh doanh, Luật, còn một bộ cuối cùng mình viết để nộp vào trường Sân khấu điện ảnh, khoa Nhiếp ảnh. Đến lúc chuẩn bị thi, mình chạy vạy đi mượn máy ảnh cơ, vì đó là yêu cầu cơ bản để được thi. Cái thời ấy, ở một quận nhỏ như ở chỗ mình, chiếc máy ảnh cơ cũng đáng giá cả một gia tài. Chỉ có những người thợ chụp ảnh mới có nhưng làm sao họ cho một đứa trẻ con mượn, cầm đồ kiếm cơm của họ lên Hà Nội để đi thi. Không mượn được, mình bỏ thi, bỏ cả ước mơ trở thành nhiếp ảnh gia.

Lên đại học, mình tham gia vào câu lạc bộ truyền thông của trường. Nhiệm vụ chính của nhóm mình là đi quay phim, chụp ảnh để bổ trợ cho các sản phẩm báo in và  bản tin trên website. Câu lạc bộ là nơi dạy mình dùng máy ảnh, máy quay và dùng Photoshop để chỉnh ảnh cùng những phần mềm đồ họa thiết kế khác. Mỗi lần đi chụp, chúng mình lại đi mượn máy cơ. Mình thích nghe cái tiếng bíp nhẹ tênh mỗi lần láy nét và tiếng tách của màn hình chập.

Sở thích là một điều gì đó rất lạ, là điều khiến mình bỏ công bỏ sức ra mà chẳng cần đòi hỏi mình sẽ nhận lại gì. Em mình ở cùng nhà cũng nhận xét, mình không làm thì thôi chứ làm gì cũng rất đầu tư. Năm ba đại học, mình bắt đầu đi thực tập và bắt đầu tiết kiệm tiền mua máy ảnh cơ. Cứ mỗi cuối tháng, mình nhận được 1,5 triệu đồng tiền phụ cấp, nhưng mình không lấy ngay mà gửi chỗ chị Kế toán giữ hộ, vì sợ lấy về mình lại tiêu mất. Đến cuối năm, tiện một công làm quyết toán, giải quyết hết nợ nần, chị kế toán đưa cho mình tiền phụ cấp của cả 8 tháng. Cộng thêm số tiền tiết kiệm ngoài, mình mua được chiếc Body Canon 60D cũ và một lens Kit. Mình mua máy cũ qua một chỗ người quen của chị gái. Mình đến quán cà phê, nhận hộp máy ảnh, chẳng cần xem trước. Mình đã mua một món có giá trị lớn bằng niềm tin theo đúng nghĩa, không chút nghi ngờ. Mình đưa tiền mặt cho anh bán máy rồi đạp xe về, túi mình trống rỗng. Đến giờ, hơn 6 năm, may mắn thay cho người luôn sống bằng niềm tin như mình là chưa lần nào bị cuộc đời lấy đi niềm tin đó. Chiếc máy ảnh vẫn dùng tốt. Nó theo mình trong tất cả các chuyến đi khắp Việt Nam và cả những ngày tháng rong ruỗi ở Châu Âu. Cái tiếng tách mội lần bấm máy vẫn cho mình cái cảm giác mê mẩn đến diệu kỳ.

Chup anh

Vậy là tính ra mình cũng có đến chục năm bắt đầu thích chụp ảnh. Đam mê là thế nhưng mình chụp không giỏi. Với kinh nghiệm này thì lẽ ra mình đã phải chụp được những bức ảnh ăn tiền trên ShutterStock. Nhưng không, mình cũng vẫn chỉ in một vài tấm để cho vào album, một vài tấm post len Blog và Instagram còn lại phần lớn mình để trong chiếc ổ cứng giữ lại cho riêng mình như ôm ấp một phần ký ức đẹp đẽ sau mỗi trải nghiệm.

Nhiều người thường nghĩ, những sở thích của mình cũng chỉ là thứ tốn tiến, người ta chơi cũng phải có thêm thu nhập. Khi sang Anh đợt này, em Canon của mình bị hỏng, mình còn vừa mới đầu tư một em Fujifilm nữa. Có một dạo, mình và cô bạn thích làm bánh. Làm bánh cũng là một sở thích tốn kém và vất vả. Đến một ngày hai chúng mình mở một tiệm bánh ngọt online. Những đơn hàng ngày một nhiều, tối nào mình cũng miệt mài làm rồi sáng hôm sau gửi ship. Mình làm nhiều cũng thành quen và mình nhận ra mình làm bánh Tiramisu như một người máy không hề có bất kỳ sai sót nào. Dần dần làm bánh không còn là một niềm vui nữa mà là những miết chạy theo những đơn hàng. Lúc mới học làm bánh, mình biết mình làm không ngon nên mình thường tô vẽ buộc nơ xinh để đem tặng bạn bè chẳng vì dịp gì cả, chỉ là hôm nay mình muốn tặng bạn mình một chút ngọt ngào. Nhưng từ khi mở tiệm bánh, mình cũng chẳng còn thời gian làm bánh để tặng. Mình cũng không còn thời gian để học thêm những món bánh mới. Và chính khi ấy, mình mới nhận ra, mình muốn để cho những sở thích của mình thuần túy là sở thích bởi khi khi nó đã dính dáng đến một mục tiêu nào khác, nó luôn  đi kèm với áp lực. Và chuyện trên đời này lại luôn hay ở chỗ, nếu bạn làm với tất cả sự hồn nhiên, thì bình yên và may mắn luôn ở bên bạn.

0FF424B6-5423-4C09-BB96-3CE621F8F6FE-01

Nếu đã không phải làm một cách chuyên nghiệp, mình luôn muốn giữ cho mình một phần ngây thơ với những niềm vui sau công việc văn phòng hàng ngày. Mình đã có một công việc chính khác đủ để mình sống no đủ và nuôi những sở thích của riêng mình. Mình cũng thấy mình chưa đủ khả năng để trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Mình chỉ chụp vì mình thích, chụp để lưu giữ những kỷ niệm, chup để được nhìn thế giới lấp lánh qua ống kính của riêng mình.

Chụp ảnh với mình suy cho cùng cũng chỉ là một sở thích. Nói là đam mê thì thì có vẻ to tát quá. Dù chụp ảnh chẳng mang lại cho mình những lợi ích rõ ràng mà chỉ tiêu tốn của mình tiền phụ cấp của nửa năm tiền phụ cấp thực tập, và còn rất nhiều khoản đầu tư lens mới, túi chống sốc, chống ẩm, phụ kiện, và nhưng chưa bao giờ đôi vai mình thấy mỏi khi phải đeo máy dù là lên núi hay leo dốc. Nhiều người cũng bảo, có điện thoại chụp nét thế này, có những chiếc máy ảnh nhỏ gọn hơn, nhưng những vật dụng nhỏ và tiện hơn không thể cho mình tiếng tách diệu kỳ của màn hình chập.

Chụp ảnh cũng dạy mình vài điều. Đầu tiên, mỗi bức ảnh cần có điểm nhấn, như cái cách người ta vẫn cố gắng tìm kiếm điểm nổi bật nhất tạo nên cá tính của bản thân và trở thành một cái mình khác biệt. Quá nhiều thứ được lấy nét, tạo nên sự lộn xộn trong khung hình. Trong cuộc sống cũng vậy, chúng ta không thể tập trung vào quá nhiều việc cùng một lúc. Tập trung vào một vài hay chỉ một vật thể, và để những điều xung quanh tạo nên một phông nền mờ ảo, mượt mà, mình sẽ có một bức ảnh đẹp hơn. Tập trung vào những điều thực sự quan trọng và có ý nghĩa trong cuộc sống là cách chúng ta sống hạnh phúc và an yên trong thế giới đầy xáo trộn, mơ hồ.

Điều thứ hai, ảnh đẹp tùy góc chụp. Chụp ảnh khiến mình học cách quan sát thế giới xung quanh bằng nhiều góc khác nhau và kiên nhẫn kiếm tìm vẻ đẹp giấu sau từng khảnh khắc. Mình thích mở rộng ống kính để nhìn toàn cảnh rộng lớn nhưng cũng có lúc thích chụp thật gần để bắt những chi tiết nhỏ nhất của sự vật. Thật tuyệt vời khi mình có thể tìm thấy những hạnh phúc nhỏ bé trong những bộn bề của cuộc sống hàng ngày. Chụp ảnh khiến mình thấy thế giới xung quanh đẹp hơn và cũng là cách mình lưu lại và chia sẻ những điều tuyệt vời đến mọi người xung quanh.

IMG_20201007_211706_672

Mình cũng rút ra cho mình một vài kinh nghiệm để có 1 bức ảnh đi chơi đẹp. Điều thứ nhất, là hãy mặc quần áo màu sắc tươi sáng, để tránh bản thân bị tối om giữa khung cảnh. Tuy nhiên trang phục cần đi kèm với concept khung cảnh. Với mình thì mình sẽ không mặc áo dài bánh bèo đi chụp ảnh giáng sinh. Kèm với đó là hãy đánh son, càng tươi càng tốt, vì rất nhiều lần mình đánh son nhẹ, lên ảnh vẫn nhợt nhạt như thường. Thứ 2, đi du lịch là để chụp phong cảnh, nên đừng chụp ảnh người che hết cả cảnh vật xung quanh. Đôi khi mình thích chụp không rõ mặt hơn vì có vẻ như là như vậy auto đẹp. Điều thứ 3, hãy chụp khi nụ cười còn “mới”. Khi mà miệng bạn vừa cười, thì nụ cười sẽ tươi hơn là khi cố gắng giữ nụ cười một lúc đợi bấm máy. Bởi thế mà, cái lúc đếm 1,2,3 thì đếm đến 3, mình bắt đầu cười là vừa. Điều khác rất quanh trọng là hãy cho mình một vài góc ảnh “tủ”. Ví dụ, mới mình phần mặt hơi nghiên bên phải sẽ đẹp hơn bên trái và mình cười nhe răng đẹp hơn cười mỉm, hay lạnh lùng (vì cái mặt mình không thể lạnh lùng nổi). Điều này nhiều lần bạn sẽ biết, góc mặt mình lên ảnh đẹp nhất khi nào. Bạn cùng có thể tham khảo vài dáng chụp ảnh trên mạng, để biết cách tạo dáng.

Còn một điều khác mình nhận ra qua từng ấy năm đó là sự kiên nhẫn và sư cam kết mà chính mình đã tự rằng buộc với một niềm vui dành riêng cho chính bản thân mình. Mình đã thực sự nghiêm túc đầu tư cho một điều mình thích, chẳng cần biết tài năng đến đâu, chẳng hề buồn từ những lời nhận xét chê bai của người khác, chẳng cần biết nhận lại những gì. Chỉ cần mình thấy vui, đó cũng đã là một lý do hoàn hảo. Vậy, nếu bạn đã đắn đo muốn bắt đầu một sở thích nào đó từ lâu, hãy bắt đầu thôi. Bởi vì:

“Hai mươi năm nữa, bạn sẽ thất vọng vì những thứ mà mình không làm nhiều hơn là thất vọng vì những thứ mà mình đã làm.” 

Mark Twain

Cám ơn bạn đã đọc tới đây, đừng quên theo dõi qua email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog.

[jetpack_subscription_form show_subscribers_total=”false” button_on_newline=”false” custom_font_size=”16px” custom_border_radius=”0″ custom_border_weight=”1″ custom_padding=”15″ custom_spacing=”10″ submit_button_classes=”” email_field_classes=”” show_only_email_and_button=”true” success_message=”Success! An email was just sent to confirm your subscription. Please find the email now and click ‘Confirm Follow’ to start subscribing.”]