Nhật ký những ngày một mình tháng 11 năm 2019.

Đầu tháng 11, chị Huyền về Sài Gòn, tôi lại một mình chuyển đến căn phòng nhỏ ở khu Surrey Quays phía đông nam London thuê qua Airbnb. Nhìn bản đồ, khu vực này có vẻ hơi xa Trung tâm, nhưng đường tàu xe rất tiện. Tôi ở trong căn hộ 3 phòng ngủ, cùng với một cô bạn dân thiết kế đồ họa người Anh và một anh chàng người Thụy Điển. Hôm tôi đến, chị chủ nhà người gốc Hàn giúp tôi bê đống đồ đạc lên gác. Chị ấy rất vui tính và chỉ cho tôi mọi thứ linh tinh trong khu dân, từ những lối tắt, ngõ hẻm để tôi có thể đi siêu thị nhanh hơn, đến việc tôi có thể ăn ở đâu, mua đồ châu Á ở đâu, đi bộ tập thể dục buổi sáng ở đâu. Chị cũng hỏi tôi:

  • Em không yên tâm lắm đúng không? Chị thấy trên Airbnb em hỏi rất nhiều về an ninh. Chị cũng hiểu, chúng ta là phụ nữ, nên cẩn thận. Nhưng từ khi chị mở nhà trọ này, chưa có khách nào phàn nàn về vấn đề an ninh cả. Khu vực này có rất nhiều người châu Á, đặc biệt là người Trung Quốc và Việt Nam. Bạn bè học cùng lớp con chị có rất nhiều bé người Việt.

Thực lòng tôi cũng sợ, nên cả năm ở London, những ngày tôi đi về muộn, ngay cả đi với bạn bè cũng chỉ đếm đến đầu ngón tay. Bởi thế mà tôi đã bỏ lỡ cuộc sống về đêm ở London. Tôi có một cảm giác khi đến bất cứ một nơi nào đó là mỗi khi nhìn thấy người Châu Á, tôi thấy yên tâm hơn. Đó cũng chỉ là một hiệu ứng tâm lý đám đông bình thường khi thấy những người giống mình chứ không phải tôi sợ những người có màu da, mái tóc khác. Chị chủ nói ở khu vực này nhiều người Châu Á, tôi cũng thấy đỡ lo lắng hơn hẳn.

Blog

Nếu không tính 5 ngày ngắn ngủi thuê phòng trọ khi vừa đặt chân đến thì đây là căn nhà thứ 3 tôi sống dài ngày ở London. Mỗi ngôi nhà cho tôi một cảm giác riêng. ILSC nằm ở khu Bloomsbury, xung quanh tôi chỉ toàn sinh viên, những ngôi nhà các nhà thơ nhà văn từng ở, các khu học xá của trường đại học London, viện bảo tàng Anh Quốc, những hiệu sách, nói chung là một không khí vô cùng học thuật. Căn nhà của Ella phía Đông London bên bờ sôngLea cho tôi cảm giác thanh bình của vùng ngoại ô, đúng như những gì tôi đã nói với Thư “về quê viết tiểu thuyết”. Còn căn hộ này khiến tôi thấy mình đang sống như một người đi làm, chỉ có điều tôi việc tôi làm hàng ngày chỉ là “tận hưởng nốt những ngày cuối cùng ở thành phố xinh đẹp này”. Mỗi sáng tôi, dậy sớm nấu bữa sáng, rồi chuẩn bị đồ ra ngoài. Tưởng chẳng có việc gì làm, nhưng tôi cũng bận rộn lắm. Tôi bận yêu cuộc sống ở London.

20180927_150002-01

Sống ở London hơn một năm, nhưng mãi đến tận lúc này tôi mới được trải nghiệm cảm giác underground đông nghẹt giờ cao điểm khi dân văn phòng London hối hả đi làm buổi sáng và những bước chân vội vã trở về nhà sau ngày làm việc dài.

Có lần bạn tôi hỏi rằng:

  • Giờ các bạn về hết rồi, ở một mình có thấy buồn không?

Tôi cũng suy nghĩ, từ nhỏ đến lớn, tôi luôn ở cùng gia đình, đi học xa ở cùng Thư, hai chị em trò chuyện mấy câu đã hết buổi tối. Đây là lần đầu tiên tôi ở một mình. Mấy ngày đầu chuyển đến Surrey Quays, tôi bị cảm lạnh, đau đầu, ngạt mũi, và đầu nóng bừng. Có tối về nhà, thầy người hơi choáng váng, trong tủ lại hết thức ăn. Tôi ngồi một mình thưởng thức bữa tối chỉ có bông cải xanh luộc chấm xì dầu, và nghĩ hóa ra đây là cảm giác xa nhà mà người ta vẫn thường nhắc đến: một mình, bữa tối tạm bợ và ốm chẳng biết nói với ai. Mấy ngày ấy, tôi còn hạn chế gọi điện về nhà cho bố mẹ, sợ bố mẹ lại nghe thấy giọng nói ngạt ngào và thấy cái mũi đỏ ửng của tôi. Bố mẹ biết giờ thì chỉ thêm lo thôi mà. Nhưng với tôi cảm giác ấy không quá tệ như người ta vẫn nói. Trước khi để lòng mình trùng xuống với nỗi nhớ và cô đơn, tôi cho phép tâm trí được được nghỉ ngơi, đi ngủ sớm để sớm mai thức dậy tôi lại thấy nắng vàng ươm chiếu qua khung cửa. Ở London bạn sẽ hiểu niềm vui đơn giản chỉ là thấy những ngày có nắng. Và mùa thu ở London rất đẹp.

IMG_0650
London
London

Mà có lẽ cũng là do tính cách, tôi là đứa hướng nội, rất hướng nội, không thích ồn ào, không thích tụ tập. Tôi ít nói và thích dành thời gian được ở một mình, đọc sách, học bài hay là viết lách. Nhiều người không hiểu, sẽ nghĩ tôi có vấn đề tâm lý, nhút nhát hay thậm chí là lạnh lùng, kiêu ngạo nữa.

Ngày trước nghe những lời nhận xét của người khác khiến tôi dễ tổn thương, suy nghĩ, còn bây giờ, tôi kệ. Tôi cũng đã từng nghĩ rằng thế giời này dành cho những người hướng ngoại. Người ta thích những người nói nhiều nhưng tôi không hiểu họ có quan tâm đến chất lượng những lời nói ra, họ thích những chỗ ồn ào, những buổi tụ tập. Còn tôi thấy mình luôn bị lạc lõng trong một thế giới như thế. Mãi sau này, khi mở lòng mình, tâm sự với một vài người bạn, tôi mới hiểu mình nhiều người cũng như tôi. Người hướng nội có những ưu điểm riêng. Khi đã hiểu bản thân mình muốn gì, cần gì bạn sẽ không còn lo chạy theo số đông, không cần bắt chước người khác hay cố gắng trở thành một phần của thế giới vốn dĩ mình không thuộc về nữa. Khi tự lòng mình đã là một chiếc hộp đủ đầy thì sao phải sợ lòng cô đơn, trống rỗng, bởi ta luôn có thể làm bạn với chính mình.

Một mình, tôi ở giữa thành phố mà tôi thích, giữa cuộc sống mà tôi đã chọn, tôi không cảm thấy cô đơn bởi thấy mình luôn được bao quanh với những điều tốt đẹp. Mà thời gian ở đây còn ngắn lắm, tại sao tôi phải tốn thời gian cho những nỗi buồn vô ích. Tôi chỉ cố gắng thực hành những thói quen lành mạnh, giữ gìn sức khỏe, để có thể tận hưởng trọn vẹn mọi điều mình có.

A53E741A-41F6-4ED4-8468-370B0AD76369

Tôi dành thời gian lang thang những nơi tôi thích nhất, đi đủ 8 công viên hoàng gia vàng rực rỡ mùa thay lá, dạo quanh những con phố sầm uất và cả những góc phố nhỏ xinh nép mình, bình lặng giữa thành phố náo nhiệt; ngắm nhìn những tác phẩm nghệ thuật vô giá trong các viện bảo tàng; đắm mình trong hương vị thơm nồng của rượu mulled wine trong những khu chợ giáng sinh, đi hội chợ giáng sinh Winter Wonderland, gặp gỡ những người bạn và hay đơn giản chỉ nhìn cuộc sống hàng ngày chạy qua những chuyến tàu ở London. Gần về rồi nhưng tôi vẫn không khỏi bất ngờ vì thành phố này còn quá nhiều nơi mà tôi chưa đến. Dần dà, tôi cũng đã quen với London để chẳng còn sợ hãi mỗi khi trở về nhà mỗi khi trời đã tối. Ngược lại, tôi thích cảm giác đi bộ trên phố ngắm ánh đèn lấp lánh hay đi dọc bờ sông nhìn về phía những tòa nhà cao tầng sáng rực bên khu tài chính Canary Wharf.

IMG_0815
IMG_8279-01

Có những ngày bắt xe bus 01 từ Oxford Street về nhà qua Canada Water, cảm giác trong tôi khi đó giống trước mắt tôi có một cái bánh ngọt, tôi chỉ muốn cắn những miếng thật to, ăn vội vàng ăn cho hết, ăn bù những lần không được ăn. Nhưng làm sao để ngắm nhìn khung cảnh này cho bõ những ngày tôi đã bỏ lỡ, cho tôi có thể ôm hết không gian này, cảm giác này vào hành lý để mang đi.

Tôi vội vàng chụp lại một bức ảnh, nhưng có một điều tôi đã nhìn ra sau ống kính chiếc máy ảnh Canon 60D đã theo tôi từ hồi học đai học. Đó là có những lần bức ảnh lưu lại trong máy ảnh đẹp hơn cả tôi nhìn bằng mắt thường ngoài đời thật, tôi có thể chỉnh màu để cho chúng lung linh hơn, nhưng điều đó có nghĩa là phong cảnh thật đó rất bình thường. Còn có những lần, tôi chụp mãi, ngắm mãi mà không thể bắt được góc ưng ý, không thể cho vào thẻ nhớ những gì đang ở trước mắt. Điều đó có nghĩa rằng khung cảnh ấy đẹp mê mẩn, mà không một ống kính hay một phần mềm chỉnh sửa ảnh nào có thể khiến nó đẹp hơn. Những điều đẹp đẽ đâu có thể nhìn bằng mắt thường. Máy ảnh lưu lại một hình ảnh trong một khoảnh khắc, nhưng không thể lưu lại được cảm giác, mùi hương, âm thanh và tâm trạng tôi lúc này. Thôi thì để tôi tự cảm nhận không gian này, bằng tất cả những giác quan mà tôi có, rồi cố gắng lưu lại trong ký ức của mình.


Những bài viết khác về nước Anh: Nhật ký 444 ngày ở nước Anh

Ảnh mình chụp chất lượng nét căng: Phuong Anh Violet Flirck

IMG_8271-01