It Ends with Us được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Colleen Hoover.  Tác phẩm đầu tay của Collen Hoover từng gây sốt thời điểm ra mắt, thắng giải Goodreads Choice Award 2016 ở hạng mục tiểu thuyết lãng mạn, được dịch sang 20 thứ tiếng. Chất lãng mạn trong trong “It Ends with Us” cũng khác biệt so với những kiểu “lãng mạn” khác, bới It ends with us đã đề cập đến một góc khuất khác trong tình yệu, sự bạo hành. 

Nội dung phim “It Ends with Us” 

Đoạn này mình cảnh báo Spoil nội dung phim. Như tất cả các bài review của mình, mình đều phân tích chi tiết ý nghĩa từng hành động, biểu cảm và quyết định của nhân vật. Phim rất hay, bạn hãy ra ra rạp để xem phim trước khi đọc tiếp nhé.  

It Ends with Us kể về Lily Bloom, cô gái trẻ bắt đầu xây dựng cuộc sống mới ở Boston. Cô cùng cô mới bạn mới quen, Allysa, mở một cửa hàng bán hoa. Trồng cây, chăm sóc hoa, làm hoa nghệ thuật là niềm đam mê của Lily từ nhỏ. Phim mở đầu khi Lily trở về nhà dự đám tang của cha mình. Khi phải đứng trước nhiều người kể về những điều cô yêu quý ở cha, cô đã không thể nói gì và chạy đi. Cô không có điều gì tốt đẹp để kể về cha mình. Dù ngay từ đầu, phim không nói rõ lý do, chỉ biết Lily sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng khán giả có thể lờ mờ đoán được, cô có một tuổi thơ không hạnh phúc.  

Quay lại Boston, Lily tình cơ gặp Ryle Kincaid, một bác sĩ phẫu thuật thần kinh quyến rũ. Họ có một cuộc gặp chóng vánh, tạm biệt rồi lại gặp lại trong cửa hàng hoa của Lily khi Ryle chính là anh trai của Allysa. Ryle theo đuổi Lily bằng nhiều cách và nhanh chóng chiếm được tình cảm của cô gái xinh đẹp. Họ bắt đầu mối quan hệ, từ tình bạn, đến tình yêu.  

Khi vừa bắt đầu hẹn hò với Ryle, Lily gặp lại Atlas Corrigan, mối tình đầu thời niên thiếu của Lily. Anh hiện là chủ một nhà hàng mới nổi ở Boston. Như những ngày niên thiếu, anh vẫn luôn yêu Lily và muốn bảo vệ cô.  

Càng tiến sâu vào mối quan hệ, dù Ryle rất yêu Lily, nhưng Lily càng nhận ra anh anh ta có xu hướng bạo lực và không kiểm soát được cơn giận dữ và ghen tuông của mình. Sau nhiều lần chịu đựng, đến một ngày Lily thấy hình ảnh của bố mẹ ngày trước trong chính cuộc sống của mình, cô sợ hãi chạy đi. Khi có con gái, dù rất khó khăn, cô vẫn phải đưa ra quyết định vì con gái mình.  

Trải nghiệm điện ảnh của mình với “It Ends with Us” 

Thực ra, mình chưa đọc truyện, mình ra rạp chỉ vì một lần tình cơ xem Trailer của phim, thấy Blake Lively thủ vai chính quá xinh, những hình ảnh đầy hoa trong phim trong nền ca khúc My Tears Ricochet của Taylor Swift. Cảm giác tất cả rất hòa quyện với nhau.  

Hình ảnh trong “It Ends with Us” rất đẹp. Những khung hình màu ấm đậm chất nước Mỹ mùa thu (Xem xong muốn đi Boston quá đi mất). Dường như nếu dừng hình lại mình có thể dễ dàng screenshot được một cái ảnh làm màn hình nền.  

Mình chưa đọc truyện nên cũng không biết so sánh với tác phẩm gốc ra sao, hay diễn viên có xé truyện bước ra không, nhưng tất cả các diễn viên đều rất đạt với vai trò của họ. Nhất là với Blake Lively, chị ấy không chỉ đẹp mà đóng rất tự nhiên. Vai diễn của Blake khó để thể hiện nội tâm nhân vật. Có rất nhiều đoạn phim, trong những cuộc hội thoại, những cuộc gặp gỡ bất ngờ, máy quay chỉ quay trọn vẹn gương mặt của Blake. Mình thích cái cách chị ấy thể hiện sự khó xử và xấu hổ, câu thoại cũng khớp luôn với vẻ mặt đó, không một chút giả trân. Còn với các nhân vật khác, tạo hình của họ thực sư đã toát lên tính cách.  

Phim không đi theo trình tự thời gian, mà lồng ghép giữa hiện tại và quá khứ của nhân vật chính. Điều ấy tạo nên sự bất ngờ cho phim, bởi khán giả không thể hiểu cũng không thể đoán trước uẩn khúc nào đặt nhân vật vào tình huống khó xử đến vậy (nếu chưa đọc truyện).   

Screenshot 2024-08-15 at 12.06.02

Về vẻ đẹp của tình yêu trong It Ends with Us

Mình thích câu chuyện tình yêu trong phim, dù kết thúc như thế nào thì cả 2 câu chuyện tình yêu giữa Lily và Ryle hay Lily và Atlas đều là câu chuyện tình yêu rất đẹp.  

Chuyện tình giữa Lily và Ryle  

Có thể nói, câu chuyện này bắt đầu bằng “trình độ tán tỉnh” đăng cấp của Ryle. Anh đẹp trai, râu quan nón, công việc xịn xò, nhà giàu, khéo léo, tất cả hoàn hảo, gặp là mê, đến mẹ Lily, một người phụ nữ giàu có, gặp còn không chê chỗ nào.  

Tình yêu của họ nồng nhiệt, nhưng nó không phải kiểu hào nhoáng giữa “kiều nữ và đại gia” với những thứ xa hoa. Mình thích cái cảnh Ryle hẹn Lily ăn tối ở nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau. Hai anh chị mặc đẹp đẽ đẻ lên nóc sân thượng ăn Pizza. Rất nhiều người cho rằng, tình yêu lãng mạn phải là một nhà hàng sang trọng, ánh nến lung linh. Nhưng giữa Lily và Ryle, khi họ đùa vui trên sân thượng toàn bê tông, nhìn ra những ánh đèn lấp lánh của Boston, mình thấy tình yêu đó thật đẹp, bởi vì họ chỉ cần yêu nhau mà thôi.  

Em gái của Ryle (Allysa), bạn thân của Lily từng nói rằng, cô không biết anh trai mình đóng cửa trái tim đã bao lâu, và chính Lily đã mở cánh cửa đó. Tình yêu của họ có sự nồng nhiệt, có những cuộc vui, nó cũng không hề chóng vánh bởi Ryle rất tôn trọng quyết định của Lily và luôn là người ủng hộ cô trong sự nghiệp.  

Chuyện tình giữa Lily và Atlas 

Đó là câu chuyện của hai đứa trẻ, thuần khiết. Atlas là kiểu nhân vật “nam phụ trong ngôn tình”. Tình yêu thuần khiết của anh được giữ đến khi hai người trưởng thành qua nhiều biến cố, mới hiểu Atlas yêu Lily nhiều thế nào. 

Khi còn nhỏ, một lần tình cờ, từ cửa sổ phòng mình, Lily nhìn thất Atlas trèo ra khỏi căn nhà đối diện, lấy thức ăn thừa trong thùng rác nhà cô. Cô cũng gặp lại anh trên xe bus. Sau đó, Lily đã lấy thức ăn từ nhà, mang đến cho Atlas và giúp đỡ anh. Họ trở thành bạn thân. Atlas thích nấu ăn còn Lily thích trồng cây. Atlas bị cha mẹ bỏ rơi còn Lily hàng ngày chứng kiến cha bạo hành mẹ mình. Hai đứa trẻ cô đơn dựa vào nhau, chia sẻ những tháng ngày hạnh phúc. Khi bị bạn bè chế giễu vì mối quan hệ với một người vô gia cư như Atlas, Lily không ngần ngại trao cho anh một nụ hôn như một lời khẳng định về tình yêu này.  

Tuy vậy, dù mạnh mẽ thế nào, hai đứa trẻ cũng không thể bảo vệ tình yêu của mình trước cha của Lily. Và chuyện tình yêu niên thiếu dừng lại. Nhưng đến khi gặp lại, lúc này Atlas đã là một người đàn ông trưởng thành và thành đạt. Cách anh yêu Lily là sự che chở và quan. Anh hiểu những gì gia đình cô trải qua và nổi điên khi thấy viết bầm trên mặt cô dù cô đã trang điểm thật kỹ. Anh là người sẵn sàng che chở cô, bởi vì anh không chỉ yêu mà còn mang ơn cô đã cứu cuộc đời anh thời niên thiếu.  

“And when you love someone, seeing them sad also makes you sad.” 

Nếu so sánh giữa hai tình yêu này, mình cảm giác, Ryle bảnh bao ở trên cao (nóc nhà), còn Atlas bình dị ở dưới dất cùng Lily trồng cây.  Nếu cuộc sống đơn giản chỉ có tình yêu, thì với cả 2 chàng trai này, dù ở bên ai, Lily đều có thể hạnh phúc.  

Về sự bạo hành 

Rất khó để nắm bắt được những tình huống lạm dụng và bạo hành, nhất là khi nó được bọc trong sự ngọt ngào của tình yêu. Tình cảnh của Lily giống như cô nhặt một viên sô cô la, thích thú ăn nó rồi sau khi cắn mới thấy vị chua chát bên trong. 

Lily chứng kiến bố bạo hành mẹ cô suốt tuổi thơ của mình. Cô nhận ra điều đó, khi còn nhỏ cô sợ, còn khi lớn lên cô ghét bố mình. Nhưng ở hoàn cảnh của mình, cô không hề nhận ra những xu hướng bạo lực của Ryle. Những lúc động chân động tay được giải thích như những sai lầm “giận quá mất khôn”. “By chance” – vô tình là từ Ryle dùng rất rõ trong những lời xin lỗi. Anh tỏ ra nuối tiếc, và cầu xin sự xin lỗi. Lily cũng hiểu đó là sự vô tình, vẫn bảo vệ anh khi gặp Atlas. Nhưng cho đến khi cô nhận ra hình ảnh của chính bản thân mình không khác gì hình ảnh của mẹ ngày xưa, cô mới thực sự nhận ra vấn đề.  

Với bản thân mình khi xem phim, mình thấy mức độ của sự bạo hành tăng dần lên qua mỗi lần. Lần nào cũng là do một yếu tố ngoại cảnh khiến anh giận quá, từ việc đạp cái ghế, đến vô tình đầy cô ngã xuống sàn, đến ngã cầu thang, và đến bạo hành về cả tinh thần lẫn thể xác. Nhưng với mình, đến lần cuối cùng Lily chạy ra khỏi nhà, mình vẫn có thể thông cảm được cho Ryle. Mình còn tưởng cuối phim quay lại được với nhau nữa cơ đấy. Bởi vì, lần nào Ryle cũng có một lý do rất hợp lý, và Lily cũng không phải người hoàn toàn đúng khi giấu Ryle chuyện với Atlas. Khi yêu quá nhiều Ryle có quyền thất vọng khi thấy vợ mình đi lại với người đàn ông khác. Ý mình là, người ngoài nhìn vào còn thấy chuyện này bình thường, huống chi một người trong cuộc, khi Lily vẫn yêu Ryle.  

“There is no such thing as bad people. We’re all just people who sometimes do bad things.” 

Nhiều trang bình luận nói, tại sao Lily không theo đuổi các hành động pháp lý chống lại người chồng bạo hành của mình. Mặt khác, Lily có thể rời bỏ dễ dàng và Ryle hiểu chuyện, buông xuôi nhanh chóng đến thế, trong khi thực tế thì bạo hành sẽ phức tạp hơn. Mình nghĩ đây suy cho cùng cũng là phim. Suy cho cùng, phim để phản chiếu vấn đề trong thực tiễn, không phải một hình mẫu để chúng ta làm theo. Ngay cả trong thực tế, với vị trí của Lily, khi còn yêu Ryle, và khi anh tỏ ra hối lỗi như vậy, cô ấy cũng không lỡ kiện anh ra tòa. Cái việc hối lỗi và dễ dàng buông xuôi của Ryle lại là một đòn tâm lý mạnh hơn với Lily, khiến cho quyết định rời bỏ của cô khó khăn. Nếu như hành vi bạo lực của Ryle rõ ràng, nếu như anh ta cố tình chèo kéo, dọa nạt không đồng ý ly hôn, biến mình trở nên đáng ghét thì sự phân vân của Lily giữa dứt áo ra đi hay quay lại không khó khăn đến thế.

Đòn thao túng tâm lý “lạt mềm buộc chặt này” khiến mình nhớ đến mụ phù thủy trong The Tangled, tất cả những hành động đều mang danh nghĩa tình yêu, và từ đầu đến cuối trong mắt người bị làm dụng, người kia cũng là “nạn nhân” của những bất ổn khác.  

“Life is a funny thing. We only get so many years to live it, so we have to do everything we can to make sure those years are as full as they can be. We shouldn’t waste time on things that might happen someday, or maybe even never.” 

Mình không phải chuyên gia tâm lý, mình chỉ thấy tình tiết phim khá hợp lý thôi. Nếu thêm những diễn biến phức tạp khác chắc phim thành 300 phút mất. Và chính hành động của Ryle mới tạo ra bất ngờ, vì đến phút thứ 99, Lily có thể quay lại với anh. Ryle cũng có những tổn thương trong tuổi thơ. Tình yêu giữa Lily à Ryle rất đẹp, chỉ là có nhiều góc khuất trong đời họ đã không thẳng thắn nói với nhau, và rồi những tổn thương ấy không thể giấu mãi. Nó chồi lên và phá nát tất cả. Đến khi tất cả vỡ nát, Allysa mới nói cho Lily rằng, dù cô mong những điều tốt đẹp cho nguời anh trai đầy tổn thương của mình, nhưng là một người bạn cô vẫn mong Lily chọn rời xa anh. 

“Just because someone hurts you doesn’t mean you can simply stop loving them. It’s not a person’s actions that hurt the most. It’s the love. If there was no love attached to the action, the pain would be a little easier to bear.” 

Về những vòng lặp gia đình  

Mình từng chứng kiến nhiều câu chuyện gia đình, khi người phụ nữ muốn rời bỏ, họ luôn bị kéo lại bởi lý do “vì con”, con cái cần lớn lên trong một gia đình có cả cha lẫn mẹ. Thậm chí, mình nghĩ, câu chuyện của Lily đặt trong bối cảnh xung quanh mình, nhiều người sẽ khuyên cô ấy không ly hôn. Uhm có sao đâu, tính anh ta như vậy mà, anh ta là người nóng tính thế mà, anh ta biết lỗi rồi mà. Vẫn còn yêu nên đi cũng khổ, mà ở lại cũng chẳng hạnh phúc. Ở lại là cách mẹ Lily chọn. Vì tình yêu mà bà cố gắng vượt qua những giới hạn chịu đựng. Suy cho cùng, cha cô vẫn là người tốt, ông ấy yêu gia đình, yêu vợ, yêu con. Rất nhiều lần Atlas hỏi Lily, Lily hỏi Ryle và hỏi mẹ của mình “Are you happy?” Chúng ta có đang thực sự hạnh phúc không? 

“Not a lot of people have the courage to say what they’re actually thinking. I feel like everyone fakes who they really are, when deep down we’re all equal amounts of screwed up. Some of us are just better at hiding it than others.” 

Quay lại tình huống phim, nếu Ryle không đồng ý ly hôn, anh ta muốn thể hiện quyền lực và sự kiểm soát, bắt đầu trở nên khó chịu, thì người ngoài lẫn người trong cuộc đều dễ dàng quyết định rời đi là quyết định đúng đắn. Nhưng anh ấy lịch sự và tử tế thế này, như những lỗi lầm đã xóa sạch, nếu trong thực tế, cộng thêm những áp lực “lời khuyên” xã hội, lại càng khó để quyết định rời đi.  

“All humans make mistakes. What determines a person’s character aren’t the mistakes we make. It’s how we take those mistakes and turn them into lessons rather than excuses.” 

Quyết định của mẹ vô tình đẩy Lily vào một vòng lặp. Rằng nều như những bạo hành ấy là chuyện “trong giới hạn”, cô sẽ tiếp tục chấp nhận để Ryle làm tổn thương cô cả về tinh thần và thể xác. Thậm chí, chính người cha bạo hành đã khiến Lily phải rời xa Atlas, người cô yêu và cũng thực sự yêu cô. Cho đến khi cô có con gái, liệu bạo hành có còn là một chuyện “có thể chấp nhận” được nữa không? Một đứa trẻ sinh ra từng làm bừng lên trong Ryle và Lily mong muốn về một gia đình và họ quyết định kết hôn. Giờ đây, cũng là một đứa trẻ vừa ra đời, khiến Lily quyết định ly dị. Câu thoại rất đắt giá trong phim đó là khi Ryle ôm con gái nhỏ trong long, Lily hỏi anh, liệu sau này khi con có bạn trai, liệu anh có để con mình bị đánh đập, bị đẩy xuống cầu thang dù chỉ là vô tình. Chính lúc này, mình mới thấy lựa chọn rời đi mới thực sự là vì con gái mình. Lily quyết định phá bỏ vòng lặp cũ, để chính bản thân cô và con gái cô hiểu rằng “bạo lực dù ở bất cứ hình thức hay vì một lý do nào cũng là điều không thể chấp nhận được”. Đó là giới hạn.  

“We all have a limit. What we’re willing to put up with before we break. When I married your father, I knew exactly what my limit was. But slowly . . . with every incident . . . my limit was pushed a little more. And a little more. The first time your father hit me, he was immediately sorry. He swore it would never happen again. The second time he hit me, he was even more sorry. The third time it happened, it was more than a hit. It was a beating. And every single time, I took him back. But the fourth time, it was only a slap. And when that happened, I felt relieved. I remember thinking, ‘At least he didn’t beat me this time. This wasn’t so bad.” 

Về tự do và hạnh phúc

Nếu nói về nữ quyền ở đây dường như là một điều gì đó to tát. Mình có thể gọi đó là sự độc lập và tự do dành cho người phụ nữ. Khi đọc tác phẩm “Little Women – Những người phụ nữ nhỏ bé” của Lousia May Scot, mình nhận ra rằng những cảm hứng về tự do, về giải phóng phụ nữ không hẳn đến từ những phong trào, những bài phát biểu của một nữ doanh nhân thành đạt nào đó trên TV, trên đài báo mà từ chính những câu chuyện của mẹ kể. Người phụ nữ độc lập, tự do không phải là họ có sự nghiệp, họ phải là doanh nhân, họ phải thành đạt, bởi phụ nữ có thể làm bất cứ công việc nào, ở bất cứ tầng lớp xã hội nào họ cũng có quyền được độc lập, tự do, hạnh phúc. Những bài học về hạnh phúc ấy, nằm ở chính những gì bé gái quan sát từ gia đình và cuộc sống xung quanh, những gì mẹ họ đã làm và kể cho họ. Đó là có thể là câu chuyện về sự chịu đựng và hi sinh, rằng lớn lên con phải tìm được một chàng trai để dựa dẫm, hay về sự tự do và biết đâu là hạnh phúc mình xứng đáng được nhận. Trong truyện Little Women, nhìn cách bà March dạy các con gái của mình, ta sẽ hiểu tại sao những cô gái có thể lớn lên hạnh phúc đến vậy. Còn trong It ends with us, khác với mẹ của mình, Lily lựa chọn rời bỏ đi, chấm dứt vòng lặp của bạo lực gia đình mà cô đã từng chứng kiến, để con gái cô sẽ không bao giờ phải chứng kiến điều đó nữa. Đó là lựa chọn để được hạnh phúc trọn vẹn. 

“Sometimes it seems easier to just keep running in the same familiar circles, rather than facing the fear of jumping and possibly not landing on your feet…. Cycles exist because they are excruciating to break.” 

Trong thực tế, mình thấy rào cản lớn nhất mà người phụ nữ gặp phải khi phải đối mặt với đổ vỡ hôn nhân không chỉ bao gồm áp lực xã hội, suy nghĩ thế nào là tốt cho con và còn vì những áp lực tài chính. Liệu bế con rời xa khỏi người chồng “đôi lúc bạo hành” cô có đủ sức để nuôi con mình không? Hay chọn chịu đựng, bạo hành chỉ là chuyện thỉnh thoảng, và suy cho cùng họ vẫn có 1 gia đình hạnh phúc.

Việc Lily có thể dứt khoát ra đi, được hỗ trợ bởi tiềm lực tài chính của cô, và bởi cô có Atlas luôn bảo vệ. Lily có cửa hàng hoa của riêng mình, mơ ước của cô từ nhỏ mà cô dã tự tay xây dựng nó. Atlas trở thành đầu bếp, chủ nhà hàng, cũng là ước mơ của anh. Đến đây mình cảm thấy, việc chúng ta có ước mơ, cố gắng có sự nghiệp, có thể tự chăm sóc cho bản thân mình, tự chủ về tài chính, không chỉ là bởi những ánh hào quang cho riêng bản thân mình, mà còn vì những những người mình yêu thương nữa. Với phụ nữ, đó là vì con họ, nhất là khi họ có con gái. Nếu như Lily không có gì trong tay, nếu như Atlas vẫn là kẻ vô gia cư như xưa, liệu họ có thể bảo vệ được nhau, bảo vệ được con của Lily, mà thoát khỏi vòng lặp này. Trong lúc đau khổ nhất, họ còn quyền lựa chọn. Ước mơ, sự nghiệp, trong phim mờ nhạt thôi, nhưng đó là bệ đỡ giúp 2 đứa trẻ với nhiều tồn thương thực sự vững vàng trong cuộc sống của người trưởng thành.  

Bệ đỡ tài chính chỉ giúp quyết định của cô dễ dàng hơn. Trong một tác phẩm khác, chuyển thể từ câu chuyện có thật của Stephanie Land – Nghề giúp việc, Mia vẫn ôm con gái chạy đi khỏi người bạn đời bạo hành, dù cô không hề có công việc, cũng chẳng có gia đình giúp đỡ. Khó khăn trăm bề, nhưng một người mẹ cũng sẽ chọn lựa để bảo vệ con. Dù bất cứ lý do gì, bạo hành cũng là điều không thể chấp nhận được.  

Mình nghĩ rằng, dù trong hoàn cảnh thế nào, sau cùng chùng ta cũng đều mong muốn bình yên và hạnh phúc. Bởi vậy, nếu biết hạnh phúc thực sự là gì, và thế nào là hạnh phúc mà chúng ta xứng đáng được nhận, chúng ta luôn lựa chọn đi về nơi hạnh phúc.  

Cám ơn bạn đã đọc đến đây. Nếu bạn thấy thú vị và bổ ích hãy chia sẻ với bạn vè và đừng quên theo dõi qua Email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog. Bạn có thể để lại bình luận để cho mình biết nội dung nào bạn đang quan tâm, cũng như để lại email để mình gửi cho bạn những tài liệu hữu ích.

Theo dõi để nhận Newsletters

Theo dõi Fanpage để nhanh chóng cập nhật bài viết và chia sẻ mới nhất: https://www.facebook.com/Violetstoryblog