Chuyến đi một mình đầu tiên của tôi là Salisbury và Stonehenge. Ngày hôm đó với tôi là một ngày buồn.

Tôi cũng tranh thủ khám phá những thành phố khác ngoài London khi còn hơn 1 tháng ở lại UK. Trước đây, đi với Thư, mọi lần Thư đều là người lên kế hoạch chi tiết, chơi gì, ăn gì, ở đâu và thậm chí, đến nơi Thư còn là người mở google maps dẫn đường. Bởi vậy, nhiều lúc tôi thấy mình như một đứa trẻ đi theo Thư. Có lần đi Áo từ Hallstatt về Vienna, tôi mệt quá ngủ mê mệt, đến lúc Thư gọi dậy bảo tàu có vấn đề mà chúng tôi nghe tiếng Đức không hiểu họ nói gì. Sau đó chúng tôi hỏi mãi mới hiểu chuyện gì xảy ra rồi chạy thật nhanh chuyển sang xe bus để đến bến tàu khác. Nếu như lúc đó không có Thư, chẳng biết tôi đang bơ vơ ở nơi nào. Có những chuyện khi chưa làm bao giờ bạn sẽ thấy sợ, nhưng khi làm được rồi bạn sẽ thấy rất bình thường rồi quen. Tôi cũng mua thêm một cái thẻ Railcard cho người 26-30 tuổi, vấn được giảm giá 1/3 vé tàu, không đi thì quả là uổng phí. Tôi thích lang thang ở những thị trần nhỏ xinh, và tôi nhận ra mình thích cái cảm giác được ngồi trên những con tàu, nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ. Dù có nhiều lần tự nhắc mình, tôi có thể đọc sách trên tàu, nhưng rồi, tôi lại bị thu hút bởi khung cảnh và cuộc sống bình yên ở ngoài kia.  Và cứ thể tôi lên đường.

Ngày 23/10/2019

Lúc đặt vé tàu, tôi đã cố gắng chọn chuyến tàu để tôi ra khỏi nhà khi mặt trời đã lên. Trời đã vào Đông, mặt trời lên rất muộn. Tôi ra khỏi nhà lúc 7h30 khi mặt trời vừa ngó rạng. Mở cửa bước ra ngoài sân đón bầu không khí lạnh khô, tôi đi giữa không gian màu xanh lam hơi sẫm. Ra đến bờ sông Lea, tôi thấy mình đang đứng giữa sương mù trắng xóa. Nhìn con sông như thể ai đó vừa đun nước nóng bốc hơi nghi ngút. Hóa ra, tôi đang thực sự ở giữa xứ sở sương mù. Nhìn sang phía công viên, sương mù phủ trắng, huyền ảo phủ trên thảm cỏ xanh đẫm nước đang dần thức tỉnh sau đêm dài. Tôi thích không khí trong lành của buổi sáng bình minh ấy, thích được hịt thật sâu để ôm trọn cái cảm giác mát lạnh mà quá đỗi bình yên của ngoại ô phía Đông London.

IMG_0559

Vẫn khung cảnh quen thuộc của chuyến xe bus 56, tôi lên xe thấy chủ yếu là những người da màu đang bắt đầu một ngày làm việc mới. Tôi xuống ga Dalston Junction, ghé vào siêu thị Co-op bên cạnh ga để mua một cái bánh cuộn bơ quế và một cái bánh sừng bò thơm bơ béo ngậy cho bữa sáng rồi bắt tàu Overground đến Clapham. Chuyến tàu đi sáng sớm rất vắng, nhưng khi đến Clapham Junction để chuyển tàu đến Salisbury, tôi lại choáng ngợp bởi không khí đông đúc đầu ngày mới. Clapham Junction là một trong những ga tàu bận rộn nhất nước Anh, được mở cửa từ năm 1863, và là một trong những trạm trung chuyển chính ở London. Cứ mỗi giờ, có hơn 100 chuyến tàu lăn bánh từ bến tàu này đến những ga tàu ở trung tâm London và khắp các tỉnh ở nước Anh.

Tôi rời Overground để bước vào nhà ga, đi tìm platfrom tàu để đi tiếp, rồi tôi lại bị lạc trong mê cung bảng điện tử xanh đỏ với 17 platform bận rộn. Bảng điện tử sẽ ghi điểm cuối của chuyến tàu và thời gian khởi hành. Chuyến tàu đã đến giờ lăn bánh sẽ ghi là due, chuyến bị hủy sẽ ghi cancelled, chuyến muộn sẽ ghi delayed còn lại sẽ ghi thời gian còn lại cho tới lúc tàu cập bến.

Có vẻ như ai cũng hối hả, chỉ có tôi là rảnh rỗi. Một chuyến tàu đi Salisbury vừa lăn bánh 3 phút trước khi Overgound của tôi dừng bến và tôi còn tận 1h đồng hồ để chờ đến chuyến tàu tiếp theo. Những quán bánh ngọt đông nghịt người, những anh chàng với cốc cà phê nhựa trên tay, liên tục nói Sorry để chen qua dòng người đông nghẹt cho kịp chuyến tàu sáng đến văn phòng. Không phải ai làm việc ở London cũng sống ở London. Họ có thể sống ở những thành phố xung quanh như Birmingham, Oxford, hoặc những thị trấn nhỏ mà tôi chưa bao giờ được nghe nhắc đến. Ngày ngày họ vẫn tới nơi làm việc London bằng mê cung hệ thống tàu Railway, Overground, Underground lâu đời nhưng vô cùng tiện lợi.

Cuối cùng, tôi cũng tìm được Platform 3 tôi cần đến để đợi tầu South Western Railway. Tôi đợi khá lâu, ngồi đọc sách giữa bến tàu lạnh cóng, ồn ào nữa. Đến giờ tàu chạy, tôi lên tàu rồi mở điện thoại, vào Facebook Messenger rồi đọc được tin nhắn của chị gái tôi. Một dòng thôi cũng đủ để tôi đứng người:

  • Bà ngoại mất rồi Mập ạ.

Tôi run rẩy nhìn vào màn hình lạnh lẽo rồi bật khóc run rẩy như một đứa trẻ. Giữa những bước chân tất bật đâu có ai để ý đến tôi, chẳng ai cười tôi vì hành động ấy, chẳng ai hỏi tôi có làm sao. Và tôi cứ khóc. Tôi cứ nhìn vào màn hình điện thoại ấy thật lâu và chẳng biết làm gì. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi nếm trải cảm giác mất đi một người thân trong gia đình. Tôi biết mình phải may mắn lắm bởi rất nhiều bạn bè tôi đã phải chịu cảm giác ấy từ khi còn nhỏ. Nhưng tại sao lại đột ngột đến vậy, tại sao lại là ngày hôm nay.

  • Em phải làm thế nào bậy giờ? Em đặt vé về được không? – Tôi nhắn lại cho chị tôi trong tâm trạng đầy những hỗn độn, hoang mang và thời gian cứ trôi miên, tiếng ồn ào của ga tàu bỗng trở lên lặng ngắt.

Đợi mãi không thấy chị tôi trả lời, lòng tôi trống rỗng. Nhà giờ chắc đang nhiều việc. Ngồi trên tàu, đồng quê nước Anh lướt qua nhanh ngoài cửa sổ. Tôi lại mở điện thoại, đọc đi đọc lại dòng tin nhắn của chị tôi. “Mập” – cái biệt danh anh chị em trong nhà vẫn gọi tôi từ bé mà tôi rất ghét, giờ nhìn nó như một sợi dây mỏng manh kéo về trong tôi những ký ức thân thương của những ngày hè, những ngày nghỉ lễ, những ngày quây quần ở quê ngoại. Và tôi cứ để nước mắt rơi.

Ra khỏi ga Salisbury, tôi tiếp tục đi theo hành trình tôi đã định trước. Chiếc xe bus ngay cửa ga đưa tôi qua những cánh đồng xanh bất tận rồi đến Stonehenge. Mặt trời lên chói chang tỏa nắng vàng xuống thảm cỏ xanh bất tận. Đi bộ một đoạn khá dài. Tôi đứng đó, nhìn hình ảnh của một trong những biểu tượng nổi tiếng nhất thế giới mà tôi đã nhìn đến hàng trăm, hàng ngàn lần trên màn hình máy tính, biểu tượng mà người ta cứ nhắc đến hàng tỷ lần mỗi giờ học tiếng Anh. Stonehenge ở đây, ngay trước mắt tôi. Tôi đang đứng ở đây, nước Anh ở đây.

IMG_2277-01

Tôi chẳng còn nghe thấy trên chiếc bộ đàm được phát đang giới thiệu gì về Stonehenge, chỉ văng vắng bên tai lời mẹ tôi thường nói. Mẹ tôi đã đúng, từ nhỏ cứ mỗi lần tôi trầm trồ trước những khung cảnh tuyệt đẹp, hùng vĩ, nguy nga của những địa danh nổi tiếng trên ti vi, mẹ tôi thường nói rằng:

  • Sau này lớn lên, con sẽ có cơ hội được đến đó. Từ giờ hãy cố gắng học để sau này được đi.

Nhưng mẹ đã không nói với tôi rằng, khi lớn lên tôi sẽ được đi nhiều nơi, có cố gắng đạt được nhiều thứ nhưng tôi sẽ phải trả giá rất nhiều, và cuộc đời sẽ cướp đi những gì đã là của tôi mà tôi vẫn luôn trân trọng, yêu thương.

Tôi để những lời thuyết minh trôi tuột qua tai. Rời khởi Stonehenge, xe bus thả tôi xuống Old Sarum một địa danh khảo cổ di sản của nước Anh. Không đông đúc như khu vực Stonehenge, Old Sarum vắng vẻ và tĩnh lặng, dường như chỉ có tôi và một đoàn các em học sinh tiểu học đến để học dã ngoại. Tôi chọn một góc ngồi một mình, lấy hết cam đảm mở điện thoại để gọi điện về cho mẹ. Tôi sợ vì tôi chẳng biết phải nói gì với mẹ lúc này. Mẹ tôi là người rất cứng rắn, chắc dù có buồn thế nào mẹ tôi cũng sẽ nén nước mắt để tất bật chạy đi lo chuyện hậu sự cho bà. Tiếng chuông điện thoại khô khốc kéo dài, rồi tôi nghe thấy giọng chị gái tôi:

  • Chị đây

Mẹ tôi chắc đang bận lắm. Tôi cố gắng kìm tiếng nấc.

Có một điều cả tôi và chị tôi đều hiểu rằng tôi sẽ không thể kịp về được. Tôi thấy chua chat rằng tôi làm trong ngành hàng không đấy, rằng tôi vẫn luôn tự háo mình kết nối Việt Nam với những thành phố xa xôi nhất thế giới, nhưng không thể kết nối chính tôi với gia đình mình. Giá như lúc đó trước mắt tôi hiện ra cánh cửa thần kỳ của Doremon để tôi bước vào và về quê ngoại ngay lập tức. Nhà ở xa quá. Tôi tắt điện thoại rồi lại ngồi giữa bãi cỏ khóc nấc lên thành tiếng.

IMG_2309-01
IMG_2318-01
IMG_2303-01

Tôi là một đứa luôn đứng giữa những mâu thuẫn. Tôi vừa muốn đi thật nhiều nơi, đi thật xa để khám phá, để trải nghiệm. Nhưng tôi vừa muốn được ở gần gia đình. Từ bé đến lớn, tôi chưa một lần vắng nhà trong những ngày lễ tết. Người ta thường tranh thủ ngày lễ nghỉ dài để đi du lịch xa, nhưng có ngày lễ nào, tôi cũng về nhà, về quê ngoại. Hơn 3 năm đi làm, năm nào cũng có 12 ngày phép, chưa bao giờ tôi dùng hết một nửa, dù tôi đi du lịch cũng chẳng phải ít. Trước khi đi học, tôi chỉ cầu mong rằng một năm tôi vắng nhà sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra ở nhà cả. Nhưng tôi tham lam quá. Những ngày lễ về sau, dù tôi có thể ở nhà, có thể về quê nhưng đó sẽ không còn là những ngày lễ trọn vẹn như những ngày lễ mà tôi đã từng có trước đây. Những ngày có ông bà, bố mẹ, cô dì chú bác, có đủ anh chị em họ quấn quit. Dù tôi có trở thành ai, có kiếm được bao nhiêu tiền đi nữa thì tôi sẽ chẳng mua lại được những kỷ niệm vô giá tôi đã bỏ lại.

Nắng vẫn chói chang, trời vẫn xanh ngắt. Nước mắt tự khô, tôi quay lại con đường chính để bắt xe bus về trung tâm Salisbury. Trung tâm thị trấn tấp nập, nhuộm sắc nâu trầm cổ kính.

IMG_2344-01

Chiều xuống, mắt trời đã tắt nắng, nấp mình sau những tầng mây dày để lại một bầu trời trắng đục và màu vàng nâu héo ùa, ảm đảm của mùa thu bao trùm lên những mái nhà đốc bằng gỗ và những con đường gạch gập ghềnh của thị trấn nhỏ. Tôi ghé qua thánh đường Salisbury cổ kính, tĩnh mịch và hi vọng tìm thấy những an yên trong lòng, mong bà tôi luôn bình an ở thế giới bên kia. Tôi ngồi trên bãi cỏ, ngắm nhìn mái chop nhọn cao vút cùa nhà thờ, tâm trí tôi như bay theo những chiếc lá ùa tàn cuối thu.

IMG_2352-01
Nhà thờ chính tòa Salisbury được xây dựng từ năm 1220. Đây là một ví dụ tiêu biểu cho kiến trúc Gothic nước Anh thời kỳ ddaafua với đặc trưng là những khung cửa sổ tò vò cao, mái chóp nhọn.
IMG_2364-01
IMG_2369-01

Trời tối hẳn, tôi trở về ngôi nhà ven sông Lea, lòng vẫn rối bời. Đầu tôi nặng trĩu và đôi mắt đỏ mỏi nhừ. Nhà chẳng có ai. Chả chị Huyền và Ella đều chưa về. Tôi ngủ gục trong căn nhà vắng lặng, mộng mị nhớ về mùa hè năm lớp 11 khi ông ngoại ốm nằm viện, mẹ đưa tôi về ở cùng với bà. Bà vẫn hay đi ngủ sớm, tám giờ tối bà đã tắt đèn đi ngủ để tôi ngồi một mình trong phòng khách học bài, thỉnh thoảng đến giữa tối bà lại dậy, nhắc tôi đi ngủ. Sáng hôm sau, bà tự hào khoa với hàng xóm có đứa cháu gái chăm học, học bài suốt cả đêm. Tôi nhớ về ngôi nhà của ông bà ở quê ngoại, nơi có vườn rau, bờ ao mà tôi đang dự định khi đi học về sẽ về ở với ông bà mấy tuần để học trồng rau, nuôi gà, nấu ăn. Và tôi nhớ về bà tôi, ứa nước mắt nhớ đến lời mẹ từng nói:

  • Về với ông bà đi, ông bà già rồi.

Cùng thời gian ấy, ngoài rạp chiếu bộ phim “The Farewell” của đạo diễn Lulu Wang. Bộ phim là câu chuyện của gia đình Trung Hoa có hai người con trai đều đang sinh sống ở nước ngoài. Khi họ phát hiện rằng người bà mà mọi người yêu thương đã bị ung thư giai đoạn 4, không ai muốn nói cho bà biết bệnh tình thật của bà, họ tổ chức đám cưới cho cậu cháu trai để có lý do cả gia định đoàn tụ trước khi bà qua đời. Có lẽ vì sự trùng hợp tôi xem bộ phim này vào những ngày này. Bộ phim lại tôi cứ nghĩ hoài về sự mâu thuẫn mà tôi vẫn khắc khoải mấy lâu.

“Ở phương Tây, ai cũng nghĩ cuộc đời mỗi người thuộc về chính họ. Nhưng đó chính là sự khác biệt giữa phương Tây và phương Đông. Ở phương Đông, cuộc đời mỗi người là một phần của cộng đồng, của gia đình và của xã hội”.

Suy cho cùng, dù ở đâu tôi vẫn là một cô gái phương Đông.

Đây có lẽ là ký ức buồn duy nhất của tôi trong suốt những ngày ở UK.


Đặt vé tham quan Stoneheng. Bạn có thể tự lái xe đến Salisbury, nhưng do Stonehenge là khi bảo tồn nên bạn buộc phải mua vé để tham quan. Mua vé trên trang web chính thức của English Heritage Lưu ý, bạn có thể mua vé tại xe bus nhưng phải có tiền mặt, bởi vì hệ thống thanh toán trên xe bus là contactless, chỉ nhận thanh toán dưới 30 bảng, còn vé tham quan Stonehenge đắt hơn. Tốt nhất bạn nên thanh toán bằng thẻ khi đặt lịch.

Những bài viết khác về nước Anh của mình. Nhật ký 444 ngày ở UK