Một thay đổi trong lịch trình công việc khiến kế hoạch mùa hè của mình trở nên đảo lộn. Nhưng ngẫm lại, có lẽ sự thay đổi đó lại là một sắp đặt đầy may mắn. Vì chính nhờ sự thay đổi ấy, mình cuối cùng đã được thực hiện một ước mơ giản dị nhưng đã ấp ủ từ rất lâu: dự một đám cưới ở Anh.

A wedding is not just about two people joining hands, but two hearts choosing each other every day.

Một ngày mưa ở Oxford

Oxford đón mình bằng một ngày âm u và những cơn mưa rả rích. Mình đến sớm, định lang thang qua những con phố cổ để cảm lại chút xao xuyến của lần đầu tiên đến đây cách đây sáu năm. Nhưng Oxford hôm ấy dường như không còn long lanh như trong trí nhớ mình nữa — có thể vì thiếu nắng, có thể vì mình chỉ mong tìm một góc quán nhỏ để trú mưa và đọc sách.

Mình tìm được một chỗ ngồi trong Art Café, gọi một đĩa pancack dâu tây, rồi quay về khách sạn chờ đến giờ lễ cưới. Trước đó trong buổi sáng, cô dâu và chú rể đã cùng gia đình làm lễ đăng ký kết hôn ở Hội đồng thành phố.

Buổi tiệc chính được tổ chức tại một nhà hàng nhỏ bên bờ sông Cherwell, phía Bắc Oxford. Ở Việt Nam, người ta nói, mưa trong ngày cưới là có lộc. Nhưng vì mưa, những vị khách hôm ấy không được trải nghiệm cảm giác chèo thuyền truyền thống của Oxford. Dẫu vậy, tất cả những gì còn lại cũng đủ để mình suy nghĩ đám cưới sẽ có gì vui.

Khi đám cưới không phải là một buổi biểu diễn

Chúng ta lớn lên trong một định nghĩa có phần… ồn ào về đám cưới: sảnh tiệc lộng lẫy, mâm cỗ đầy đặn, danh sách khách mời dài dằng dặc với nhiều người không quen, và những lời dẫn chương trình thuộc lòng như kịch bản. Có người từng nói với mình rằng, nếu không có một đám cưới hoành tráng như thế, mình sẽ tự chọn lấy thiệt thòi.

Khi mình bước vào khu vườn nhỏ bên bờ sông Cherwell, một không gian nhà hàng tĩnh lặng, những chiếc thuyền punt ẩm ướt lặng lẽ nằm nghỉ bên bến nước, thấy những vị khách đang chụp ảnh với cô dâu, một không gian tiệc giản dị, ấm cúng. Trang – cô dâu hôm ấy – đã tự tay chuẩn bị hầu như tất cả. Váy cưới, trang điểm, làm tóc, tự tay bó hoa cưới, và gia đình còn tự chuẩn bị những hộp quà nhỏ cho từng vị khách là món bánh truyền thống. 36 người có mặt hôm ấy, đều là bạn bè, người thân của cô dâu chú rể.

Khi nghe người bạn thân của họ cất lời phát biểu dưới ánh đèn vàng lấp lánh… mình hiểu ra: đám cưới không cần phải là một buổi trình diễn trước hàng trăm khán giả. Nó là khoảnh khắc hai con người chọn nhau dưới sự chứng kiến của những người họ tin tưởng – giản dị, chân thành và đầy ý nghĩa.

Lần đầu tiên bắt được bó hoa cưới

Đây cũng là lần đầu tiên mình bắt được hoa cưới – và cũng là lần đầu tiên mình thật sự mong muốn bắt được nó.

Trước đây, mỗi khi ai đó nhắc đến cưới xin, mình thường thấy sợ hãi. Sợ đánh mất tự do, sợ những ràng buộc, sợ những album cưới đẹp long lanh rồi lại bị lãng quên, sợ hôn nhân trở thành “nấm mồ của tình yêu” như người ta vẫn hay đùa một cách cay đắng. Nhưng mình cũng tự tự hỏi: Có phải chúng ta đã nghe quá nhiều lời cảnh báo về mặt tối của hôn nhân, mà quên mất rằng cũng có những điều đẹp đẽ mà người ta không kể ra? Sao mấy chị hay khuyên lấy chồng mà toàn kể những mệt mỏi và hi sinh vậy?

Mình vẫn đang trên hành trình hiểu về tình yêu. Nhưng mình tin, nếu tình yêu thật sự, nó sẽ giúp cả hai người trở nên tốt hơn – và hôn nhân, là một kết tinh thiêng liêng của tình yêu ấy.

Điều đẹp nhất không nằm ở hoa cưới hay nhẫn cưới

Mình nghĩ, điều đẹp nhất trong một đám cưới không nằm ở bó hoa, chiếc váy hay chiếc nhẫn, mà nằm ở ánh mắt hai người dành cho nhau. Là lời hứa không cần nói thành lời: Dù hôm nay trời âm u xám xịt, họ vẫn ở đây trong tình yêu  thương, và mỗi ngày sau đều như vậy.

Khi đã đi một quãng đường rất xa, sau bao năm tháng háo hức, mình cũng tự hỏi tại sao mình lại mong chờ đến vậy. Mình cũng nhận ra mình không đến để “xem”, để ăn hay để diện váy đẹp chụp ảnh, đó cũng không phải một trải nghiệm quá đặc biệt, vì  mình cũng đi đám cưới rất nhiều lần đến nỗi sắp thuộc cả kịch bản MC dám cưới rồi. Mình đến để chứng kiến một điều thiêng liêng: sự lựa chọn có ý thức và đầy yêu thương giữa hai con người. Không phải vì tiệc vui, mà vì niềm tin. Không phải vì nghi thức, mà vì một khoảnh khắc trái tim rung lên, và để xác nhận lại một niềm tin mình vẫn giữ sau sau tất cả những hoài nghi và sợ hãi về hôn nhân mình từng nghe, rằng tình yêu là điều diệu kỳ có thật.

Hai đám cưới, hai câu chuyện, một niềm tin

Ước nguyện đi dự đám cưới của mình 2 lần thành hiện thực trong 1 tuần. Sáng hôm sau, tôi rời Oxford để trở về Nottingham, dự đám cưới thứ hai – lần này là một tiệc cưới mang đậm phong cách Châu Á. Vẫn là cô bạn tự chuẩn bị trong vòng một tuần, nhưng mọi thứ rộn ràng, đầy màu sắc, và vui nhộn theo một cách rất khác.

Mình không cho rằng đám cưới phải đơn giản thì mới ý nghĩa, cũng không nghĩ rằng phương Tây làm thế là hay hơn. Ngày vui của mình ai cũng muốn hoàn hảo theo ý mình. Mỗi người có cách chọn cho mình một lễ cưới khác nhau – nhưng sâu thẳm bên trong, điều ai cũng mong, là tìm được người để cùng đi qua mùa mưa nắng của cuộc đời. Đám cưới không cần phải là ngày “hoàn hảo nhất đời người” – nó chỉ cần là ngày chân thật nhất, điều quan trọng nhất không phải là đám cưới được tổ chức thế nào, mà là tình yêu bên trong nó ra sao. Cũng chẳng cần thề nguyền sẽ yêu nhau mãi mãi vì đâu ai biết mãi mãi là bao xa, chỉ cần yêu trong giây phút này, và trong mỗi khoảng khắc hai người bên nhau.

Dù hai đám cưới mang hai sắc thái khác nhau, nhưng niềm vui của mình – một người bạn đi dự đám cưới – đơn giản chỉ là: thấy bạn mình được hạnh phúc, thế là đủ.