NỘI DUNG BÀI VIẾT
Cornwall là chuyến đi đầu tiên của chúng tôi ngay sau khi trả nhà. Đó là chuyến đi nhẹ nhõm nhất khi chúng tôi đã chẳng còn phải lo lắng về những bài luận, những bài kiềm tra. Và đó cũng là một hành trình mới, khi tôi thậm chí không biết sau chuyến đi này mình sẽ ở đâu.
Lịch trình đi Cornwall 5 ngày 4 đêm:
- Ngày 1: Di chuyển từ London đến Penzance. Nghỉ ngơi tại YHA Penzance, thăm quan thị trấn.
- Ngày 2: St Ives và mũi Land’s End
- Ngày 3: Minack Theater và St Michael’s Mount
- Ngày 4: Từ Penzance đi Boscastle
- Ngày 5: Tintagel Caste và tạm biệt Cornwall trở lại London
Hành trình của chúng tôi
Ngày 22/9/2019
Tôi và Thư trả nhà từ sáng sớm. Sau khi bỏ chiếc phong bì màu xanh dương vào khe cửa, và đóng cửa lại, hai chúng tôi ra ga St Pancras để đi Cornwall 5 ngày cùng nhóm các anh chị Chevening ở London. Tôi bắt chuyến tàu đầu tiên line Hamersmith & City để ra ga Paddington đi tàu đến ga Penzance cùng anh Giáp và chị Huyền, còn Thư lên Victoria Line để đến bến xe Victoria đi xe ô tô cùng Giang. Cả nhóm hẹn nhau ở nhà nghỉ YHA Penzance.
Ngồi trên tàu, nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ tàu và mờ dần, tôi để nước mắt mình lặng lẽ rơi. Tôi thực sự rất buồn khi phải rời xa ILSC. Dù tôi đã luôn tự nhắc mình phải luôn sẵn sàng cho sự thay đổi và đón nhận những điều mới mẻ nhưng thật khó để nói lời tạm biệt với nơi mình quá gắn bó và quá yêu thương. Nhất là khi tôi chẳng biết điều gì đang đợi mình ở phía trước và có bao giờ tôi có thể tìm được một nơi nào tốt hơn.
Tàu đi mất hơn 5 tiếng để đến nơi, tôi ngủ vùi vì đêm qua không ngủ đủ và khi buồn người ta cũng sẽ thấy mệt mỏi. Cornwall là miền đất phía cực Tây của của nước Anh. Đây là khu nghỉ dưỡng ven biển nổi tiếng, những làng chài nguyên sơ với cuộc sống gắn bó với biển khơi từ nhiều đời. Thư chủ trì lên kế hoạch khám phá Cornwall vô cùng chi tiết. Đi với Thư thì không ai cần làm theo hướng dẫn là có thể có một chuyến đi thú vị. Trong 5 ngày, 4 đêm, chúng tôi sẽ ở 2 khu nhà nghỉ của YHA. Đây là hệ thống nhà nghỉ theo kiểu ký túc xá cho thanh niên, giá nhà rất phải chăng nhưng cũng đầy đủ tiện nghi.
Tôi, anh Giáp và chị Huyền đến ga Penzance đầu giờ chiều. Nhiều đồ nên chúng tôi đi bộ về YHA nhận phòng và cất đồ trước. YHA ở khá xa trung tâm thành phố, nó giống như một biệt thự nằm giữa một khu rừng um tùm cây cối, một nơi vô cùng lý tưởng để nghỉ dưỡng. Chúng tôi vừa vào trong nhà, trời đổ mưa xối xả. Nhà không có ai, cũng chưa đến giờ nhận phòng. Các bạn làm việc ở YHA có những tình nguyện viên và chỉ làm việc theo khung giờ nhất định. Trong lúc đợi Thư và Giang tới nơi, trời ngớt mưa, chúng tôi xếp đồ đạc vào phòng khách rộng, có những chiếc ghế sô pha và giá sách. Để chị Huyền ở lại vừa nghỉ ngơi vừa trông hành lý, tôi với anh Giáp quay lại trung tâm đi chợ. Cả hai chúng tôi đều đói, vì sáng chưa ăn gì và giờ đã giữa buổi chiều. Hôm nay là chủ nhật, hàng quán lại đóng cửa sớm, mới có 4h chiều mà nhà hàng, tiệm bánh nào cũng đóng cửa, tìm mãi mới được một quán kebab, trước khi chúng tôi đi chợ.
Nhà bếp của YHA ở dưới tầng hầm, nơi có các ngăn tủ đựng đồ ăn riêng của các nhóm, còn có giấy để đánh số, có sẵn nồi, chảo, các loại bát đĩa, và có một khu phòng ăn rất rộng. Chúng tôi đến cùng thời gian với một lớp học sinh, đợi các bạn nhỏ ăn hết, chúng tôi mới vào ăn. Mang theo một ít đồ ăn từ London, tối nay chúng tôi ăn thịt cuốn bánh tráng, và nấu phở. Đây là một bữa tiệc thịnh soạn cho một chuyến nghỉ dưỡng đích thực sau một năm học hành vất vả. Ăn xong, mọi người tập trung tại phòng khách để xem trước những địa điểm sẽ đi ngày hôm sau. Một hành trình dài đang đợi những đôi chân không biết mỏi. Tối nay thì tôi cũng đã mỏi nhừ vì xách quá nhiều hành lý, xong việc tôi lên giường đi ngủ luôn.
…
Ngày 23/9/2019
Những cửa hàng ở Penzance đến 9h sáng mới mở cửa, chúng tôi dành cho mình một sáng ngủ muộn, rồi mới bắt xe bus vào trung tâm thưởng thức món ăn truyền thống Cornish Pasty tại của hàng Warrens Bakery. Đây là cửa hàng hàng bánh lâu đời nhất ở Cornwall, thành lập từ năm 1860. Công thức làm bánh của cửa hàng được gia truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác suốt gần 160 năm. Cornish pasty cũng là một loại bánh đặc trưng của người Anh bắt nguồn từ vùng Cornwall. Bên ngoài, hình dáng rất bánh giống bánh gối ở Việt Nam. Vỏ bánh nướng có màu nâu vàng giòn, bọc bên trong với nhân thịt bò, khoai tây, hành, tiêu cùng các loại gia vị khác. Loại bánh này bắt nguồn từ những bữa trưa dành cho những người nông dân và thợ mỏ vùng Cornwall. Buổi sáng, những người nội trợ chuẩn bị bánh cho chồng mình để họ có thể gói bánh mang theo. Bánh Cornish Pasty có một phần vỏ bánh giòn nhô ra ngoài để những người thợ cầm khi ăn. Khi ăn hết phần bánh có nhân, họ sẽ bỏ lại phần nhô ra đó, vứt lại trong mỏ như để tế thần linh trong mỏ hoặc họ không muốn ăn phần bánh tay mình vừa cầm vào để tránh ăn phải chất độc bám trên bàn tay. Sau này, công nghiệp khai thải mỏ của Cornwall dần suy tàn, những người thợ mỏ không còn việc làm phải đi sang những thành phố khác để kiếm việc, mang theo cả món anh quê hương họ – Cornish pasty phổ biến khắp nơi.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn ăn Cornish pasty mua trong siêu thị để mang đến trường ăn trưa. Loại bánh trong siêu thị trường có vỏ ngàn lớp mềm, nhưng vỏ bánh ăn ở Cornwall lại giòn và cứng hơn. Một chiếc Cornish pasty với một cốc socola nóng cũng khá nặng cho buổi sáng. Ăn xong, chúng tôi ra bến xe trung tâm bắt xe bus tới St Ives.
St Ives giống như một sự pha trộn giữa một thị trấn cổ kính với những ngôi nhà sơn tường trắng, mái đỏ nằm san sát và một làng chài bên bãi biển xanh ngắt. Dù chúng tôi đến trời mưa rất lớn, nhưng mây mù cũng không thể giấu đi màu xanh ngọc trong trẻo của biển khơi. Chúng tôi ngồi trú mưa trước cửa Nhà trưng bày Tate St Ives. Thành phố xinh đẹp này là nguồn cảm hứng của nhiều nghệ sĩ phòng trưng bày này cũng ra đời từ đó. Đợi mãi không tạnh mưa, chúng tôi quay lại khu nhà cổ sâu bên trong phố, tìm một quán trà để ăn cream tea cho bữa trưa. Món bánh Scone của Cornwall cũng nổi tiếng, và món clotted cream nổi tiếng chúng tôi hay mua trong siêu thị cũng sản xuất tại đây. Về tranh cãi việc ăn bánh Scone ta bỏ kem trước hay mứt trước thì ở Cornwall người ta bỏ mứt trước mới bỏ kem. Bánh, mứt dâu và clotted cream ở cửa hàng đều là homemade nên ăn cảm giác rất tươi.
Ăn xong, năm người bắt xe bus từ St Ives đến Land’s End, điểm cực tây của đảo Anh. Mưa đã tạnh, chúng tôi ngồi trên tầng 2 của xe bus, đoạn không có mái che để có thể thỏa thich ngắn nhìn khung cảnh miền quê nước Anh với những đồng cỏ xanh ngút ngàn. Con đường xe bus đi rất hẹp, hai xe ngược chiều phải tránh nhau rất khéo mới có thể qua. Tôi nhớ chuyện anh Dũng kể, anh đến Cornwall đúng đợt giáng sinh. Khi ấy phương tiện công cộng nghỉ hết, và anh Dũng phải đạp xe để đi tham quan. Chúng tôi đi xe bus cũng mất gần 1 giờ đồng hồ, chắc chỉ có anh Dũng mới đủ sức đạp xe quãng đường ấy.
Mũi Land’ End hôm nay thật hoang sơ. Ở đây có xây một trung tâm du lịch nhỏ với các cửa hàng, quán ăn nhưng hôm nay mọi thứ đều đóng cửa. Chúng tôi đi qua con đường mòn giữa những bảo cỏ tiến về phía bờ biển ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ mênh mông của trời, biển, núi non và gió lộng. Ở cạnh bến xe bus, còn có một vùng đất nhỏ với những mô hình nhà bé xíu, và một khu vui chơi. Chúng tôi ở lại mũi cực Tây chơi một lúc rồi bắt xe bus về Penzance.
…
Ngày 24/9/2019
Sau hai ngày mưa thì sáng nay nắng đã lên. Chúng tôi tập trung ở phòng khách lúc 9h sáng rồi đi xe bus vào trung tâm. Sáng nay, tôi lại ăn Cornish pasty nhưng không phải vị bò mà vị gà, rồi tranh thủ mua đồ ăn trưa mang đi. Chuyến xe bus từ trung tâm đưa chúng tôi tới Minack Theater một nhà hát kiểu Hi Lạp cổ đại được xây dựng bằng đá. Nhà hát này đặc biệt ở chỗ, ngồi trên khán đài, khán giá sẽ nhìn về phía vịnh Porthcurno. Biển xanh, sóng vồ rì rào là phông nền thật hùng vĩ cho những buổi biểu diễn sân khấu những mùa hè. Trời hôm nay có nắng, bầu trời, biển cả và núi non rực rỡ một màu xanh trong như ngọc. Chúng tôi ngồi luôn trong khuôn viên của Minack Theater để ăn trưa.
Thời tiết thay đổi chóng mặt, trời lại bắt đầu mưa. Chúng tôi lại lên xe bus tới thị trấn Marazion, một làng chài nhỏ với những ngôi nhà màu trắng, mái ngói rêu phong. Lang thang trong phố, chúng tôi đi hướng ra biển để ngắm nhìn đảo St Michael’s Mount. St Michael’s Mount là lâu đài nằm giữa biển, cũng có sự tương đồng với đảo Mont-St-Michel ở Pháp và có một con đường nối đảo với đất liền. Nhưng vì hôm nay trời mưa, chúng tôi đến nơi hơi muộn, thủy triều đã dâng, chúng tôi chỉ có thể đứng trên vách núi ngắm nhìn lâu đài từ xa.
…
Ngày 25/9/2019
Sáng nay chúng tôi rời Penzance để tới Boscastle. Năm người rời nhà khá sớm để bắt xe bus cho kịp chuyến tàu, nhưng không may sáng nay, chuyến xe bus chúng tôi đợi đến muộn hơn 40 phút. Kết quả là chúng tôi lỡ luôn chuyến tàu đến Redruth, nên lại phải đợi ở ga 1 tiếng. Lúc chuẩn bị xuống tàu, lại một sự cố khác xảy ra. Bến bị ngắn, nên cửa toa tàu chúng tôi ngồi không mở nên phải chạy chuyển toa. Trong khi đó, tôi lại có rất nhiều hành lý to, tôi vừa nhảy xuống bến thì cửa tàu đóng lại, suýt nữa không kịp xuống. Sau đó, từ bến tàu, chúng tôi lại tiếp tục bắt xe bus tới Bodcastle, điểm cuối cùng, nơi chúng tôi thuê một phòng chung trong YHA.
Chúng tôi xuống Boscastle Bridge khi đã trưa. Thị trấn này có dòng kênh và câu cong cong thật nên thơ. Tôi ngạc nhiên, bởi không ngờ phòng trọ YHA chúng tôi thuê ở ngay cạnh dòng kênh rồi đổ ra sống lớn. Vì đã mất cả buổi sáng để di chuyển, chiều tới chúng tôi chỉ quanh quẩn trong thị trấn, tham quan bảo tàng phù thủy và những cửa hàng dọc dòng kênh và thử món kem Cornish Ice cream. Chúng tôi bước vào cửa hàng, nhìn danh sách các vị kem và tôi bị thu hút hay bởi vị kem Lavender. Tôi lại nhớ kem lavender chúng tôi ăn ở cánh đồng hoa Hitchin, vị kem làm tôi liên tưởng đến … xà phòng. Đến khi nghe người bán kem nói, Lavender là vị kem đặc biệt nhất ở đây nên tôi quyết tâm thử 1 cây ốc quế với 1 viên kem Lavender và 1 viên kem xoài. Chúng tôi ra chiếc ghế gỗ ngoài cửa vừa ăn vừa ngắm nhìn dòng kênh nhở lấp lánh dưới nắng chiều. Vị kem Lavender ở đây ngon đến kinh ngạc. Hương thơm nồng nàn của hoa oải hương quyện với vị béo ngậy, ngọt dịu của bơ một cách hòa hợp. Tôi còn cảm nhận được cả những vụn hoa vấn vương ở đầu lưỡi.
Tối cuối cùng của chuyến đi, chúng tôi quyết định ăn tối ở một pub địa phương thay vì tự nấu ăn như những hôm trước. Cả thị trấn tắt đèn, lúc về đi qua ngôi nhà của bảo tàng phù thủy và phép thuật tối om, tôi rợn hết cả người. Chiều nay, lúc vào đó tôi đã chẳng dám đi một mình, vì đọc những câu chuyện và xem những hiện vật trưng bày, tôi đã thấy sợ. Đúng là có những điều thật khó tin, khoa học không thể lý giải, nhưng chẳng ai khẳng định là phép thuật không hề tồn tại. Cũng đâu phải phù thủy nào cũng đáng yêu như Harry Potter.
….
Ngày 26/9/2019
Chúng tôi dậy sớm, dọn đồ, mang hành lý xuống lễ tân gửi rồi bắt xe bus tới Tintagel Castle. Khu di tích cổ nằm trên một hòn đảo như tách biệt với thế giới. Địa hình của Tintagel Caste giống như hai ngọn núi bị chia cắt bởi biển khơi vá vách đá hiểm trở. Đây từng là nơi cư ngụ của rất nhiều người dân Cornwall từ thế kỳ thứ 5 sau công nguyên, nhưng đến nay, nơi đây chỉ còn là di tích với một vài hiện vật cổ xưa. Truyền thuyết cũng kể rằng, đây chính là nơi vua Arthur được sinh ra. Vào thời Trung cổ, những công dân ở đây đã xây dựng một cây cầu chênh vênh giữa hai vách đá để đi lại giữa đất liền và khu vực đảo. Nhưng cây cầu cổ đã biến mất vào khoảng thế kỷ 17. Để đi sang phía bên kia, người ta phải đi xuống vách, rồi lại đi vòng lên. Khi chúng tôi đến, cây cầu nói liền 2 bờ vừa mới khánh thành. Đứng trên cầu, tôi có thể cảm nhận được gió mạnh khiến cho cầu như rung lắc. Tai tôi ù đi bởi gió, bởi tiếng sóng và tiếng chim mòng biển. Nhìn xuống bên dưới vách đá dốc đứng, sóng biển tung bọt trắng xóa, tôi khá chóng mặt.
Chúng tôi tiếp tục đi theo con đường mòn, qua những đồng cỏ lộng gió để tới bức tượng của vua Arthur. Bức tượng vị vua mặc áo giáp cầm thanh kiếm, đứng kiên hang giữa bầu trời xanh và biển rộng lớn khiến không gian trở nên kỳ bí, uy nghiêm, bí hiểm như trong thần thoại.
Chúng tôi quay lại Boscastle để ăn trưa ở một quán địa phương và nghỉ ngơi trước khi quay lại London. Đây là ngày thứ 4 liên tiếp tôi ăn bánh Cornish Pasty, chắc khi về London, tôi sẽ ngừng ăn loại bánh này một thời gian. Trước rời đi, tôi tranh thủ quay lại cửa hàng kem để thưởng thức cây kem ốc quế với 2 viên kem lavender, một vị kem quá đổi tuyệt vời mà tôi chỉ ước từ ngữ về ẩm thực của mình có thể phong phú hơn để tả hết vị ngon của nó. Nhìn đi nhìn lại, thị trấn Boscastle dù nhỏ xinh, nhưng thật đáng yêu. Thư nói tôi có thể quay lại đây để viết cuốn tiểu thuyết của mình.
Chuyến xe bus số 95 quen thuộc đưa chúng tôi đến Wadebridge. Tối nay chúng tôi về muộn, nên tranh thủ mua một ít đồ ăn tối. Sau đó, từ chúng tôi lại bắt xe bus từ Wadebridge để đến ga Bodmin Parkway về London. Ga Bodmin Parkway nằm giữa một khu rừng sum suê cây cối xanh rì. Nắng chiều đã lên lấm lem bên thềm nhà ga vắng vẻ. Vậy là chúng tôi đã kết thúc một hành trình dài và từ ngày mai, tôi sẽ lại bắt đầu một hành trình mới, một cuộc sống khác với những ngày tháng bình yên ở Bloomsbury. Tôi sợ, thực lòng tôi rất lo lắng. Nhưng cuộc vui nào mà chẳng đi đến hồi kết và rồi những điều xa lạ sắp tới cũng sẽ trở thành thân quen, chỉ cần tôi sẵn sàng mở lòng đón nhận.
Những bài viết khác về trải nghiệm ở UK của mình: Nhật ký 444 ngày ở UK