Chưa đầy một tuần nữa, tôi sẽ về Việt Nam, kết thúc hành trình hơn 1 năm ở nước Anh. Nếu chia vương quốc Anh thành 4 phần: Britain, Scotland, bắc Ireland và xứ Wales thì tôi còn chưa được đến Wales bao giờ. Nhưng 5 ngày cuối của tôi có lẽ không kịp để đi Wales. Tôi cứ tiếp tục suy nghĩ, cho đến tối, ngồi ăn cơm một mình trong bếp và lướt Facebook, qua trang của Timeout London gợi ý những địa điểm có có thể đi trong ngày từ London. Tôi vào xem và bức ảnh đầu tiên hiện ra là một con phố có những ngôi nhà màu sắc, siêu vẹo giống như một bức tranh vẽ hoạt hình. Đó chính là Lavenham. Tôi tra đường và đặt vé tàu đến Sudbury ngay lập tức.

Ngày 23/11/2019

Sáng vừa thức dậy, mở điện thoại thấy thời tiết ở Sudbury mưa cả ngày, tôi tự tặng cho mình thêm 1 tiếng ngủ bởi dù sao tôi cũng đặt vé đi bất cứ giờ nào cũng được. Đó là chuyến đi tới một thành phố ngoài London cuối cùng của tôi. Tôi đã chẳng còn xa lạ gì với thời tiết mây mù, mưa phùn, trời xám xịt đặc trưng ở Anh,. Tôi vào Tesco mua một chiếc bánh ngọt ăn sáng và bắt đầu đi hành trình quen thuộc từ Surrey Quays đến Canada Water rồi chuyển tàu đến Stradford. Chuyến tàu đi Stradford đến Marks Tey khởi hành lúc 9h25, lẽ ra tôi sẽ tiếp tục bắt tàu từ Marks Tey đi Sudbury nhưng do đường ray bị hỏng, một chiếc xe khách đến đưa chúng tôi đến trung tâm Sudbury. Đường đến Subury vòng vèo qua những con phố nhỏ, hai bên đường là hàng cây ngả màu vàng rực rỡ của mùa thu.

Đến trung tâm Sudbury, tôi hỏi đường đến bến xe bus để đi đến Lavenham. Còn tận gần 1h nữa xe bus mới tới, tôi tranh thủ đi bộ loanh quanh trung tâm thành phố. Sudbury khá nhỏ, ngày cuối tuần người dân tổ chức khu chợ ngoài trời bán thực phẩm và những món đồ giáng sinh ở ngay dưới cổng của nhà thờ.

IMG_2821-01

Đến 12h trưa, tôi mới lên được xe bus. Nhìn ra ngoài cửa sổ, khi đi qua khu dân cư, tôi thấy một cậu bé tóc vàng, đang cầm chùm dây đèn nháy, giúp bố trang hoàng bụi cây trước cửa nhà, không khí giáng sinh ấm áp đã tràn ngập khắp thị trấn. Tôi thích không khí giáng sinh của nước Anh, nó cho tôi cảm giác ấm áp, bình yên và tràn ngập những hi vọng.

Tôi không dám rời màn hình Googles Maps vì sợ sẽ bỏ lỡ điểm xuống như hướng dẫn. Sau hơi ba mươi phút tôi cũng đến được Lavenham, dừng chỗ quán trọ Swan trên con phố tên là High Street. Khi vừa bước xuống xe, tôi phải thốt lên rằng, nơi này đẹp y hệt như trong ảnh quảng cáo.

IMG_2912-01
High Street Lavenham
IMG_2897-01

Lavenham là thị trấn nhỏ xinh hoàn hảo nhất nước Anh, nơi có những tòa nhà khung gỗ tuyệt đẹp được giữ nguyên vẹn từ thời Trung Cổ thế kỷ 15. Lavenham, nằm ở trung tâm của vùng nông thôn Suffolk tuyệt đẹp, được coi là ngôi làng thời trung cổ được bảo tồn tốt nhất của Anh và là một trong những thị trấn len quan trọng nhất của Suffolk. Thị trấn này khi xưa nổi tiếng về sản xuất đồ len, một ngành công nghiệp quan trọng của nước Anh. Thời kỳ Tudor, Lavenham từng là một trong những thị trấn giàu có nhất nước Anh, nổi tiếng với loại len xanh khổ lớn – Lavenham Blue Broad Cloth. Thương mại phát triển, và những ngôi nhà khung gỗ đẹp đẽ được dựng lên từ thời kỳ hung thịnh đó. Nhiều ngôi nhà được xây dựng vội vàng, sử dụng gỗ tươi để dựng khung nhà. Theo thời gian, những khung gỗ tươi bắt đầu khô và bị cong, vênh, tạo nên những ngôi nhà xiêu vẹo nhưng vẫn bám trụ qua thời gian cho đến ngày nay.

IMG_2810-02
IMG_2909-01
IMG_2838-01
IMG_2904-01

Tôi đi trên con phố High Street mấy vòng chỉ để ngắm những ngôi nhà cổ kính, mái ngói nâu, xiêu vẹo, màu sắc sặc sỡ như hồng, vàng tươi, cam nhìn như trong tranh vẽ hoạt hình. Ở Lavenham có một ngôi nhà rất nổi tiếng. Đó là ngôi nhà của Harry Potter xuất hiện trong một cảnh phim. Ngôi nhà cổ kính rêu phong nằm im long trên con phố nhỏ vắng lặng. Đi qua những ngôi nhà gỗ với hình dáng kỳ lạ, tôi tò mò nhìn qua cửa sổ một ngôi nhà, tôi thấy một căn phòng khách ấm cúng, và một người đàn ông lớn tuổi đang thư thái ngồi trên ghế đọc sách.

IMG_2830-01
Ngôi nhà xuất hiện trong Harry Potter và Bảo Bối tử thần phần 1, nơi sinh ra của Harry Potter. Rất tiếc là tôi ngắm góc không đẹp lắm.

Thị trấn có rất nhiều quán trà nhỏ đặc trưng kiểu Anh. Có lẽ không được nhiều người biết đến, Lavenham không nhiều khách du lịch. Có những chỗ rất vắng, hầu như chỉ có mình tôi đi ngoài đường. Và một lần nữa, giống cảm giác ở Rye, chỉ mình tôi là người châu Á đang đi dạo ở nơi này. Tuy vậy, dù chẳng có nhiều người nhưng trên con phố chính lại có rất nhiều xe đỗ. Khi tôi đang đi về phía khu Market Place, tôi mải ngắm nhìn những mái nhà gỗ nâu cổ kính. Nhìn thấy tôi đang đi tới, người phụ nữ đi bộ ngược hướng với tôi, chủ động dừng lại, đứng nép vào bên đường để đợi tôi đi qua. Tôi thấy bác ấy đang đợi, đành chạy qua thật nhanh, bác ấy cười bảo tôi:

  • Không cần vội thế đâu, sao phải vội vã khi đang ngằm nhìn thị trấn xinh đẹp này.

Người Anh đôi khi không lạnh lùng như người ta vẫn nói. Tôi gặp một vài người lớn tuổi khác, khi thấy tôi đứng chụp ảnh, họ cũng chủ động đứng tránh sang một bên để đợi tôi chụp ảnh xong rồi bước tiếp. Khi tôi nói xin lỗi, họ mỉm cười.

IMG_2900-01
IMG_2885-01
The Crooked House, 7 High Street
IMG_2926-01
The Lavenham Guildhall xây dựng năm 1529
IMG_2929-01
IMG_2857-01
Lavenham Little Hall Museum, Market Place
IMG_2862-01
IMG_2896-01

Tôi không có nhiều thời gian ở Lavenham, khi tôi đến đã chiều và ngày lại tối sớm. Dạo quanh một vòng, tôi bắt chuyến xe bus cuối cùng về Sudbury để đi tàu về London. Nhưng vì lúc đi, tôi xuống bến xe bus, nên phải đi hỏi một lúc, tôi mới tìm được bến tàu. Sudbury là trạm cuối, bên tàu rất nhỏ, chỉ có 2 hàng ghế ngồi dưới mái che, khuất sau bãi đỗ xe của khu vui chơi. Tôi ngồi một mình đợi tàu đến. Tôi sẽ khắc ghi cái cảm giác này thật sâu. Dù một mình nhưng đó không phải là một sự cô đơn hay trống trải, mà đó là cảm giác tôi thấy mình tự do, có thể đi đến những nơi mình muốn, làm những gì mình thấy vui, vô lo, vô nghĩ. Cái cảm giác ấy tôi đã tận hưởng suốt 15 tháng ở Anh mà không biết bao giờ tôi mới lại có được.

IMG_2848-01
Lavenham Wool Hall – 1464
IMG_2913-01
IMG_2932-01
IMG_2851-01
IMG_2846-01

Tàu về đến ga Marks Tey muộn, tôi lại bị lỡ chuyến tàu về Stratford, lại phải ngồi đợi thêm 1h. Chuyến đi cuối cùng của tôi thật không mấy suôn sẻ, từ hỏng đường ray đến lỡ tàu. Hóa ra, tôi cũng đã không còn hoảng hốt với những lần lỡ tàu nữa.Quen rồi, tôi đã trưởng thành như và bạo dạn hơn giữa một nơi xa lạ như thế đấy. Cứ đi thôi, đi rồi rồi sẽ đến.

Tôi hẹn Mikka ở Westfield Stratford để đi ăn tối và uống trà sữa nhưng cô ấy phải đợi tôi thêm 1h. Cô bạn thân tặng cho tôi một chiếc bánh quế Chorus thơm lừng giữa ngày đông mưa lạnh.


Ảnh mình chụp ở Lavenham: Phuong Anh Violet Flirck

Những vài viết khác ở UK: Nhật ký 444 ngày ở nước Anh