Hơn 3 tháng kể từ ngày tôi quay lại UK để học PhD. Tuần này tôi cũng quay lại London thăm bạn bè cũ. Trước chuyến đi tôi đã rất háo hức như kiểu “lâu ngày được về quê”. Từ Notitngham, tôi đến nhà ga St Pancras, sân ga quen thuộc mà ngày trước khi nhà tôi ở ngay khu này mà mỗi lúc rảnh tôi thường ra đây chỉ để ngắm nghía. Vậy mà sau một chuyến đi dài vì vấn đề đường tàu, trời lạnh và mưa, đứng giữa nhà ga rất quen ấy, tôi đã không còn cảm giác thuộc về nơi này nữa. Vẫn những cửa hàng hào nhoáng, tiếng đàn Piano của một vị khách ngang qua, vẫn mùi cà phê thơm và những dòng người náo nhiệt, nhưng trong tôi có một cảm giác thật xa lạ. Chính lúc ấy, tôi buồn vì tin nhắn chẳng mấy vui mà tôi vừa nhận được, vì sự mệt mỏi sau một chuyến đi, và bởi tôi chợt nhận ra London không còn là nơi mà tôi có thể gọi là “nhà” nữa. “Home is not a place, that is a feeling”. Giờ tôi đã không còn cảm giác đó nữa rồi. Nhà tôi ở Beeston, Nottingham.
Hồi học ở London, tôi đến Nottingham 2 lần và University of Nottingham cũng là ngôi trường khá thân thuộc với du học sinh Việt Nam nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ tôi sẽ quay lại đây học tiếp. Trước lúc đến Nottingham, khi vẫn đang ở Hà Nội, tôi cũng chẳng biết tìm nhà thế nào. Tôi liên hệ trong nhóm Chevening Việt Nam đang ở Anh, rồi được giới thiệu anh Biển. Anh ấy nhiệt tình đồng ý giúp tôi xem nhà. Tôi cũng gửi cho anh ấy mấy đường dẫn mà tôi tìm được trên Spareroom hay các trang nhà sinh viên khác. Rồi một ngày, anh ấy lại gửi cho tôi thông tin một căn nhà sinh viên đang tìm người thuê. Tôi thấy ổn, anh Biển đến xem hộ và cuối cùng tôi chốt căn nhà này luôn khi chẳng nghĩ đến phương án nào khác. Cứ thế tôi trở thành cư dân Beeston.
Beeston là một thị trấn nhỏ cách trung tâm thành phố Nottingham tầm 30 phút đi Tram. Sau này tôi mới biết có cả 2 supervisors của tôi cũng đều ở đây. Nhà tôi ở ngay trung tâm thị trấn. Xét về sự thuận tiện cho cuộc sống hàng ngày thì nó quá tiện. Bến tram, bến xe bus, siêu thị lớn, chợ nông dân ở ngay đối diện nhà, còn bến tàu để đi thành phố khác thì ở ngay phía sau. Trung tâm thị trấn xinh xinh, con đường lát gạch và những cửa hàng nhà gỗ mài trắng. Hôm nào ở nhà viết bài, tôi lại phải ra đây đi dạo quanh khu chợ nông dân một lượt chỉ để ngắm nghía cuộc sống xung quanh.
Hôm tôi đến Nottingham, anh Biển đang ở Manchester, nên không giúp tôi với đống hành lý được. Anh nhờ Phượng đến giúp tôi chuyển nhà. Tôi qua trung tâm thuê nhà lấy chìa khóa, rồi chị em kéo đồ về nhà, đi ăn trưa và từ đó chúng tôi trở nên thân thiết. Hai chị em hợp nhau đến kỳ lạ.
Cuộc sống một mình cũng thoải mái. Lần đi học này khác lần trước, gần như tôi chỉ có một mình, không có bạn Việt nam nào đi cùng. Nhờ anh Biển và Phượng, tôi quen nhiều hơn với hội sinh viên Việt Nam ở đây, chứ không còn quấn quít với nhóm Chevening khi hồi học ở London nữa. Anh Biển nấu ăn rất giỏi. Mấy đứa hay tụ tập ăn đồ Việt Nam, và nói lắm chuyện cũng hài. Và lần đầu tiên, tôi thấy cái cảm giác sinh viên nó rõ ràng như thế.
Mọi người ở đây đều rất thân thiện, và Nottingham cho tôi cảm giác rất an toàn. Hôm mới đến, lăn cái đống hành lý trên đường lúc Phượng chưa đến, có 3 bác cao tuổi đi qua hỏi tôi cần giúp gì không. Tôi cười, nhưng cũng chẳng dám phiền họ giúp.
Tuần đầu tiên làm quen trường lớp là một tuần tôi gặp gỡ rất nhiều người. Tôi là đứa duy nhất trong lớp chưa quen với thành phố này. Đây là lần đầu tiên tôi không để mọi người gọi mình là Phương Anh, mà gọi tên “showbiz” của tôi cho dễ phát âm. Bữa Welcome dinner, cậu bạn cùng lớp nói với tôi “Violet! Tao biết, đến một đất nước mới không phải điều dễ dàng. Tao mong mày sớm tìm thấy niềm vui ở đây”. Tôi trân trọng sự thấu hiểu của bạn. Với tôi thì đến việc hiểu hết những câu chuyện mọi người nói và tìm đường từ nhà đến trường đã là vấn đề. Có thể Nottingham rất khác London và có thể tôi đã quên hết những “kỹ năng sinh tồn ở UK” mà tôi đã từng biết. Google map ở đây cũng có vẻ không ổn lắm. Sau 2 hôm tôi đến lớp thở phì phèo do đi nhầm hoặc không tìm được bến xe bus của trường, thì bạn cùng lớp đã dẫn tôi từ cửa lớp, chỉ choi tôi bến lên xuống ở đâu, và đưa tôi về tận bến gần nhà để từ sau đó tôi có thể tự đi. Các bạn cũng không quên hỏi han chỗ ở, chỉ cho tôi hàng loạt chỗ ăn chơi cuối tuần quanh đây. Có lần tôi nhận được tin nhắn giả mạo NHS nhắn tôi tiếp xúc gần với người bị Covid. Cả đám bạn còn bàn đến việc gửi kit test cho tôi, chuẩn bị ghi bài hộ để tôi không bị miss bài giảng trên lớp. Đôi lần, cậu bạn có xe ô tô tiện đường đưa tôi ra bến tram, trước khi tạm biệt còn dặn tôi “Có gì không ổn gọi tao nhé”. Bởi thế, ở một nơi từng xa lạ, tôi thấy mình được quan tâm.
Tháng đầu Nottingham, tôi dành phần lớn thời gian và tâm trí cho việc ổn định cuộc sống, đi học, mua những đồ cần mua, thử các món có thể nấu, đi những nơi có thể đi trong thành phố, thử những con đường đến trường khác nhau, đi đến các thư viện xem đâu là chỗ ngồi tốt nhất, … Tôi cũng gặp rất nhiều người. Và ai cũng hỏi tôi thấy Nottingham như thế nào, học xong ở đây hay về Việt Nam. Nottingham bình yên và cuộc sống trôi qua rất nhẹ nhàng. Cuộc sống ở đây rất yên ả, những người trên phố chậm rãi, và cũng chẳng có gì fancy hay ngày nào cũng có chỗ chơi như hồi ở London. Còn câu hỏi học xong thế nào thì thực lòng, tôi vẫn chưa trả lời được.
Học hành năm đầu khá nhẹ nhàng, cường độ và khối lượng công việc thế này vẫn nhẹ nhàng so với hồi đi làm ở Hà Nội. Và dường như ở đây điều tôi thấy ổn nhất ở đây là đi học. Đi học nhiều bạn, thầy cô chăm sóc chúng tôi đặc biệt, không cô đơn một mình trong lab như người ta vẫn nói về làm PhD. Trường đẹp, khuôn viên rộng lớn. Tháng đầu tiên, tôi nghe Tiếng Anh cũng không hiểu hết, vì mọi người nói rất nhanh và giọng Anh Anh đặc sệt. Lâu dần tôi cũng quen, đã có thể biết cười trong những tần tán gẫu, còn biết hóng cả những câu chuyện qua đường.
Ngày qua ngày, tôi cũng nhiều lần tự hỏi, liệu cuộc sống bình thường ở đây, chỉ có đi học về nhà, có ngày mưa, có ngày nắng, ngắm nắng vàng và cỏ cây hoa lá, liệu có điều gì khiến một đứa đòi hỏi cao như tôi thấy vui. Thực lòng là chẳng có gì khiến tôi buồn nên vui. Điều khiến tôi vui ở nơi này thực ra là cảm giác bình yên, an toàn, mọi người tôi gặp đều tốt bụng. Vui vì cái cảm giác tự do thực sự, cũng chẳng có điều gì vào tai khiến lòng tôi trùng xuống. Niềm vui đôi khi đơn giản có vậy. Có những buổi tối xong việc ngồi trên giường với căn phòng mới tinh, đồ đạc tôi đã sắm đủ, đốt nến thơm hương cam, tôi vẫn có cái cảm giác không thể tin nổi mình đang ở đây. Tôi vẫn còn cái cảm giác của mấy tuần trước khi nghỉ việc ở Hà Nội, đi làm về, đường mưa và tắc. Khi ấy, trong sự mệt mỏi, đau đầu bởi tiếng còi xe và nỗi ấm ức, tôi đã nghĩ “Mình không còn phải chịu cảnh này lâu nữa đâu”. Và giờ thì đúng là ký ức đó đã lùi rất xa. Nhưng chính sự nhanh ấy khiến tôi cảm nhận sự hữu hạn của thời gian mình đang có. Ở Anh vẫn mưa nhiều, nhưng tôi không còn nghĩ về sự vùng vẫy để thoát ra khỏi thực tại nữa. Tôi hài lòng với những gì mình đang có ở nơi này.
Có điều không vui lắm là đồ ăn và mua sắm. Chuyện mua sắm đôi khi cũng khiến tôi bực mình. Ở Beeston, đồ ăn thì rất nhiều nhưng những cửa hàng quần áo chỉ có đồ secondhand. Nếu muốn mua đồ quần áo, giày dép, mỹ phẩm tôi phải lên trung tâm. Nhưng trung tâm thành phố cũng không có nhiều hãng, nên chủ yếu tôi phải mua online. Điều này thật khác với tôi khi ở London, đi bộ là ra Oxford Street với đủ các cửa hàng từ bình dân đến xa xỉ.
Tôi rất thèm nem cuốn, bún bò Huế và gà rán Hàn Quốc. Thế nên khi lên London tôi phải hẹn bằng được cô bạn người Hàn và ở với cô ấy ở khu người Hàn Quốc. Việc có vẻ tốn thời gian nhất sau giờ học là nấu ăn. Bạn cùng nhà hỏi sao ngày nào mình cũng nấu. Lý do là tôi chỉ ăn đồ tươi và nóng. Có dạo tôi miêu tả cho cậu bạn người Anh cùng lớp món mình đang thèm. Hắn dẫn tôi đi ăn đúng món thật – Bún chả. Quán cà phê Coco Tang trang trí đẹp mắt và có món cà phê cốt dừa cùng thực đơn Việt Nam khá ổn. Không thuần Việt lắm nhưng có thể coi là được. Bạn tôi bảo “Mày có hiểu cảm giác khi vào quán quen và nói – cho tôi như mọi lần- rồi mày có thể ngồi đây cả ngày, hoặc đến đó mỗi khi mày chẳng biết đi đâu”. Đó đúng là cái trải nghiệm mà tôi muốn nhưng không có dù mấy năm đóng họ ở Paris Gateaux Hanoi. Cũng ở đây còn dài, chắc tôi cũng cần tìm một nơi như thế thật.
Tôi nhớ cái cảm giác bối rối mỗi lần bạn đến London chơi mà tôi chẳng biết dẫn bạn đi đâu. Dù là những bảo tàng với bộ sưu tập đồ sộ được góp nhặt từ khắp nơi trên thế giới nhưng nếu không phải người yêu nghệ thuật và lịch sự thì nó cũng chẳng có gì. Dù là những công viên hoàng gia rộng lớn nhưng không phải người yêu thiên nhiên, đi dạo trong công viên chỉ thêm mệt. Dù là những biểu tượng trứ danh bao năm lịch sử, hay những công trình như hiện ra từ trong trang sách, nhưng tùy người, tùy sở thích đôi khi cũng chỉ để chụp một tấm ảnh là hết. Thế nên thật khó khăn để tôi giải thích rằng mình từng yêu London thế nào. Và càng khó khăn hơn để tôi nói thuyết phục người khác về sự tuyệt vời của thành phố ấy. Lý do vì cuối cùng, điều tôi yêu không phải là những bảo tàng, những công viên, hay tháp Big Ben mà tôi yêu cảm giác “là nhà”, yêu cái trải nghiệm được sống ở đó. Ngày ấy, niềm vui của tôi đơn giản chỉ là mỗi ngày đi học về lượn qua Oxford Street một vòng, chán thì qua siêu thị mua 1 cái kem, hay chạy ra King Cross St Pancras ngắm nghía 1 lượt rồi chạy về. Lúc đợi tàu về Nottingham, tôi quay lại con phố có căn nhà tôi ở trước đây. Căn nhà cũng đã không còn, tôi ngày hôm nay cũng chẳng giống ngày xưa. Kỷ niệm rồi cũng trôi dạt về quá khứ.
Đi London có 5 ngày, rồi tôi lại muốn nhanh nhanh về Nottingham. Ở Nottingham muốn dẫn bạn đi chơi thì lại càng khó hơn. Vì thực sự thành phố này không có nhiều thứ để xem và chơi. Nếu bạn đến đây mà không để thăm Robinhood và một người bạn nào đó là chính thì thực sự nơi đây chẳng có gì. Nhưng không vì thế mà tình yêu của tôi với Nottingham vơi đi so với London. “Tình yêu” nghe có vẻ hoa mỹ quá nhỉ. Nhưng rồi, ở đâu người ta rồi cũng quen đó, và đôi khi cảm giác được thuộc về nó không chỉ vì vùng đất mà còn vì con người mình gặp. Điều tôi yêu cuối cùng cũng vẫn chỉ là cuộc sống ở đây, một nơi tôi thấy mình thuộc về, nơi tôi có thể ngủ một giấc thật ngon và sống cuộc sống của mình, và nơi tôi gọi “là nhà“.
Cám ơn bạn đã ghé qua. Đừng quên theo dõi qua email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog.
- 💎Bạn có thể ụng hộ để Blog được duy trì bằng nhiều hình thức tại Donation
- 📝Những bài viết khác về nước Anh: 444 days in the UK và Violet in the UK
- 🎨Instagram: https://www.instagram.com/phuong.anh.violet/
- 📚Bookstagram: https://www.instagram.com/vitamin.books/
- 🍀Self-help Instagram: https://www.instagram.com/_smallstepseveryday_/
- 📻 Podcast: https://anchor.fm/smallstepseveryday
- 📽 Movie review: www.phuonganhviolet.com
- 🔖Facebook: https://www.facebook.com/Violetstoryblog
- 💌Email: phuong.anh.violet@outlook.com
- 📱Sách và món đồ hữu ích mình dùng: https://phuonganhviolet.koc.asia/