Giờ cũng gần hết năm rồi, tôi mới ngồi ghi lại về chuyến đi miền Nam xứ Wales từ hè. Wales là xử sở duy nhất ở Vương Quốc Anh và Bắc Ireland mà tôi chưa đặt chân đến từ hồi đi học Thạc Sĩ. Vậy là sau 4 năm hậm hực chưa đi đủ các mảnh của UK thì tôi đã hoàn thành phần cuối cùng – Wales. Cuối cùng tôi cũng có một kỳ nghỉ hè sau một năm học và những tháng hè chưa kịp nghỉ hơi, và tiện thể đến thăm một người em Chevening. Đợi mãi không thấy em ấy đến Nottingham thăm mình, thì tôi lại đến Wales thăm em ấy.

Thực ra, nếu là một khách du lịch, tìm hiểu về Wales qua những trang du lịch thì những thành phố tôi đi lần này khá xa lạ. Tôi biết đến Treforest vì người em học đại học South Wales ở trong campus. Tôi đến Barry Island vì sáng hôm ấy, em ấy cũng các bạn đi chơi, rủ tôi nếu không ngại thì đi cùng. Cardiff – Swansea là điểm chung chuyển để vào Nam Wales và đi các thành phố khác nên kiểu gì tôi cũng phải ghé qua. Tôi đến Pembroke vì một cảnh phim xuất hiện chớp nhoáng mấy giây trong một bộ phim yêu thích. Và trên đường giữa Cardiff và Pembroke, tôi cần một địa điểm nghỉ ngơi, rà bản đồ tôi chọn ở Tenby. Lại lướt một lượt bản đồ tôi tìm thấy một thị trấn khác tên là Manorbier. Và hành trình 6 ngày của tôi đi qua 7 điểm miền Nam xứ Wales là Treforest – Barry Island – Cardiff – Swansea – Tenby – Pembroke – Manorbier, bắt đầu vào một ngày giữa tháng 8.

IMG_4230-01

Bất chấp tuần trước đó mưa và bất chấp cả dự báo thời tiết mưa cả tuần, Wales đón tôi bằng những ngày nắng chói và không nghĩ thời tiết nóng thế này. Nhiều người trước đó từng đến Wales đã nói với tôi rằng Wales chỉ có Cardiff chứ chẳng có gì. Nhưng tôi đến Wales với một trái tim háo hức, dù hành trình từ Nottingham rất dài.

Tôi nhận ra, để có một trải nghiệm du lịch tuyệt vời, tôi cần một sự tò mò, một đôi mắt mở to và một trái tim rộng mở. Để có thể du lịch như một người Anh, tôi cần bỏ qua cái dự báo thời tiết vì ở Anh thì ngày nào chả báo mưa, nhưng rồi trời chỉ âm u một lúc rồi lại nắng. Để đi du lịch như một “nhà thám hiểm”, tôi sẽ bỏ ngoài tai mọi lời nhận xét tiêu cực, rằng ở đó chẳng có gì, bỏ qua những vẻ đẹp bề ngoài mà tìm hiểu về cuộc sống ở nơi bản địa. Và để có thể đi du lịch theo cách của chính tôi, tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi những review trên mạng, bởi vì tôi nhìn cuộc sống bằng đôi mắt của chính mình, cảm nhận mọi điều xung quanh bằng trái tim mình, và tự tin đi trên đôi chân của chính mình. Từ ấy tôi đón nhận những trải nghiệm mới mà có thể chưa ai từng có trước đây. Và tất nhiên Wales trong tôi không chỉ có Cardiff.

IMG_4535-01

Treforest và Barry Island

Từ Nottingham, tôi đi đến Crew, rồi từ Crew bắt tàu đi Cardiff rồi mới đến Treforest. Đi từ sáng sớm mà mãi chiều tôi mới đến nơi. Vân đón tôi ở bến tàu, rồi chị em đi bộ về nhà. Những ngày này tôi ở trong ký túc xá cùng với Vân. Vân là cô em Chevening khóa 2022/2023. Lần đầu tiên tôi gặp vân ở nhà đại sứ Anh trong ngày Pre-Departure. Câu đầu tiên Vân nói với tôi là “Em chào chị, em là đứa làm phiền chị suốt những ngày tháng vừa qua”. Chúng tôi nói chuyện qua Instagram cũng nhiều suốt quá trình em apply học bổng mà đến lúc Vân chuẩn bị lên đường chúng tôi mới gặp. Hôm báo cáo Sếp xin nghỉ, tôi bảo tôi đến South Wales, trong tầng tầng lớp lớp câu được hỏi “You đi với ai? Sao you quen bạn tận ở đó”. Sau cả sa hà dây giải thích, loằng ngoằng thì tôi tự cho mình cái cảm giác hãnh diện vì những người tôi quen.

20230809_190337-01

20230809_190447-01

Vân ở ký túc xá theo đúng kiểu “khu nghỉ dưỡng trong rừng”. Mở cửa sổ, tôi ngày ngày nghe tiếng suối chảy róc rách. Lối lên nhà phủ rêu phong, đi qua cánh rừng chúng tôi hít hà mùi cỏ cây hoa lá mát lành sau cơn mưa hè. Trên đường đi, Vân hỏi tôi ăn gì, vì em không tự tin nấu ăn khi khách đến nên tôi dặn mua đồ đấy rồi chị nấu cho. Về đến nơi, Vân đã bỏ đầy tủ bằng những món đồ mua ở chợ địa phương. Tôi định làm món gà rang gừng kiểu Việt Nam. Vân bỏ bát thịt gà “đã tẩm ướp qua”. Tôi bất ngờ hỏi “ủa cái này mà là sơ chế hả, chị nấu ăn còn chả tẩm ướp gì cơ”. Thế là chúng tôi nấu thịt gà, xào bắp cải. Chiều xuống, Vân dẫn tôi đi một vòng khu trung tâm, quanh trường. Tôi nhớ buổi chiều khi chúng tôi đi bộ trong rừng, vào đến công viên, chúng tôi nói rất nhiều chuyện, những bộ phim và cả những câu chuyện tình. Tôi ở đó mấy ngày mà ngày nào hai chị em cũng nằm tâm sự đến 2h sáng.

Ngày thứ 2 ở Treforest, tôi đi với các bạn cùng trường với Vân đến Barry Island, một khu du lịch ven biển nổi tiếng tại xứ Wales. Ngày nắng lên chuyến tàu đông nghịt người. Ai nấy đầy đồ mát mẻ chuẩn bị đồ ra biển. Chúng tôi cũng mất một thời gian khá dài để có thể tìm một chỗ để ăn trưa tại đây.

IMG_4195-01

IMG_4164-01

IMG_4223-01

IMG_4172-01

IMG_4236-01
Bữa trưa ở Barry Island

Ngày hôm sau, Vân dẫn tôi vào trung tâm Cardiff, đi thăm lâu đài Cardif, đi qua những con phố mua sắm tấp nập ở thủ phủ xứ Wales và ăn ở một nhà hàng tự chọn dưới tầng hầm. Tôi cùng từng 2 lần lỡ hẹn với Cardiff khi apply học bổng PhD vào đại học Cardiff 2 năm đều trượt.

Treforest có rất nhiều câu chuyện của riêng thị nó: về những khu sinh thái, về hoạt động khai thác khoáng sản và sản xuất than đá, về trung tâm của cuộc cách mạng xứ Wales, nhưng có lẽ câu chuyện ở Treforest tôi nhớ nhiều hơn là những gì tôi học được từ Vân. Tôi phục cách em ấy đối mặt với những bất ổn của cuộc sống, dứt khoát và mạnh mẽ. Không vì Vân ở đây có lẽ chẳng bao giờ tôi mò đến nơi này, nhưng chính quyết định “xa lạ” ấy lại trở thành như câu chuyện để tôi nhớ và thành cái “content” tôi kể về cuộc đời mình sau này. Và qua những câu chuyện chúng tôi vẫn nói mỗi tối, tôi hiểu rằng những cái ” content” là điều giúp tôi tự tin hơn vào chính mình.

IMG_4237

20230811_134739-01
Cardiff

Swansea

Khi nhắc đến xứ Wales, nhiều người thường nghĩ đến Cardiff hoặc Snowdonia. Tuy nhiên, xứ Wales còn rất nhiều những địa danh gắn liền với câu chuyện lịch sử lâu đời và thiên nhiên hùng vĩ.

Tạm biệt Vân, tôi quay lại Cardiff để bắt tàu đi Tenby. Tôi gặp Quỳnh Anh ở Swansea, cô ấy đi từ Nottingham để cùng tôi đến chặng thứ 2 của hành trình. Đợi nối tàu ở Swansea, chúng tôi đi dọc bến cảng. Trong cảm nhận của tôi, Swansea tỏa ra mùi sang chảnh của “giới nhà giàu” với con phố mua sắm nhà hàng tấp nập nối nhà ga trung tâm với biển và những du thuyền trắng muốt xếp dọc bến cảng.

Tôi vẫn nhớ hôm ấy, Quỳnh Anh đến sau một thời gian dài chạy deadline bơ phờ. Tôi không làm Tài chính nên cũng không biết công việc đó “hại não” ra sao. Có lẽ trong suốt chuyến đi này, bạn đồng hành của tôi toàn thích tâm sự. Hai chúng tôi học cùng trường Ngoại Thương, nên có vẻ cái guu và góc nhìn cuộc sống cũng khá giống nhau. Đặc biệt giống về cái sự “hùng hục” làm việc như một cái thứ đặc sản được tôi luyện và ngấm vào máu khi học ở Ngoại Thương.

20230811_162149

Tenby

Có mấy giờ ở Swansea ngắn ngủi, chúng tôi đến Tenby. Thành phố này dễ thương hơn so với tôi nghĩ. Chúng tôi xuống tàu khi trời vẫn chưa tối hẳn, tối hôm đó mưa tầm tã. Tôi rất hiếm khi thấy mưa trên biển, giờ thi rõ rồi. Chúng tôi về nhà rồi đi bộ vào trung tâm thị trấn kiếm đồ ăn. Suốt mấy ngày ở Tenby, không nhớ nổi chúng tôi đi đi lại lại qua con đường này bao nhiêu lần.

Tenby là một thị trấn ven biển ẩn mình trong lòng xứ Wales, tôi phải lòng nơi đây bởi vẻ đẹp bình yên và cổ kính, đó là lý do tôi đi con đường ấy không biết chán. Tôi thích vẻ đẹp về đêm của những nhà hàng nhỏ xinh, nép mình trong những con hẻm đá cuội. Đi mấy quán, rồi cũng có một quán Pub địa phương chịu host chúng tôi trước khi nhà bếp của họ đóng cửa. Chúng tôi ăn một bữa tối kiểu Anh có thịt nướng và cả cocktail.

20230811_211716

Sáng hôm sau, chúng tôi quay lại thị trấn, đi qua bãi biển trước khi bắt tàu đi Pembroke. Bao quanh trung tâm thị trấn là một bức tường thành cổ, được xây dựng từ thế kỷ 13. Những bức tường này kể về quá khứ hào hùng, khi Tenby còn là một cảng biển sầm uất. Buổi sáng trong thị trấn khác với vẻ “ma mị, xập xình” tối hôm trước. Mỗi bước chân trong thị trấn giống như đang lướt qua các trang sách lịch sử, nơi mỗi góc phố, mỗi tòa nhà đều mở ra một chương mới. Tenby còn giữ lại dấu tích của quá khứ với những tòa nhà lịch sử như Nhà thờ St. Mary – một kiệt tác kiến trúc thời Trung Cổ, và Bảo tàng Tenby, nơi trưng bày các hiện vật và tác phẩm nghệ thuật địa phương. Đứng từ bảo tàng chúng tôi có thể nhìn ra biển, gió lớn cuồn cuộn trên bãi cát thoải trắng xóa.

Chúng tôi bị hớp hồn bởi những điều rất nhỏ xinh trong thị trấn, Quỳnh Anh thích cửa hàng trà sữa với mô hình cốc trà trân châu to đùng trước cửa, tôi thích những ngôi nhà đủ màu sắc dọc bờ biển, thích cả cái cảm giác chiều về ngồi trên băng ghế dài ngắm hoàng hôn.

IMG_4462-01

IMG_4273-01

IMG_4466-01

IMG_4270-01

IMG_4335-01

IMG_4334-01

IMG_4297-01

IMG_4330-01

 Pembroke

Tàu từ Tenby đến Pembroke chưa đầy 1 tiếng nhưng lịch trình rất thưa thớt, chỉ có 2-3 chuyến/ ngày nên có mấy town khác muốn đi dọc đường tàu ấy, tôi cũng không thể đi được trong một ngày. Pembroke là điểm đến tôi mong đợi nhất trong chuyến đi. Bởi thế mà tôi đẩy lịch trình đi Pembroke trước 1 ngày so với Manorbier. Đặt chân đến Pembroke, tôi tình cờ gặp anh Giang và chị Vân Anh, cũng là học giả Chevening cùng năm với Vân đi chơi cùng chuyến. Hôm ở nhà Vân, tôi cũng định hẹn mọi người mà thấy lịch trình cứ bị lệch, không ngờ lại gặp mọi người ở đây.

IMG_4349-01

IMG_4404-01

Pembroke, một thị trấn yên bình nằm dọc theo bờ biển phía tây nam của xứ Wales, mang trong mình vẻ đẹp tự nhiên hữu tình và một di sản lịch sử đáng tự hào. Trái tim của thị trấn này chính là Lâu đài Pembroke, một kiệt tác kiến trúc Trung Cổ, từng là nhân chứng cho nhiều sự kiện quan trọng trong lịch sử nước Anh. Được xây dựng vào cuối thế kỷ 11 bởi Arnulf de Montgomery, Lâu đài Pembroke nhanh chóng trở thành một trong những pháo đài quân sự mạnh mẽ nhất ở xứ Wales.

Lâu đài này có một vị trí đắc địa, nằm trên một bán đảo nhỏ, với ba mặt giáp nước, tạo nên một hệ thống phòng thủ tự nhiên. Kiến trúc của lâu đài Pembroke là sự kết hợp giữa vẻ đẹp cổ kính và tính năng quân sự, với những bức tường dày, tháp canh cao và hào nước rộng lớn. Bên trong lâu đài, hàng loạt phòng ốc và sảnh lớn, nơi mỗi góc tường, mỗi lối đi đều kể về một chương lịch sử. Đáng chú ý nhất là Tháp Henry VII, nơi sinh của vị vua tương lai của nước Anh.

IMG_4336-01

IMG_4368-01

Bên cạnh lâu đài, thị trấn Pembroke cũng sở hữu một quá khứ phong phú. Đường phố của thị trấn với những ngôi nhà đá cổ, những quán café ấm cúng và những cửa hàng địa phương, mang đến một không gian yên bình và thân thiện.

IMG_4350-01

Nhưng lý do tôi muốn đến Pembroke không chỉ có vậy. Anh Giang hỏi tôi. “Em đi xa như thế đến đây chỉ để chụp mỗi một cục đá thôi hả?”. Đúng đó, cái “cục đá” khiến tôi mơ mộng trước khi đặt chân đến UK nữa kìa. Chính xác là ở lâu đài Pembroke có một nơi, xuất hiện trong một cảnh quay chắc tầm có 5 phút trong phim Me Before you. Bộ phim từng khiến tôi “in high mode” suốt cả tuần sau khi xem phim ở rạp, và mò qua tất cả các hiệu sách có thể ở Hà Nội để tìm quyển truyện bìa poster phim. Tôi thấy rằng điều tuyệt vời nhất của việc đi du học là khi bạn cảm thấy mình được bước vào trong bộ phim mà bạn từng say đắm. Trong đoạn phim này, Wil nói về Paris.

“Place Dauphine , right next to the Pont Neuf.

Sitting outside a cafe with a strong, coffee

and a croissant warm, with unsalted butter

and strawberry jam.

I want to be in Paris, as me.

The old me.”

IMG_4341-01

Và chỉ vì có thế mà mình nghĩ ăn Croisant và uống cà phê rất ngon, và tôi thích croissant dù khi ấy chưa hề thử nó, và cũng ước một lần đến Paris ngồi ăn Croisant uống cà phê như cách Will từng chỉ cho Lou. Nhiều người tranh luận về việc anh ấy chọn cái chết có đúng hay không, thực ra thì trong phim, tôi thích cách họ yêu nhau, một điều đã quá tình nên tôi cũng chẳng nghĩ anh ấy nên chết hay không. Quyết định của 1 người đâu chỉ dựa vào mong muốn của người khác và cũng chẳng ai muốn bị người khác đánh giá lựa chọn của mình.

Cũng có người nói Lou chạy theo tiền bạc khi sớm bỏ mối tình 7 năm của mình để yêu Will dù mới gặp. Anh ta nhà giàu và đẹp trai, và khi bạn giàu đẹp trai thì dù có ngồi yên đó cũng có người theo. Nhưng yêu 7 năm để làm gì khi anh chẳng hiểu được sở thích của người mình yêu, chẳng thể chia sẻ những khó khăn cùng cô ấy.

Nhiều hơn suy nghĩ về tình yêu, tôi thích cách mà các nhân vật nói về cuộc sống. Yêu, yêu thật đậm sâu, chia sẻ cũng nhau nhưng điều ý nghĩa chứ không chỉ ở bên nhau như một thói quen, và cho đủ việc cần làm trong đời. Sống, sống với hết tiềm năng mà mình có, tận hưởng nó chứ không phải chỉ là sự tồn tại thân xác cho đến khi ngừng thở. Và chỉ có thể thôi cũng khiến tôi phải một lần đặt chân đến Pembroke, đứng tại vị trí này, cảm nhận hơi thở này, để tiếp tục tin vào một câu chuyện tình yêu thật đẹp tôi sẽ viết cho riêng mình.

IMG_4386-03

Manorbier

Ngày cuối cùng ở Wales, chúng tôi đến Manorbier, thị trấn cũng nằm dọc trên tuyến đường sắt giữa Swansea và Pembroke. Tôi cũng chỉ biết đến nơi này khi lướt hú họa một điểm đến trên google maps, và thấy nó “nhìn được” rồi cho vào lịch trình. Tôi sống bằng niềm tin như vậy đấy, và Quỳnh Anh cũng mấy lần phải đi theo niềm tin của tôi, có chỗ đẹp, có chỗ không.

Hôm đó ra bến mà đợi mãi không tàu, tôi thầm nghĩ “May mà mình đã đi Pembroke từ hôm qua, nếu như không có tàu đi Pembroke tôi sẽ rất tiếc. Chúng tôi đợi tàu hơn 30 phút, được nhân viên nhà ga thông báo có sự cố đường ray phía trước nên tàu không chạy được và họ cũng đang không biết bao giờ sự cố mới giải quyết xong.

Chúng tôi quay lại trung tâm thị trấn Tenby, ăn bữa sáng muộn bằng chiếc bánh mỳ kiểu Việt Nam nhưng không có vị Việt Nam gì cả. Phố cuối tuần rất đông đúc, thành phố biển ngày nắng nhộn nhịp vô cùng. Mua bánh xong, chúng tôi vừa ăn vừa quay lại ga. Đợi một lúc thì có xe ô tô 16 chỗ đến chở khách thay cho tàu hỏa. Vậy là chúng tôi vẫn đến được Manorbier theo đúng lịch trình.

IMG_4551-01

IMG_4593-01

IMG_4623-01

IMG_4478-01

Từ chỗ xe thả chúng tôi đến lâu đài Manorbier đi bộ khoảng 20 phút, qua một ngôi làng địa phương. Lâu đài Manorbier nhỏ xinh như trong truyện cổ tích. Đây giống như một ngôi nhà dành cho quý tộc xưa hơn là một lâu đài hoành tráng như những nơi tôi từng đến như lâu đài Pembroke, lâu đài Warwick hay Dover.

Lâu đài Manorbier ược mệnh danh là “lâu đài đẹp nhất xứ Wales” bởi Gerald of Wales, một nhà sử học thế kỷ 12. Lâu đài Manorbier trải qua nhiều thế kỷ lịch sử, từng là nơi cư ngụ của nhiều dòng họ quý tộc. Có cái hành lang mà tôi tưởng tượng ra như trong Romeo và Juliet. Nơi đây cũng được nhiều cặp đôi chọn để tổ chức đám cưới, bởi đó không chỉ có sân vườn mà còn có nhà thờ cổ để làm lễ.

Dạo quanh lâu đài, chúng tôi thưởng thức 1 cây kem ngồi trên bãi có, dưới ánh nắng hè chói chang, rồi hai đứa đi bộ ra bờ biển. Gió càng ngày càng lớn. Bãi biển đông người đi picnic. Không hiểu sao đi biển người ta thư thái, sưởi nắng, tắm biển, còn tôi với Quỳnh Anh ngồi co ro vì lạnh và gió lớn.

IMG_4627-01

IMG_4629-01

IMG_4645-01

Có một điều đặc biệt ở những bãi biển và khu du lịch ở Anh mà tôi ấn tượng đó là sự hoang sơ. Dù là điểm du lịch nổi tiếng, đông đúc như Tenby hay một địa danh lịch sử nổi bật như Pembroke, thì cũng không có nhiều dịch vụ, hàng quán xung quanh. Cả bãi biển Manorbier chỉ có duy nhất 1 xe bán kem. Không có dịch vụ thuê đồ, không có nhiều hàng quán.

Lâu đài, hay bãi biển cũng chỉ như một phần của cuộc sống thường ngày ở địa phương, không bị thương mại hóa. Không phải người Anh không biết làm du lịch, bao năm qua đi đến bao nhiêu địa danh, tôi nể phục cách họ giữ gìn những di sản và bảo tồn văn hóa địa phương, để những bãi biển dù nổi tiếng đến mấy cũng vẫn giữ một vẻ hoang sơ.

IMG_4625-01

Đến gần giờ tàu chạy, chúng tôi quay lại bến tàu. Quỳnh Anh hỏi tôi “Liệu bây giờ tàu không chạy như hồi sáng thì phải làm sao?”. Bến tàu nhỏ, ẩn mình trong khu dân cư thưa thớt và những cánh đồng xanh mượt, chỉ có 2 chúng tôi ngồi ở ga. Tôi bảo với Quỳnh Anh “Chị nghĩ số chị không thể đen như thế được đâu.” Mấy ngày ở Wales, trời thường nắng, mưa thì cũng chỉ lác đác. Tôi không ngừng bảo với Quỳnh Anh “Em đã tin vào khả năng đi đến đâu nắng theo đến đó của chị chưa?”. Còn nếu mưa thì tôi bảo “Thần may mắn của chị tạm thời nghỉ ngơi”. Nhưng tôi tin vào sự may mắn của mình, tin rằng vì tôi luôn làm điều tốt nên tôi xứng đáng với sự may mắn đó.

20230813_180120
Bữa ăn cuối ở Wales, trong một nhà hàng rating cao nhất Tenby

Chúng tôi dành cả một ngày để bắt tàu từ Tenby quay về Nottingham, một hành trình dài. Có rất nhiều điều khiến tôi hài lòng về chuyến đi này, về những nơi mình từng đi, về những câu chuyện mình được thấy và về những điều tôi giúp tôi có thể nhìn lại bản thân mình. Bởi suy cho cùng, tôi vẫn luôn nghĩ rằng ý nghĩa sau cuối của đi du lịch là sau khi về đến nhà liệu tôi có học được điều gì mới hay không, có tốt hơn trước hay không.

Tôi thích cái cảm giác ngồi trên tàu, nghe đọc truyện Đồi Gió Hú và nhìn ra đồng quê nước Anh bên ngoài cửa sổ. Đồng quê ở trong truyện, và đồng quê đang mùa cỏ úa vàng trước mắt tôi. Tôi thích những câu chuyện với Vân và Quỳnh Anh và thích cái cảm giác được đi theo trái tim của mình đến một vùng đất xa lạ, được thấy thế giới này rộng lớn và đáng yêu biết bao.


Cám ơn bạn đã đọc tới đây, đừng quên theo dõi qua email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog.

[jetpack_subscription_form show_subscribers_total=”false” button_on_newline=”false” custom_font_size=”16px” custom_border_radius=”0″ custom_border_weight=”1″ custom_padding=”15″ custom_spacing=”10″ submit_button_classes=”” email_field_classes=”” show_only_email_and_button=”true” success_message=”Success! An email was just sent to confirm your subscription. Please find the email now and click ‘Confirm Follow’ to start subscribing.”]