
NỘI DUNG BÀI VIẾT
Trước khi đến Mỹ, mình vẫn thường thắc mắc không hiểu vì sao người ta lại say mê Starbucks đến thế. Ở Mỹ, mỗi sáng trên đường tới văn phòng, mình đều ghé qua thư viện Pattee and Paterno để mua một ly Iced Caramel Macchiato size lớn, cái thói quen vô thức ấy trở thành một phần của ngày mới, cuối cùng mình đã có câu trả lời. Có những hôm, cả bữa sáng lẫn bữa trưa của mình chỉ gói gọn trong ly Caramel Macchiato ấy. Bởi thế, với mình, State College có vị ngọt của Caramel, vị béo ngậy của sữa, và cả dư vị đắng nơi cuối ngụm cà phê, thứ hương vị của hoài niệm những ngày ở Penn State, những ngày hè nước Mỹ.
State College
Pennsylvania State University nằm ở State College, một thị trấn nhỏ đặc trưng kiểu Mỹ. State College nằm giữa rừng núi bang Pennsylvania, nó được miêu tả là “a town between nowhere” – “Thị trấn nắm giữa không gì cả”. State College còn có một tên gọi trìu mến hơn đó là Happy Valley – Thung lũng hạnh phúc. State College có lẽ cũng chẳng bao giờ năm trong “Danh sách điểm đến” của ai đó khi đến Mỹ, và thậm chí cũng chẳng mấy khi vô tình mà ghé qua. Bạn sẽ cần một lý do để đến đây, chẳng hạn như việc trở thành sinh viên ở Penn State.
Có lẽ bao năm xem phim Hollywood, nghe nhạc Britney Spear, Taylor Swift, hay xem Vblog cũng chưa đủ để mình không khỏi “bàng hoàng” những ngày đầu ở State College. Ở đây, mọi thứ đều xoay quanh trường đại học. Mọi người trên phố đều mặc áo Penn State, siêu thị bán quần áo có logo Penn State, bánh kem Penn State, khách sạn cũng có poster “We are Penn State” hay ảnh trận đấu bóng của trường, và những sản phẩm mang logo trường không chỉ gói gọn trong đồ dùng học tập mà thậm chí có cả thớt, dao, dĩa, muôi, và cà quần áo em bé nữa. Những ngày thứ 7 có trận đấu, thị trấn vốn dĩ yên bình trở nên đông đúc lạ thường, và ai trên phố bạn gặp cũng sẽ mặc áo có logo xanh nước biển và trắng.
Điều thú vị là mình nhận ra nhiều điểm tương đồng giữa University of Nottingham và Penn State. Cả hai đều nằm ở trung tâm đất nước, được bao quanh bởi rừng cây xanh và núi, tách biệt khỏi nhịp sống hối hả của đô thị lớn. Cả hai đều là những trường đại học mang tinh thần thể thao mạnh mẽ, nơi thể thao không chỉ là hoạt động ngoại khóa mà là một phần của bản sắc. University of Notingham nhiều năm là Sport University, còn Penn State có cả dội bóng, cả sân vận động riêng, và đi ngoài sân trường ai nhìn cũng như vừa ra khỏi phòng Gym. Hai trường còn có logo đều màu xanh nước biển – trắng và campus chính đều mang tên “University Park.” Bởi thế điều quen thuộc nhất mỗi buổi sáng đi học là sau khi rời khỏi xe bus/ tram, mình vẫn đi qua một “công viên” để đến văn phòng. Chính những điểm tương đồng ấy khiến Penn State vừa lạ vừa quen, một nơi xa xôi mà lại khiến mình cảm thấy như đã từng thuộc về.
Cuộc sống sinh viên ở University Park
Có một hôm mình call với thầy supervisor ở Anh, thầy thấy mình ngồi ngoài trời, thầy hỏi “Mọi người ở Mỹ đối xử tốt với mình không?”. Nếu có một điều để nói về PennState, mình không có bất cứ một sự phàn nàn nào. Trước khi mình đến Mỹ, mình được sắp xếp văn phòng. Mình cần rất nhiều hồ trợ từ nhiều team khác nhau, mọi thứ đều rất trôi chảy, và mọi người trả lời email rất nhanh. Khoa cũng tâm lý sắp xếp cho mình ngồi cùng văn phòng với 1 bạn người Việt Nam. Và hai bạn Ấn Độ và Trung Quốc ngồi cùng văn phòng cũng rất thân thiện với mình. Bạn ấy không phiền khi mình ngồi cùng bàn mà còn share cho mình một cái màn hình nữa.
Thầy hướng dẫn của mình ở Mỹ
Nói về thầy hướng dẫn ở Mỹ, mình nghĩ bản thân mình không đủ mỹ từ để miêu tả thầy ấy. Mình nhận được sự giúp đỡ, quan tâm, hỏi thăm nhiều hơn những gì mình kỳ vọng. Tuần đầu tiên mình đến thầy đi công tác, mình tự học và trao đổi qua email. Ngày đầu tiên gặp trực tiếp, mặc dù email ngày hôm qua chỉ nói về mô hình, nhưng điều đầu tiên thầy hỏi mình là mọi thủ tục đã xong chưa, mình ở Mỹ có quen không. Ở Anh mình nghĩ rằng khi mọi người hỏi “How are you?” hay “You’re alright?”, đó là một câu chào không phải một câu hỏi. Có người thậm chí sẽ vội đi mau mà chẳng đứng lại nghe bạn trả lời câu hỏi đó. Và mình cũng từng nghĩ rằng ở Mỹ cũng vậy. Nhưng sau câu trả lời rất cơ bản của mình “I’m fine, thank you”. Thầy lại hỏi tiếp, hỏi kỹ hơn, đến khi mình có thể miêu tả vấn đề.
Một mục tiêu lớn lao
Bài học đầu tiên, thầy cho mình những mục tiêu lớn lao. Thầy hỏi mình về kế hoạch sau khi tốt nghiệp và nếu muốn ở lại trong Academia mình cần chuẩn bị những điều gì. Thầy cũng hỏi mình về mục tiêu nghiên cứu mình làm ở Mỹ, mình có muốn publish paper từ nghiên cứu này hay không. Khi mình nói muốn publish ở một tạp chí cũng khá nổi tiếng trong cộng đồng, thầy chỉ nói với mình rằng “Em có thể đăng bài ở tạp chí tốt hơn”. Và sau mục tiêu to lớn đó, mình cũng có chút áp lực.
Mình phát triển mô hình, và từ tuần này qua tuần khác, mình phải sửa rất nhiều. Cả tuần đọc tài liệu chỉ sửa được một kết nối trong mô hình. Điều đó khiến mình rất nản. Nhưng thầy luôn rất kiên nhẫn. Mình ấn tượng khi thay vì chỉ nói là mình đọc bài báo này, thì trước buổi họp, thầy đi in những bài báo đó, dí vào tay mình, và từ từ giảng từng chi tiết quan trọng. Khi đó mình học được một điều rất quan trọng: Để làm được được một nghiên cứu tốt, mình phải chọn và đọc những nghiên cứu tốt. Và để có thể xuất bản trong những tạp chí tốt, mình phải hiểu yêu cầu của tạp chí đó, cũng như làm quen với những bài báo xuất bản ở đó để tham gia vào cuộc thảo luận với những tác giả khác.
Sự cởi mở với những cái “lạ lẫm”
Sau 3 năm làm PhD, mình cũng đến ngại mỗi khi phải giải thích mình làm cái gì. Thực ra đề tài của mình rất dễ hiểu nhưng mình chỉ ngại mỗi lần mình mọi người hỏi tại sao mình ngồi ở Computer Science? Tại sao mình lại chuyển sang Engineering? Tại sao lại là Policy? Policy thì liên quan gì đến Engineering? Và thực ra ở Penn State mình ở Business School, khoa Supply chain nữa? Những cái đó thì liên quan gì đến những gì đến Background Kinh tế và hàng không của mình? Mình nhận được sự nghi ngờ ngay ở chính những nhà nghiên cứu trong lĩnh vực của mình hiện tại? Và cũng không ít những lời nhận xét từ các nhà nghiên cứu khi đi hội thảo khiến mình phát cáu vì họ nói mình sẽ không làm được vì mình đang kết hợp những cái quá điên rồ.
Nhưng ngoài supervisor chính của mình ra, lần đầu tiên có người hiểu ý mình chỉ sau 1 cái email. Thầy có thể chỉ ra cái “cơ cấu”, bản chất lý thuyết, tận sâu gốc rễ để mình thấy sự tương tự giữa các phương pháp. Ngay từ câu hỏi nghiên cứu đầu tiên thầy sửa cho mình. Và dù ở một lĩnh vực không liên quan đến Human Factors (chuyên ngành chính của mình), nhưng mỗi lần thầy giảng lý thuyết và phương pháp của mình, nhắc đến một element nào liên quan, thầy đều dừng lại và nhắc “Đó là cái em đang nghiên cứu đúng không?”.
Một nghiên cứu có ý nghĩa
Khi mình chuẩn bị slide, vẽ mô hình và viết báo cáo trước cuộc họp, thầy có sửa cho mình từng câu chữ, từng lỗi chính tả. Mỗi cuộc thảo luận, chúng mình đi sau vào tự tương tác giữa từng cặp biến số (có rất nhiều biến số trong mô hình của mình). Thật dễ dàng khi chúng ta nói “A dẫn đến B” nhưng sẽ khó khăn hơn khi chúng ta giải thích được cơ chế của sự ảnh hưởng đó. Mình cũng học được rằng, có những điều chúng ta hay nói một cách rất hiển nhiên, nhưng thầy phải chỉnh mấy lần về cách dùng từ ngữ và bản chất của cơ chế hoạt động mình mới hiểu. Thực sự thầy đã rất kiên nhẫn, bởi có 1 lỗi mà 3 tuần liền mình vẫn cứ giải thích sai.
Khi thảo luận về mục tiêu của nghiên cứu, thầy luôn nhắc mình rằng mục đích của nghiên cứu không phải là tạo ra một mô hình đẹp mà em dùng mô hình đó để giải quyết vấn đề thực tiễn gì. Bởi thế mà mỗi lần động viên mình, thầy không bao giờ nói “You have a good research” mà là “You will make a great contribution”. Và chính điều ấy khiến mình hiểu ra đích đến cuối cùng không phải là một publication mà là một đóng góp tốt.
Một nền tảng vững chắc
Có những tuần gần như chẳng có tiến triển gì cả, mình cứ làm đi làm lại mô hình. Có những tuần đọc bao nhiêu mình chỉ sửa được 1 nét trong visualization của mô hình rồi lại không thuyết phục. Điều đó khiến mình rất áp lực. Mình còn nghĩ “Chắc tôi sắp bị tống cổ về vì học dốt”. Bởi thế, khi nhìn thấy từ “very good” trong email của thầy mình đã rất vui. Nhưng hôm sau họp lại vẫn chưa đạt.
Đến buổi họp cuối cùng, mình nói với thầy rằng “Em xin lỗi vì em nghĩ mình đã có thể hoàn thành cả phần phân tích số liệu trong thời gian ở Mỹ. Em đã không hoàn thành như kế hoạch đề ra”. Thầy chỉ cười, và nhắc mình rằng “Kết quả phân tích số liệu luôn là cái người ta muốn có và thể hiện nhưng điều đó sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu như mình không có một hệ thống logic đủ thuyết phục. Model mechanisim (xin lỗi mình không dịch được từ này ra sao cho sát nghĩa) là điều quan trọng nhất mà người ta dành nhiều tháng trời nghiên cứu. Khi có mechanism và những luận điểm thuyết phục, thì khi thuyết trình ở hội thảo hay dù ở đâu sẽ không ai có thể phản đối mô hình mình xây dựng. Trái lại, nếu mechanísm không chắc chắn, số liệu sẽ trở lên vô nghĩa. Khi đã hệ thống đủ tốt, mình sẽ biết cần số liệu gì và phân tích cho vào phần mềm chỉ mất 2 tuần.” Thầy nói với mình hãy tạm quên cái mô hình mình đã vẽ đi, mà quay lại quan sát thực tế rồi từ đó nhìn lại xem mô hình đã phản ánh đúng thực tế hay chưa.
Điều đó dạy mình kiên nhẫn hơn với bản thân, học từng chút một, đi từng bước một thay vì vội vã đến kết quả. Đôi khi điều tự hào nhất không phải là một thành tựu hữu hình nào đó, mà là khi mình học được cách đối diện với những điều mới mẻ, khó khăn và bât ổn.
Đến khi thầy nói nếu có thể quay lại, mình luôn được chào đón, hãy nói với thầy khi cần thầy giúp đỡ trong tương lai, và tất nhiên thầy sẽ cùng mình hoàn thiện nghiên cứu này. Mình như hoàn hồn sau những chuối ngày lo lắng rằng mình không đủ tốt, rằng mình không thể làm được mô hình. Và khi thầy nói “You made a good progress”, mình thấy tự tin hơn rất nhiều. Câu cuối cùng mình hỏi thầy “Không liên quan đến nghiên cứu, khi em apply postdoc ở Mỹ thầy viết thư cho em được không?” Thầy cười và nói “Tất nhiên, hãy tìm kiếm cơ hội và nói với thầy khi sẵn sàng”. Thực lòng, mình muốn quay lại Mỹ với một phiên bản tốt hơn.
Off-campus life
Cuộc sống ở Campus có lẽ là những gì mình nhớ nhất ở State College, còn buổi tối khi về nhà mình gặp rất nhiều vấn đề. Tối nào mình cũng bật đèn đi ngủ, vì mình cảm thấy sợ, bất an, cô đơn.
Mình đổi khách sạn một lần, bởi vì khách sạn khi vừa đến mình cảm thấy không an toàn. Mình cảm thấy như mình ở một cái bãi gửi xe, bên ngoài là những người đàn ông lạ mặt. Khi bạn mình đưa mình về, bạn ấy cũng thấy sợ. Mỗi lần đi học về lại thấy nhiều đàn ông đứng ngoài cửa. Tối nào về mình cũng khoá chặt cửa chẳng dám ra ngoài, mặc cho những âm thanh bên ngoài. Có một tối muộn, không hiểu sao ngay bên ngoài cửa có tiếng xe ô tô và nhiều người đàn ông cười nói. Mình thực sự rất sợ. Đó là cảm giác của mình thôi, dù thực ra họ chả làm gì cả. Mình ngồi trong phòng và nghĩ thầm “Giờ có chuyện gì thì chắc mình cũng chẳng thể chạy ra lễ tân mà kêu cứu được, và thực ra lễ tân cũng không thân thiện lắm”. Chưa kể, khách sạn không có chỗ giặt đồ, cả tháng trời mình giặt đồ bằng tay trong cái bồn tắm bị tắc nước. Tay còn còn bị trầy da vì vắt quần áo dầy quá nhiều. May mà đây là mùa hè, nếu là mùa đông chắc còn vất vả hơn. Và sau tất cả những trải nghiệm đó mình đã kêu về trường đòi đổi khách sạn. Khách sạn mới xa trường hơn, nhưng mình thấy an toàn và ngủ ngon hơn.
Gần 2 tháng ăn ngoài hàng cũng không phải cảm giác dễ chịu. Mình từng nghĩ “Nếu ai chê đồ ăn UK, có lẽ họ chưa từng đến Mỹ”. Mình không hợp với đồ ăn. Đều khi chuyển khách sạn mới gần siêu thị lớn tên là GIANT, mình mới tìm ra món mình thấy hợp lý “Sushi hộp trong siêu thị”, hoặc có ngày mình chỉ uống Caramel Macchiato. Ngoài Caramek Macchiato ra mình còn có thói quen ăn uống mới đó là bánh Bagels nướng ăn với cheese Philadelphia, một món ở UK mình không bao giờ ăn (mình đã ăn và không thích).
Cuộc sống ở Mỹ không có xe ô tô có lẽ sẽ chỉ bó hẹp trong trường học và thị trấn nhỏ. Mỗi ngày chỉ có 1 chuyến xe bus đi Philadelphia, New York, Washington với chặng đường kéo dài 4 tiếng. Sân bay địa phương là sân bay nhỏ với máy bay cánh quạt với đường bay chỉ tầm 1 tiếng đồng hồ. Bởi vậy, nếu muốn bay tới các thành phố khác, chúng ta cần bay tới Philadelphia rồi nối chuyến tiếp. Vé máy bay cũng không hề rẻ.
Ở State College không có nhiều bảo tàng, lâu đài, phòng trưng bày nghệ thuật để đi. Có 1 bảo tàng của trường nho nhỏ. Nhưng dạo quanh siêu thị ở Mỹ nhiều thứ hay ho. Có những món đồ xinh xẻo y hệt như trong Vblog của mấy chị Beauty Blogger ngày xưa mình hay xem, những thứ rất “nước Mỹ”. Mình hiểu ra, văn hoá có lẽ không chỉ nằm trong những bảo tàng, phòng triển lãm, mà nó ở trong hơi thở cuộc sống hàng ngày, trong những kệ hàng, những bữa ăn, những con người sống ở đó. Mình dần chấp nhận, việc mình không ăn Bagels và Philadelphia Cheese, không uống Starbuck ở Anh, không phải do hương vị của nó. Giống như mọi người cũng thắc mắc sao mình lại có thể ăn Fish and Chips khi ở Anh. Mình nghĩ đó là sự thích ứng, và chấp nhận với những điều đặc trưng của văn hoá địa phương. Và dười bầu trời xứ sở cờ hoa này, cảm nhận vị ngon của một món ăn kiểu Mỹ cũng là một cảm giác rất đáng trải nghiệm, và mình thích trải nghiệm điều đó nhiều lần.
Ngoài ra, mình còn có mấy việc ở Anh chuẩn bị cho năm học tới không suôn sẻ. Nhưng tuần ở Mỹ vừa bận rộn, vừa có những chuyện khiến mình lo âu.
Những suy nghĩ của mình về nước Mỹ
Khi bạn bè hỏi “Nước Mỹ thế nào?”, mình đều trả lời “Học ở Mỹ rất tốt, nhưng sống ở Mỹ thì rất khó khăn”.
Trước đây với mình nước Mỹ là điều gì đó rất xa xôi và bản thân mình cũng đôi lúc “tự ti” khi đứng trước các bạn “du học sinh Mỹ”, nhưng có lẽ khoảng thời gian ở State College cho mình hết những hoài nghi ấy, rằng mình không phải đứa kém cỏi hơn các bạn ở Mỹ. Và cũng thật lạ các bạn ở Mỹ cùng nhìn mình như kiểu một đứa “posh – sang chảnh, giàu có”. Nghĩ đi nghĩ lại, mình nhận ra cuộc sống ở UK hợp với mình hơn, và vì học ở UK, mình có nhiều cơ hội khám phá lịch sử, văn hoá UK và EU. Cô bạn mình mới quen ở Mỹ nói rằng, mình quá hiền để có thể “sinh tồn” ở Mỹ, có lẽ điều đó khiến mình thầy đúng, vì mình lúc nào cũng sợ. Hoá ra, vũ trụ đã có sự sắp đặt hợp lý để mình đến UK.
Penn State thương yêu
Ngày cuối cùng ở State College, mình mặc cái áo ấm nhất mình có là chiếc nào sweatshirt có logo PennState, check out khách sạn, rồi mang hành lý đến văn phòng. Mình vẫn qua thư viện mua một cốc Iced Caramel Machiato với sữa yến mạch, đợi ngồi đọc tài liệu một lúc, rồi sang phòng gặp thầy.
Hôm trước đó, mình có nói chuyện với cậu bạn người Trung Quốc chia sẻ bàn với mình. Mình kể chuyện mình apply PhD, và cậu cũng hỏi một ít kinh nghiệm apply PhD ở UK cho bạn của cậu. Cậu vẫn gọi mình là “Kẻ vào hụt MIT” khi mình nói mình apply MIT 2 lần đều trượt và thầy hướng dẫn của mình cũng tốt nghiệp PhD ở MIT. Cậu nói với mình “Chắc mày không bao giờ quay lại State College nữa đâu nhỉ?”. Mình bảo hắn “Hôm qua you vừa bảo tui hỏi thầy làm post doc ở đây đấy”. Cậu lại bảo “tao mong gặp lại mày nhưng tao mong mày sẽ làm việc ở thành phố lớn. MIT, UPenn, tao mong mày sẽ đến đó. Thế rồi, 4 đứa trong văn phòng đi ăn tối ở toà nhà đối diện văn phòng, có buffet để chia tay mình. Cậu ấy là người luôn được giảm giá mỗi khi vào gọi mọi (kỳ lạ là 3 đứa chúng mình thì không). Còn một điều cần nói là trường ở Mỹ đối xử với Phd researchers rất tốt, quyền lợi như staff trong trường. Mỗi bữa cậu bạn Trung Quốc không biết đọc code giảm giá gì chỉ trả có $2 (mình không viết sai đâu, 2 USD) cho một bữa trưa buffet có cả món nóng, hoa quả, salad, kem, nước trong canteen trường. Với tài năng đó, khi chúng mình đi, cậu vào mua suất cho cả 4 đứa rồi hôm sau nói với chúng mình rằng cậu mời sau một ngày xanh rực rở trên thị trường chứng khoán. Trước khi mình về, cậu tặng mình một miếng năm châm hình Vạn lý Trường Thành và Gấu trúc treo trên chữ Chiện may mắn. Hai cô bạn dẫn mình xuống sảnh để đón taxi ra sân bay. Thật “phi thường” là mình quên balo ở trên văn phòng mà không biết, làm cô bạn người Ấn Độ phải chạy lên lấy. Mình không ngờ những yêu thương mà mình nhận được ở Penn State.
Những bài học cho chính mình
Những ngày ở Mỹ thực sự rất cô đơn. Mình dường như chẳng nói chuyện được với ai khi tất cả mọi người đều lệch múi giờ. Tự nhiên mình cảm thấy những câu chuyện trong những Group chat trở nên lạc điệu, và mình cũng chẳng biết nói gì nữa. Mình chẳng đi đâu được nhiều vì giao thông ở State college không thuận tiện. Và thậm chí chủ nhật xe bus ở không chạy, nên hoặc ở đi Uber hoặc mình chỉ quẩn quanh trong khách sạn. Và khi ở một mình, đối diện với sự cô đơn cũng là lúc mình đối diện với rất nhiều vấn đề của chính bản thân mình, những nỗi sợ, sự cô lập. Cảm giác đó vừa đáng sợ nhưng lại vừa rất bình yên. Mình thoát ra khỏi “sự quen thuộc” của cuộc sống mình đang có, và bước vào nơi mọi thứ đều khác. Cuộc sống ở Mỹ của mình rất đơn giản, gần 2 tháng mình mặc đúng một kiểu quần áo (quần jeans và áo phông, lặp đi lặp lại, cũng chẳng trang điểm. Mình không mua thêm đồ mới dù nước Mỹ rất nhiều đồ có thể mua. Mình không phải nấu cơm nhưng cũng đau đầu vì tối nay sẽ ăn gì. Có những ngày mình phát ngán bởi món cơm lạnh ngắt trong siêu thị và cũng có ngày chẳng biết ăn gì khiến dạ dày bắt đầu biểu tình. Một sự “thiếu lành mạnh chẳng giống mình chút nào”. Nhưng mình cũng thấy một điều gì đó rất quen thuộc từng là mình của ngày xưa cũ mà mình đã vô tình đánh rơi ở đâu đó. Khi mình vào cửa hàng Bath and Bodywork trong trung tâm thương mại và nhớ ra mình từng thích những món đồ ở đó, nhớ cả phiên bản của chính mình khi mình còn thích chúng. Và từ cái mùi hương trong cửa hàng ấy từng chút một mình cứ nhớ ra, nhớ ra cả những điều xấu xí, những nỗi sợ, nhớ ra cả những ước mơ và sở thích xưa cũ.
Ở khách sạn cũng ổn, ăn cơm hàng mỗi ngày mình cũng không thiếu thốn lắm vì có tiền của trường nhưng mình sợ cái cảm giác “không thuộc về”. Đó là lúc mình nhận ra cái cảm giác “ở nhà” ở nơi mình thuộc về quan trọng ra sao. Và cái khao khát ấy cũng khiến mình thấy hoang mang, vì đến khi nào mình mới tìm thấy nơi ấy. Christine, cô bạn đầu tiên mình quen ở Mỹ và cũng là người mình nói chuyện nhiều nhất hỏi mình rằng mong muốn của mình là gì. Không khó khăn để mình nói ngay câu trả lời “Mình muốn có một cuộc sống ổn định”. Christine cười “Cô gái bay khắp thế giới vừa nói với tôi cô ấy muốn một cuộc sống ổn định”. Nhưng vì chưa thể ổn định mới phải bay khắp thế giới đấy. Mình muốn được ở yên một chỗ, không còn phải chuyển nhà, không còn phải chuẩn bị cho sự thay đổi tiếp theo. Nhưng có lẽ đó là vấn đề mình phải làm việc với chính suy nghĩ của bản thân thôi.
Ở Penn State mình không còn là đứa thấy bị cô lập hay lẻ loi giữa một nơi xa lạ không quen ai. Lạ thật đấy. Hồi đi thực tập, cái cảm giác đến văn phòng “như người tàng hình” khiến mình thấy “khốn khổ” nhưng những ngày ở Penn State dù chẳng quen ai, nghỉ hè nên trường học và thị trấn dường như chẳng có người, chẳng nói chuyện với ai, chẳng ai biết mình là ai, hay cả không được mời đến các hoạt động của Khoa, mình cũng chẳng thấy có vấn đề gì cả. Mình chỉ lo cho cái mô hình của mình. Có lẽ bởi vì giờ mình hướng về bản thân mình nhiều hơn, và điều đó khiến mình tự tin hơn, mình biết mình ở đây làm gì và biết bản thân mình cần gì. Mình bớt cái thói “pick-me”, bớt sự thèm khát được quan tâm, được công nhận.
Các bạn ở Mỹ luôn hỏi mình về có buồn không. Các bạn nói mình hãy ở lại thêm, họ có thể đưa mình đi chơi nhiều hơn. Trong mình có một cảm giác lưỡng lự. Một phần mình muốn ở lại để học thêm và hoàn thành mô hình. Thầy còn nói nếu có thời gian, có thể giới thiệu mình sang Khoa khác sẽ có ích cho nghiên cứu của mình. Nhưng một phần cái dạ dày của mình không thể chịu nổi những ngày ăn hàng, và ở khách sạn khiến mình mất ngủ. Nhưng mình hứa với bản thân rằng “Mình sẽ quay lại Mỹ, với một vị trí công việc tốt hơn (và nhiều tiền hơn)”.
Và sau tất cả, mình nghĩ mình sẽ rất nhớ Penn State.
Mình sẽ nhớ những ngày bất an, thiếu ngủ, cô đơn, chật vật, lang thang, lo lắng, những lúc khó chịu, những lúc ngồi một mình trong phòng và run sợ, nhớ những câu hỏi khó nhằn của thầy, những ngày ở thư viện đến tối muộn, lo lắng về tiến độ nghiên cứu, những “tâm sự dầy” với mấy đứa trong văn phòng, những lần thấy “trời bừng sáng” khi mở email có chữ “very good” của thầy… Tất cả những điều ấy sẽ khiến mình nhớ rằng bản thân từng thích ứng và đương đầu với tất cả những khó khăn ấy ra sao, rằng bản thân mình có thể học hỏi và trở nên mạnh mẽ như thế nào, và mình đã tìm lại chính bản thân mình như thế nào.
Có lẽ mỗi lần vào Starbuck gọi Ice Carmel Machiato, mình sẽ lại nhớ nước Mỹ, nhớ Penn State nhiều lắm, không chỉ nhớ một điểm đến, mà nhớ phiên bản mình đã trở thành ở nơi đó.
Cám ơn sự kiên nhãn của bạn khi bạn đã đọc đến đây. Nếu bạn thấy thú vị và bổ ích hãy chia sẻ với bạn vè và đừng quên theo dõi qua Email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog. Bạn có thể để lại bình luận để cho mình biết nội dung nào bạn đang quan tâm, cũng như để lại email để mình gửi cho bạn những tài liệu hữu ích.
Theo dõi Fanpage để nhanh chóng cập nhật bài viết và chia sẻ mới nhất: https://www.facebook.com/Violetstoryblog
- 💎Bạn có thể ủng hộ để Blog được duy trì bằng nhiều hình thức tại Donation
- 📝Những bài viết khác cùng chủ đề trên Blog tại Du học – Học Bổng
- 🔖Youtube: https://www.youtube.com/@phuonganhviolet3617
- 🎨Instagram: https://www.instagram.com/phuong.anh.violet/
- 📚Bookstagram: https://www.instagram.com/vitamin.books/
- 🍀Self-help Instagram: https://www.instagram.com/_smallstepseveryday_/
- 📻 Podcast: https://podcasters.spotify.com/pod/show/smallstepseveryday
- 📽 English blog: www.phuonganhviolet.com
- 💌Email: hi@callmeviolet.com