Cuốn sách với bìa màu xanh lá cây tươi mát như cơn mưa mùa hè với tiêu đề lắng đọng đã không khỏi khiến mình tò mò. “Khu vườn ngôn từ” là cuốn sách thứ 3 của tác giả nhật Shinkai Makoto mình đọc sau “5cm/s” và “Tiếng gọi từ những vì sao xa”, nhưng so với với hai tác phẩm trước “Khu vườn ngôn từ” với mạch truyện nhẹ nhàng, những câu từ đẹp long lanh khiến mình thích thú hơn và cả buồn hơn nữa.
“Ầm ì sấm dội
cuồn cuộn mây trôi
Mưa rơi chăng tá?
để ta
lưu người…”
Truyện bắt đầu bằng những câu thơ Haiku ngắn gọn nhưng đầy ẩn ý. Mùa mưa bắt đầu ở Kanto. Cậu học sinh 15 tuổi Akizuki Takao chán nản bước ra khỏi dòng người chật cứng trên tàu địa ngầm buổi sáng. Mỗi sáng, nếu như trời mưa, Takao lại trốn học để ngồi dưới mái hiên xanh ngắt ở công viên Shinjuku để một mình theo đuổi ước mơ trở thành thợ đóng giày của mình. Tại đây, cậu gặp Yukino Yukari, cô giáo dạy văn 27 tuổi, hiền dịu với bộ quần áo chỉn chu, ngồi uống bia và ăn socola một mình. Takao tò mò về cô gái ấy, nhưng có một điều cậu hiểu rõ là cậu bị thu hút bởi sự bí ẩn lạ thường, và mỗi sáng thức dậy cậu đều mong đợi một buổi sáng trời mưa. Nếu như bình thường hai người xa lạ gặp nhau, người ta sẽ hỏi về tên, tuổi, nghề nghiệp, nhưng dù không biết gì về người đối diện, Takao và Yukari vẫn tìm thấy sự kết nối hình. Dưới mái hiên xanh mướt rả rich những cơn mưa mùa hạ, hai kẻ cô đơn giữa thế giới ồn áo, trò chuyện và quên đi thực tại ngoài kia. Takao quên đi chuyện gia đình không hạnh phúc và những áp lực phải thành công của cậu học sinh cấp 3, còn Yukari như vực dậy sau những tổn thương trong công việc khiến cô sợ hãi, trốn tránh. Takao kể cho Yukari về ước mơ của mình, Yukari là người duy nhất không cười và cô luôn ủng hộ cậu. Với Yukari, cô chỉ cần có thêm động lực để đứng vững trên đôi chân mình và bước đi tiếp sau những tổn thương, nhưng dường như cô vẫn đóng chặt trái tim mình mà không hé một lời về cuộc sống riêng với Takao. Tình yêu của họ cứ thế lớn lên dưới những hạt mưa mùa hạ trong vắt tí tách trên mái hiên của khu vườn xanh ngắt. Nhưng rồi mùa mưa cũng kết thúc, không còn những cơn mưa làm mát dịu những bộn bề cuộc sống của hai người trẻ, họ trở về với thực tại, với những nối buồn, những tổn thương như ánh nắng hè chói chang thiêu đốt tâm hồn. Takao quay lại guồng quay của trường lớp, đi làm thêm để tiếp tục theo đuổi ước mơ đến trường học nghề, và cậu còn có thêm một động lực nữa đó là làm một đôi giày thật đẹp để giúp người con gái trong lòng cậu bình an vững bước trên đôi chân của cô. Cuộc sống của cô gíao 27 tuổi Yukira dường như khắc nghiệt hơn, bởi cô lại quay về với mỗi buổi sáng sợ hãi mỗi sáng đến trường, sau những hiểu nhầm khiến cô quá đau khổ. Và cả hai người đều chờ đợi một cơn mưa.
Khi gặp lại nhau, Takao đã biết sự thật về Yukira, cậu giận dữ, bởi cô luôn ôm trong mình “bí mật của cả thế giới” khi cậu đã kể cho cô về ước mơ của mình. Cuối cùng họ cùng nhau òa khóc. Yukari quyết định rời Kanto để về quê, còn Takao ngày qua ngày vẫn cần mẫn với ước mơ của mình. Ngày tháng trôi qua, mùa này qua mùa khác, có một lời hứa cậu đã thực hiện, đó là đóng đôi giày cho cô gái cậu thương.
“Đó là một đôi giày cao gót đế mềm nhỏ nhắn cao khoảng năm phân. Phía mũi giày có màu hồng nhạt, thân giày màu be hơi gần với màu trắng, gót giày màu chanh vàng tươi mới như ánh mặt trời. Vòng dây ở cổ chân có móc hình lá phong màu xanh. Đôi giày này sẽ giúp cho người ấy có thể đi được chặng đường rất dài.”
Nội dung của phim và truyện bám sát nhau, cuốn sách miêu tả tâm lý nhân vật rõ ràng hơn. Truyện có một cái kết mở nhưng hướng về một tương lại tươi sáng. Dù độc giả không thể biết được liệu cậu học sinh với niềm đam mê mãnh liệt có đến với cô giáo cũ cùng trường, nhưng cái kết cũng đủ để người ta hiều, họ vẫn luôn cố gắng bước trên con đường mình đã chọn và bước gần về phía nhau.
Takao: “ Tôi cũng đã tập cách tự bước đi. Cái đó giờ tôi mới nhận ra, một ngày kia khi tôi đã có thể tự mình bước đi xa, tôi sẽ tới nơi cô ấy”.
Anime “Khu vườn ngôn từ” khá ngắn, chỉ vẻn vẹn 46 phút. Bạn sẽ thấy lời thoại không nhiều. Nó sút tích nhưng sâu sắc, trong sáng và đầy ẩn ý như những vần thơ Haiku trứ danh của xứ Phù Táng. Mỗi dòng suy nghĩ, mỗi lời thoại được trau chuốt mượt mà. Tác giả tập trung nhiều vào diễn tả những suy nghĩ riêng tư của nhân vật, như dẫn độc giả đi đi sâu và nội tâm để thấu hiểu nỗi cô đơn ẩn chứa trong lòng họ. Có tiếng mưa tí tách làm chất xúc tác cho cảm xúc và diễn biến. Nhưng chính vì sự hạn chế miêu tả, ít câu thoại, khiến ban đầu, mình thấy truyện hơi khó hiểu, và việc đổi góc nhìn trong truyện từ Takao sang anh Takao rồi mẹ của Takao, khiến cảm xúc bị đứt đoạn, khó theo dõi.
Điều khiến mình cảm thấy “Khu vườn ngôn từ” là một câu chuyện đặc biệt vì sự khác lạ khi tác giả xây dựng hai nhân vật chính, một tình yêu đi ngược lại định kiến xã hội giữa cậu học sinh và cô giáo, và cậu học sinh đó còn ngày qua ngày trốn học. Nếu như “Tiếng gọi từ những vì sao xa” là một câu chuyện giả tưởng, “5cm/s” là tình yêu tuổi thơ ngây ngô, thì “Khu vườn ngôn từ” kể về một câu chuyện dù khác thường nhưng rất đời, rất chân thật. Nó khắc họa nỗi cô đơn của những người trẻ trong xã hội Nhật Bản vốn dĩ đã rất nguyên tắc và đông đúc.
Đôi giày là hình ảnh nổi bật nhất trong “Khu vườn ngôn từ”. Đó là ước mơ của Takao khi muốn học làm thợ đóng giày, khi ban đầu anh loanh quanh lạc lối trong giấc mơ của mình cho đến khi cậu gặp Yukari, người duy nhất ủng hộ ước mơ ấy. Đó là hình ảnh Yukari chán nản ngồi uống bia dưới mái hiên đá văng đôi giày trên chân mình, bởi thực sự cô mệt mỏi và mất phương hướng, không thể đứng dậy đi tiếp. Bạn sẽ thấy hình ảnh đẹp nhất trong phim là khi Yukari để đôi chân trần cho Takao đo giày giúp cô, cô đứng dậy trên ghế dưới mái hiên, không còn ngại ngùng, để Takao chạm vào đôi chân của cô như chạm vào tâm hồn đầy cô đơn đã khóa chặt. Lần đâu tiên, cô nói về mình, dù chỉ một câu ngắn ngủi, rằng cô không biết làm sao để đứng vững trên đôi chân này. Và cuối truyện, hình ảnh đôi giày đẹp đẽ hiện lên, Takao đã hoàn thành tác phẩm của mình, và Yukari đã an yên ở một nơi thật yên bình.
Tác giả thật khéo khi chọn khung cảnh mùa mưa, bởi mưa rất hợp để tả nỗi buồn và nó khiến một bộ phim ít những lời thoại trở nên sống động hơn khi có tiếng mưa. Mưa và khu vườn xanh ngát cũng là phần nền đậm chất thơ để ta nhớ mãi về “Khu vườn ngôn từ”.
“Dẫu sấm không vang dội
dù mưa
chẳng tuôn rơi…
Chỉ cần em mong muón
thì ta sẽ chẳng rời”
Tóm lại “Khu vườn ngôn từ” là một câu chuyện rất đẹp về cả nội dung, lối văn của Shinkai Makoto và những thước phim Anime rất chậm. Bộ phim Anime lẫn cuốn sách do IPM phát hành đều long lanh một màu xanh ngát lấp lánh nhưng hạt mưa trong trẻo của mùa hè. Đây là một câu chuyện rất đời, rất thật về những người trẻ trong xã hội hiện đại, hợp để bạn nhâm nhi trong một buổi sáng mưa tí tách ngoài khung cửa.
Nhừng bài review sách khác của mình: Book Review