Lần đầu tiên tôi nghe đến tên thị trấn Rye là từ hồi anh Sang nhắc tới và những cuộc hẹn hò chẳng có ngày cụ thể, chỉ là một kế hoạch xa xôi và vu vơ kiểu “Hôm nào mình đi Rye đi”. Lần đi Brighton, tôi đã định tiện đường đến Sussex sẽ qua Rye luôn, nhưng một ngày cho 3 điểm nổi bật, cách xa nhau thì hơi phí, sợ không kịp đi hết. Tôi quyết định dành diên một ngày cho Rye. Sau bao nhiêu cái hẹn, sau nhiêu cái “lần nữa”, cuối cùng tôi cũng đặt chân đến thị trấn xinh đẹp này.
Ngày 13/11/2019
Rye giống tên một loại lúa mạch đen nhưng Rye là một thị trấn nhỏ và giáo xứ dân sự ở quận Rother, ở Đông Sussex, gần biển. Nhìn bản đồ từ London đến Rye cũng khá gần, nhưng tôi đi tàu mất khá nhiều thời gian và chuyển tàu railway đến tận 4 lần. Chuyến lần này tôi còn đi được hết hệ thống tàu ở London, từ Overground, Underground, DLR và Railway.
Nếu sống ở Anh đủ lâu thì có lẽ người ta cũng chẳng còn thói quen “Xem dự báo thời tiết”, bởi nhìn vào điện thoại để đợi một ngày nắng đẹp đi chơi, nhất là vào mùa đông thì chẳng biết bao giờ. Sắp đến ngày về, tôi muốn tranh thủ đi, vậy nên tôi bất chấp đặt vé tàu dù ngày hôm đó dự báo mưa. Cũng may là mình đến Rye vẫn tạnh ráo.
Bước xuống tàu, điều mình cảm nhận là Rye rất vắng vẻ. Đi trên những con phố, mình là người da vàng, tóc đen duy nhất xuất hiện ở thị trấn tại thời điểm này. Lúc đang lang thang chụp ảnh, mình nghe một giọng nói phía sau:
- Bạn có cái mũ đẹp quá.
Tôi cười. Đây là chiếc mũ len đính kim tuyến lấp lánh tôi mua sau đợt giảm giá Boxing Day để vượt qua mùa đông lạnh ở nước Anh, và mỗi lần đội tôi đều thấy mình thật nổi bật, nhất là khi đi dưới nắng.
Thị trấn rất nhỏ và vắng lặng. Khi tôi đến đã gần trưa, sáng nay tôi cũng chưa kịp chuẩn bị đồ ăn mang theo. Đi trên phố High street, tôi thấy một quán trà phục vụ cream tea với giá khá mềm, chỉ 4.5 bảng một suất nên tôi ghé vào. Bánh scone ở đây mềm và mùi bơ nhạt hơn những nơi khác tôi từng ăn. Có lẽ cũng bởi vậy mà set trà bánh có thêm một thỏi bơ. Điều tôi thích nhất ở quán trà nay đó là giấy trải bàn có bản đồ của thị trấn. Vậy nên lúc ăn, tôi phải rón rén lắm, để giữ lại tấm bản đồ để đi khám phá sau bữa trưa. Đến lúc thanh toán xong, tôi vui mừng cầm tấm bản đồ ra khỏi cửa hàng, mà quên mất để máy ảnh của mình ở lại. Đến lúc cuống cuồng quay lại lấy, anh bạn phục vụ cửa hàng nhìn tôi cười.
Khu trung tâm thị trấn rất nhỏ, nhưng nó đáng yêu đến nỗi, đi dọc theo chiều xuôi, rồi lại đi ngược lại, bạn sẽ thấy nó đẹp theo một cách khác nhau. Những con đường ở đây cũng không hề bằng phẳng mà nhấp nhô, có những đoạn lên dốc.
Nơi tôi thích nhất là Mermaid Street. Con đường được lát đá cuội gập ghềnh, và hơi dốc, những căn nhà trên phố đều được sơn màu trắng, có cửa gỗ màu đen và mái ngói rêu phong. Những căn nhà này hầu như vẫn còn vẹn nguyên như thời mới tu sửa từ thế kỷ 14. Tôi nhìn qua cửa sổ của một căn nhà trên phố, thấy bên trong là một không gian rất tĩnh mịch cây đàn piano lớn và những bản nhạc giấy đã ố vàng. Trên phố Mermaid, ngôi nhà nổi bật nhất là quán trọ Mermaid, được xây dựng vào những năm 1400s và là tòa nhà thời trung cổ lớn nhất Rye. Trước cửa quán trọ có biển bằng đồng hình nàng tiên cá, cũng dàn dây leo lá đỏ rực quanh những ô cửa sổ.
Rye rất vắng lặng, hôm nay không có khách du lịch. Tôi còn thử đi vào trong những ngõ nhỏ với dàn cây leo um tùm để khám phá những bí mật có thể ẩn chứa bên trong. Tôi đi ghé qua nhà thờ St Mary, ngắm nhìn tháp đồng hồ cổ nhất còn hoạt động tại Anh.
Đi hết khu phố chính, tôi ra phía sông Tillham rồi ngồi ở ghế trên một quảng trường rộng, phía trên cao để ngắm những đám mây trắng xa xa phía chân trời. Tôi không thích chỗ đông người, nhưng cái cảm giác đi một mình giữa một không gian vắng lặng, tôi lại tự nhiên buồn vu vơ. Mới có 3h chiều, hoàng hôn đã dần buông xuống, đường phố vắng vẻ, các cửa tiệm đìu hiu, một cảm giác như có gì đó mất mát.
Tôi đi dọc Hilders Cliff rồi quan cổng Land trước khi về ga tàu. Đây là một trong bốn cổng trấn kiên cố của thị trấn từ thời thế kỷ 14 và có lẽ là công trình duy nhất còn sót lại. Cổng thành có một chiếc đồng hồ lớn. Dường như ở Anh người ta thích xây dựng những tháp đồng hồ. Tôi đứng ở trước cổng thành một lúc, ngắm nhìn những cánh chim đậu trên đó. Người Việt Nam có câu “đất lành chim đậu”, thực sự khung cảnh đó cho tôi cảm giác bình yên khiến tôi muốn ngắm mãi. Tôi đợi, để có thể chụp được bức ảnh đàn chim tung cánh trên bầu trời. Một anh chàng đi qua, thấy tôi đứng đó, cũng dừng lại. Thế rồi tôi đợi mãi, chiều nay hoàng hôn bình yên quá, những cánh chim chẳng muốn bay. Sắp đến giờ tàu chạy, tôi chẳng đợi được nữa. Vừa đóng máy ảnh để cất vào trong cặp, tôi lại nghe thấy tiếng đạp cánh giữa trong trung, ngẩng đầu lên thấy những cánh chim dang rộng cánh trên nền trời đang chuyển sang màu vàng hồng. Anh bạn của tôi có vể đã may mắn chụp được cảnh đắt giá đó, còn tôi lại tiếc ngẩn tiếc ngơ. Đây có lẽ cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi tiếc nuỗi vì những điều đã bỏ lỡ, nhưng ít nhất, không lưu được trong thẻ nhớ, tôi cũng đã lưu lại khung cảnh ấy trong tâm trí mình, khung cảnh của một thị trấn quá đổi duyên dáng và yên bình.
Những bài viết khác về UK: Nhật ký 444 ngày ở nước Anh
Ảnh mình chụp ở Rye: Phuong Anh Violet Flickr
1 Comment