Ngày 8/3/2019
Tôi kỷ niệm ngày 8/3 – quốc tế phụ nữ tại nước Anh. Đối với một đứa con gái đang tuổi hẹn hò mà chưa công khai hẹn hò ai, người ta thường hỏi “Hôm nay có hoa không?”. Sáng nhận được tin nhắn của một người bạn, tôi liền nhắn lại:
- Ở đây nhiều hoa tuyết, rất nhiều hoa tuyết.
Ở nước Anh, không khí mùng 8/3 rất khác. Tôi không thấy những tiệm bán hoa tươi rực rỡ, cầu kỳ hơn, không thấy những anh chàng hối hả đi mua những món quà tặng bán gái. Ngày 8/3 tại Anh năm 2019 lấy chủ đề #BalanceforBetter – Cân bằng để cuộc sống tốt đẹp hơn. Đó là dịp người ta nói nhiều hơn về bình đẳng giới, để khích lệ những người phụ nữ mạnh mẽ tiến bước trong sự nghiệp và cuộc sống của mình.
“A woman is like a tea bag – you can’t tell how strong she is until you put her in hot water.”
_Eleanor Roosevelt_
Mỗi ngày lễ, tôi thường lấy lý do để tặng cho mình một món quà, âu cũng để hợp lý hóa những đòi hỏi mua sắm của bản thân và đem về nhà một món dễ thương. Ngày 8/3 năm nay, tôi tặng cho mình một trải nghiệm, một câu chuyện để kể, một sự liều lĩnh và một trái tim dũng cảm.
Phụ nữ là phái yếu nhưng họ cũng đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách. Ngày 8/3 năm ấy, tôi đã thử thách chính mình, bắt đầu hành trình chinh phục đỉnh núi cao nhất UK – Ben Nevis.
Đến bây giờ, tôi vẫn không thể hiểu được lý do mình nhận lời tham gia cuộc hành trình ấy với mọi người. Nhóm chúng tôi có 7 người gồm các anh chị đang học ở Scotland, anh Dũng và cô bạn của anh ở Leeds, chỉ có mình tôi ở London, đi lên từ phía nam nước Anh.
Có lẽ cũng vì ham vui và những mơ mộng về tên vùng đất Fort William nghe thật kỳ vĩ và ấn tượng. Trong những tiểu thuyết hay phim lãng mạn tôi thích như Notting Hill, Me before you, Kiêu hãnh và định kiến, nhân vật nam chính hay tên là William. UK còn có hoàng tử William nữa chứ. Vậy nên, cứ mỗi lần nhắc đến William trái tim tôi lại “rộn ràng” đến kỳ lạ. Những ngày trước chuyến đi, tôi mải mê với bài luận phải nộp, không chú tâm đến mọi người bàn luận trong nhóm leo núi. Đến một ngày, anh Dũng gửi tin nhắn:
- Đã đặt xong tour và nhà nghỉ rồi nhé. Mọi người tập đứng lên ngồi xuống hoặc Squat 100 cái mỗi ngày để tập thể lực.
Tôi nghe thấy tập thể lực đã bủn rủn chân tay. Tôi thử đứng lên ngồi xuống 20 cái, xong đau ê ẩm hết cả người. Những điều khiến tôi ngại nhất là hành trình của mình để đến Fort William. Nhìn bản đồ Google trên màn hình máy tính, London và Fort William cách nhau đúng 1 gang tay. Anh Trúc chỉ cho tôi đặt tàu Caledonian Sleeper, tàu đêm truyền thống của Scotland, tàu chạy trong đêm từ London đến Scotland để mọi người có thể đến nơi làm việc vào sáng hôm sau.
Chuyến đi này sẽ là khoản đầu tư đáng kể với tiền vé tàu, tiền tour, tiền nhà nghỉ và những chi phí sinh hoạt khác. Lịch học của tôi thời điểm đó lại khá dày. Tôi kết thúc tuần học vào chiều thứ 5, tối thứ 5 tôi phải lên tàu để có mặt ở Fort William vào sáng thứ 6. Chúng tôi leo núi vào ngày thứ 7, tôi về London vào đêm chủ nhật và sẽ về nhà vào sáng thứ 2 và bắt đầu tuần học mới của mình từ 9h30 sáng cùng ngày. Nhìn thôi, tôi đã thấy chùn.
Anh Dũng tiếp tục gửi vào trong nhóm, ảnh dự báo thời tiết ở Fort William -20 độ. Nghĩ đến viễn cảnh ở một vùng đất xa xôi, lạnh giá, tôi thấy hối hận và sợ hãi, kèm thêm là chân vẫn hơi ê ẩm sau vụ đứng lên ngồi xuống 20 lần hôm trước. William lần này không lãng mạn như trong những cuốn tiểu thuyết diễm lệ. Tôi tự nảy ra trong đầu cái suy nghĩ bàn lùi: “Hay bảo với mọi người thứ 6 có lịch học đột xuất, không lên kịp?”. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi không cho phép mình làm vậy, một phần vì thấy tội lỗi, sợ mọi người giận, một phần cũng tò mò, muốn thử trải nghiệm mới.
Anh Trúc lại thêm lời động viên khích lệ “Phương Anh ở London mà hăng hái quá.” Mọi người đâu biết rằng trong tôi đang là vô vàn những suy nghĩ xáo trộn, hoang mang sợ hãi. Tôi thở dài một cái, đâm lao phải theo lao, đặt nhanh vé tàu kẻo sát ngày lại hết rồi chuyển tiền chi phí đặt hướng dẫn viên và tiền nhà cho mọi người. Tôi cũng phải mua thêm áo và găng tay chống tuyết bởi chắc chắn đồ dùng của tôi ở London không đủ để chống chọi với cái lạnh -20 độ C, lên đến đỉnh núi còn khắc nghiệt hơn.
Ngày thứ 5 chuẩn bị lên đường, tôi kết thúc buổi học vào 4h chiều rồi chạy qua Oxford street mua áo và găng tay chống nước. London hôm đó mưa cả ngày. Cũng may Mountain Warehouse đang giảm giá. Tôi chọn chiếc áo phao chống nước màu hồng chói lọi có thể giữ ấm đến âm 40 độ và đôi găng tay chống tuyết cùng màu. Cỡ áo hơi to so với người tôi. Tôi mặc size 10 nhưng áo này tận size 16, tôi mặc kệ bởi màu hồng còn mỗi size này được giảm giá tận 70% và nghĩ thầm “Trời thương sinh viên nghèo sắp hết tiền sau khi trả tiền tàu xe, nên đã giành chiếc áo và đôi găng tay này cho tôi”.
Tôi chạy về nhà, ăn tối, xếp đồ vào ba lô. Tôi mặc áo ấm và ngắm nghía mình trong gương trước khi ra khỏi nhà, áo hồng và đôi giày cũng màu hồng, tôi tròn xoe như một con gấu bông, chắc chắn nếu có lỡ trượt chân ngoài đường tôi sẽ không đau. Tôi hít một hơi sâu rồi nói với Thư:
- Chị đi đây.
- Chúc chị leo núi vui vẻ. – Thư cười tươi.
Ra đến cửa, trời vẫn mưa, đường phố London lên đèn dưới những hạt mưa xuân trắng xóa. Tôi lên tàu, ngả mình trên chiếc ghế rộng và khá thoải mái, như khoang phổ thông đặc biệt trên máy bay vậy, quả là một khởi đầu không đến nỗi tệ. Tàu bắt đầu lăn bánh. Chuyến tàu đêm kéo dài 13 tiếng dọc chiều dài nước Anh từ Nam lên phía bắc, đưa “Harry Potter” rời London náo nhiệt đến vùng núi cao xa xôi Fort William.
Bốn giờ sáng, tàu dừng bánh ở Edinburgh để chuyển toa. Trước đấy, tôi không dám ngủ sâu, vì sợ lỡ giờ đổi tàu, nếu không xuống kịp tôi sẽ đến Aberdeen chứ không phải Fort William. Tôi bước xuống gà Edinburgh lạnh cóng, nhiệt độ chênh lệch khá nhiều so với London và nhất là đang sáng sớm. Lên toa mới, tôi gặp nhóm các anh chị trong đoàn, và lúc này tôi mới bắt đầu yên tâm ngủ. Tàu hôm đó khởi hành muộn hơn 30 phút, nhưng tôi cũng không thấy sao bởi có các bạn trên tàu nói chuyện.
Khi tàu bắt đầu đi lên cung đường quanh co sườn núi, vùng cao nguyên Scotland hiện lên hùng vĩ dưới bình minh. Tôi giật mình tỉnh dậy bởi ánh sáng của ngày mới và cứ ngồi đó nhìn những bông tuyết trắng xóa bay vút qua cửa sổ. Sống ở đất nước “nhiệt đới gió mùa”, chủ yếu là nóng, tôi vẫn mong ước được thấy tuyết trắng. Tôi còn ghen tị với các bạn ở thành phố khác post ảnh tuyết rơi dày đặc, còn tôi ở trung tâm London chẳng mấy khi có tuyết rơi, nếu có rơi thì chỉ lất phất, li ti.
Con tàu tiếp tục tiến về phía Bắc nước Anh. Những cánh rừng ẩm ướt trơ trọi giữa mùa đông lạnh giá, thấy những hồ lớn mặt nước phẳng lặng, những đồng cỏ bạt ngàn và những rặng núi có đỉnh màu trắng xóa phía xa. Tuyết trên cao nguyên Scotland hôm ấy đẹp đến mê mẩn.
Tàu dừng bánh tại ga cuối Fort William lúc gần 11h trưa, trời đang mưa. Fort William là thị trấn nhỏ phía tây của vùng cao nguyên, trên bờ phía đông của hồ Loch Linnhe với những ngôi nhà gỗ trắng xinh xắn vắt vẻo bên những con đường dốc thoải quanh co. Thị trần nằm bên hồ, xa xa thấp thoáng những đỉnh núi tuyết trắng sừng sững. Đi dạo trong thị trấn dưới trời mưa xuân lất phất, cái lạnh thoáng qua trên má khiến tôi nhớ những ngày ở Đà Lạt.
Chúng tôi vào căn Airbnb rất rộng và nhiều phòng. Một nơi tuyệt vời để nghỉ ngơi cho một nhóm bạn. Điều khiến tôi thích nhất là tầng áp mái, có ban công, cửa kính lớn nhìn hướng ra hồ rộng mênh mông, có giá sách to và nhiều ghế sô pha. Chúng tôi “rã đông” bằng cà phê nóng, ngồi đọc sách, nghe album của Celine Dion và chụp ảnh.
Đợi cả nhóm leo núi đến đông đủ, chúng tôi ra ngoài phố ăn trưa. Giữa mùa đông và mưa, không phải mùa du lịch, không gian vắng vẻ dưới trời mưa khiến khu phố trở nên ảm đạm. Trung tâm thị trần là con đường lát gạch đỏ với những cửa hàng xinh xắn bán quần áo, cà phê, hiệu sách và một số nhà hàng. Ăn trưa xong, chúng tôi qua siêu thị Tesco mua đồ cho bữa tối thịnh soạn, bữa sáng hôm sau và đồ mang theo để leo núi. Trên đường về, chúng tôi đi trên con đường ven hồ Loch Linnhe, những cơn gió lạnh lùa vào tai khiến tôi run rẩy. Trời đã ngớt mưa nhưng vẫn âm u, ẩm ướt và gió lạnh. Tôi nhìn những ngọn núi phía bên kia hồ và tự hỏi ngọn núi nào là Ben Nevis.
Đến chiều, bạn tour guide leo núi đến kiểm tra đồ đạc, quần áo, đưa chúng tôi đi thuê giày và dặn dò cho chuyến đi ngày hôm sau. Chúng tôi có chút lo lắng bởi dự báo thời tiết ngày mai mưa, khá xấu. Tối đến, anh em ăn một bữa thịnh soạn với thịt nướng, và chơi bài nhấm nháp khoai tây chiên. Mở tivi thấy đang chiếu chương trình thám hiểm có một người đàn ông đang cố gắng để thoát ra khỏi đợt lở tuyết, chúng tôi rùng mình mở ngay sang kênh khác.
…
Ngày 9/3/2019
Do tối chơi bài bị thua, tôi là 1 trong 4 người phải dậy chuẩn bị đồ ăn sáng và đồ ăn trưa mang đi. Chúng tôi nướng Pizza, luộc trứng, khoai tây, chuẩn bị hoa quả, bành mỳ và chia thành các túi nhỏ. Qua cửa sổ nhà bếp, tôi nhìn thấy nắng sớm ửng vàng chiếu rọi màu trời xanh nhạt trên đỉnh núi tuyết trắng xóa phía xa.
- Nắng rồi kìa, tôi chỉ tay về phía những ngọn núi tuyết phía bên kia hồ và nói.
Các anh chị ngăn lại:
- Trộm vía, nói câu nữa lát mưa xuống thì bắt đền nhé.
Đoàn leo núi, rời khỏi nhà và bắt đầu hành trình. Đến 9h sáng, chúng tôi có mặt ở chân núi Ben Nevis. Nhìn chung, thời tiết đã ủng hộ chúng tôi. Tranh thủ chụp thêm mấy kiểu ảnh khi chúng tôi còn có thể cười tươi rói, và cũng đâu biết rằng đoạn đường sau sẽ thế nào và hình ảnh của tôi lúc đó sẽ “thảm hại” ra sao.
Đoạn đầu tiên khá dễ thở. Tôi thích nhất mỗi lần dừng chân ngước lên trời thấy nắng vàng thênh thang trên bầu trời xanh thăm thẳm. Khi đó tôi vẫn còn nhiều sức, vẫn thỏa thích vừa đi vừa quay lại chụp ảnh. Đi được 1/4 chặng đường, tuyết bắt đầu bay nhẹ. Màu trời xanh và những đám mây bồng bềnh dần nhường chỗ cho một bầu trời màu trắng xóa. Tôi nghe thấy tiếng cười của anh Trúc đi cuối đoàn:
- Phương Anh cầu được ước thấy nhé, tuyết của em kìa.
Tôi thử cái trò mà Thư vẫn hay bảo, há mồm ra để tuyết chạm vào đầu lưỡi, cảm giác giống như ăn kem. Đi dưới tuyết bay bay khi đó cũng hay. Trên con đường mòn quanh co giữa những dãy núi, cảm giác như tôi ôm cả một thế giới rộng lớn vào lòng. Tôi bắt đầu nhìn thấy những nhúm tuyết mỏng rải rác trên đường, rồi đến những thảm tuyết mỏng và càng lên cao tuyết càng dày lên cho đến khi đôi giày của tôi ngập trong tuyết.
Càng lên cao tuyết càng dày, nặng, và gió thổi mạnh hơn. Tôi bắt đầu thấy mệt, cúi gằm mặt mà đi. Đôi giày đi tuyết nặng trịch, cứng đờ khiến chân tôi chẳng muốn bước tiếp. Tôi chỉ nghe thấy tiếng gió rít, tiếng những hạt tuyết lộp bộp tạt vào áo khoác và tiếng thở của mình. Khi đó, những bông tuyết bay nhẹ đã biến thành những viên sỏi nhỏ, chạm vào má tôi lạnh rát. Tôi đeo khẩu trang để giữ ấm mũi nhưng hơi nước lại che mờ cặp kính cận, không biết làm thế nào tôi đành bỏ kính vào túi áo, chấp nhận đi mà không cần kính nhìn xa. Gió vẫn thổi, có đoạn gió mạnh, hạt tuyết va vào gò má tê cóng đau rát và bay vào mắt cay xè.
Khi hoàn thành một nửa chặng đường, chúng tôi nghỉ lại một hẻm núi để lấy lại sức trước khi đi tiếp. Tôi lấy hộp dưa chuột và muối tiêu ra, vùi vào trong tuyết, lạnh ngắt. Dưa chuột chấm muối tiêu, đúng phong cách Việt Nam, bạn hướng dẫn viên thấy lạ vì chưa ăn kiểu đó bao giờ. Tôi cũng phải thú nhận một điều, dưa chuột không phù hợp để mang đi leo núi bởi dưa chuột vốn đã nhạt, giữa vùng núi lạnh lại càng nhạt hơn. Lẽ ra chúng tôi phải mang theo những viên socola ngọt lịm.
Tranh thủ uống nước, chụp một vài tấm ảnh, cô bạn trong nhóm vô tình đánh rơi bình nước xuống dưới núi, chúng tôi định bỏ qua vì không tiếc bình nước làm gì. Bạn hướng dẫn viên không chịu bởi chúng tôi không được phép bỏ lại bất cứ thứ gì ra môi trường, và bạn ấy đã xuống dưới vách núi để nhặt bình nước lên. Đó là cách người Anh đối xử với thiên nhiên, chính bởi lẽ đó, mỗi năm, dù bao nhiêu đoàn leo núi chinh phục ngọn núi này, Ben Nevis vẫn giữ nguyên được vẻ hoang sơ vốn có của nó mà không có bất cứ đồ đạc bị bỏ lại. Sau sau khi nghỉ ngơi, chúng tôi bắt đầu chinh phục 8 khúc cua trước khi lên đến đỉnh núi.
Dưa chuột đã không cho tôi thêm chút năng lượng nào để tiếp tục đi, tôi rất mệt. Tôi tự trách mình với hàng loạt những suy nghĩ vẩn vơ:
- Mình đang làm gì ở đây thế này?
- Tại sao tôi lại rời London yên ấm của tôi để tự hành xác thế này nhỉ?
- Sao chuyến này tốn kém thế mà chẳng sung sướng gì cả?
- Chuyến leo núi này đâu có trong kế hoạch của tôi.
- Lẽ ra tôi phải để dành tiền và thời gian cho những địa điểm đã có trong kế hoạch.
- Lẽ ra cuối tuần này tôi nên ở nhà bởi tuần sau bắt đầu môn học mới.
Giữa hàng chục câu hỏi và lời tự vấn bản thân đang quẩn quanh trong tôi, tôi nghe tiếng anh Dũng đi qua nói bên tai tôi. Sao anh ấy nhiều năng lượng đến vậy, đang đi phía trước còn chạy lại phía tôi:
- Cố lên, Chevening còn đỗ được cơ mà.
Tôi phì cười rồi thoát mình ra khỏi chuỗi suy nghĩ vẩn vơ. Chevening còn chinh phục được rồi. Đó chẳng phải là mục tiêu tôi đã từng nghĩ mình sẽ chẳng có một cơ hội nào khi mà tôi mãi ngập chìm trong một đống tự ti, rằng mình chẳng có gì xuất sắc, rằng tôi thấy quá nhiều khuyết điểm, quá xa vời so với bảng thành tích rực rỡ của các anh chị vẫn xuất hiện trên báo. Nhưng chẳng phải tôi đang ở đây, ở nước Anh, ở giữa miền núi non hùng vĩ của Scotland, nơi mà tôi chưa từng nghĩ tới.
Có lẽ bản kế hoạch tôi đặt ra trước đó cũng chỉ gói gọn trong không gian nhỏ hẹp của những điều tôi biết. Tôi phải thoát ra khỏi cái hộp chật hẹp để bước a thế giới. Tôi đang ở Anh, đang tiêu tốn bao nhiêu tiền nữ hoàng, chẳng nhẽ tôi lại chỉ làm những việc thường ngày như khi tôi vẫn đang ở Hà Nội. Ít ra lúc đó, tôi chợt nhận ra một cái tôi thật khác, khác nhất sau tròn 6 tháng đặt chân đến nước Anh.
Đến đoạn này đã là quá muộn để tôi hối hận vì chuyến đi này. Tôi sẽ không thể quay về vì không biết đường và mắt tôi chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa của tuyết. Tôi cũng chẳng thể ngồi ở đây, bởi vận động giúp chúng tôi chống lại cái lạnh giữa núi tuyết, nếu ngồi lại đây, tôi sẽ chết cóng. Tôi không còn cách nào khác, đó là theo chân mọi người tiền về phía trước.
Chúng tôi qua các cột mốc rồi dừng lại để nghỉ 1 phút, không nghỉ lâu vì sẽ không kịp quay về trước khi trời tối. Dây giày tôi lại tuột, bạn hướng dẫn viên cúi xuống giúp tôi buộc lại dây giày và phát hiện ra trong giày tôi toàn tuyết đã len lỏi vào bên trong. Sau khi sửa lại, tôi đã thấy dễ đi hơn. Cứ đến một đoạn nghỉ, chân tôi lại khụy xuống quỳ trên trên tuyết. Tuyết dày nên rất êm. Chẳng biết ngoài trời bao nhiêu độ, người tôi nóng bừng.
Đoạn nghỉ ngơi sau khi hoàn thành đoạn cột mốc số 6, có lẽ chỗ pizza, bánh mỳ, hoa quả, dưa chuột sáng nay ăn không đủ để kéo tôi đứng dậy. Cô bạn của anh Dũng cho tôi một thanh socola Snicker để lại sức. Vì sợ tay tôi lóng ngóng làm bay mất vỏ kẹo, bạn hướng dẫn viên giúp tôi bóc vỏ lấy socola rồi vội nhét vỏ kẹo vào túi áo khoác. Đó là thanh socola ngon nhất tôi từng ăn. Nó cứng đơ trong cái lạnh âm độ C giữa sườn núi tuyết. Tôi cảm nhận được vị ngọt sắc lịm của nhân caramen dẻo quẹo, quyện với vị lạc bùi bùi giòn tan bọc trong lớp socola đen đắng ngắt. Tuyết trắng, mềm và lạnh buốt, thỏi socola đen cứng tan dần trong miệng, tôi còn thấy cả cái vị tê lạnh của bông tuyết tan dần trên môi.
Từ bé mỗi lần bố đi công tác về socola xếp đầy tủ lạnh tôi chẳng bao giờ động đến nhưng chẳng hiểu sao từ khi ở London tôi nghiện Socola. Đặc biệt là sau khi ăn cây kem vị Windsor Castle Chocolate hôm đến thăm cung điện Buckingham, cây kem lạnh mát trong trẻo vị mùa thu ngon đến sửng sốt. Cái cảm giác nhai viên socola chip giòn tan đắng ngắt trước khi kem ngọt lịm mềm mịn tan dần trong miệng khiến tôi thích mê. Và từ đó tôi ăn bánh phải triple chocolate, mỗi khi có lý do đặc biệt (hoặc không đặc biệt lắm) tôi lại mua kem que phủ socola về ăn. Thanh socola đó thực sự cứu tôi khi tôi chỉ muốn nằm yên một chỗ. Tôi tự nghĩ, ngon thế này, khi về London tôi sẽ mua Snicker ăn cho thỏa thích. Ở Việt Nam tôi ít ăn socola vì sợ béo, nhưng lúc sắp lăn đùng ra giữa trời không hiu quạnh lạnh lẽo này thì béo hay gầy có nghĩa lý gì chứ, bạn sẽ chỉ nghĩ làm sao yêu bản thân nhất có thể. Khi mọi người đã sẵn sàng, chúng tôi tiếp tục đi về phía trước.
Tuyết ngập đến đầu gối, gió vẫn thổi tuyết bay mù mịt. Tôi nhìn bốn xung quanh, không thể tin nổi tôi đang ở giữa cái khung cảnh mà tôi tôi chỉ thấy trên chương trình thám hiểm, cũng không khỏi rùng mình khi nghĩ tới đoạn phim tối qua. Đầu tôi lại bắt đầu nghĩ đến một cốc socola nóng, ngâm bồn nước nóng hay một nồi lẩu đầy thịt bò. Và rồi suy nghĩ ấy lại quay lại với đôi giày nặng trĩu và cái đầu gối mỏi nhừ của tôi.
Qua 8 cột một, đích đến ở ngay phía trước, tôi nhìn thấy đỉnh núi trước mặt. Thật gần. Thật gần. Tôi đi qua một khoảng trắng xóa rộng mênh mông. Tôi gần như bò ra lên đường, đi hai bước, dừng thở 10 hơi. Tuyết mềm xốp, giày tôi cứng đờ ngập sâu trong tuyết, bước chân tôi nặng như buộc tạ, cảm giác như tôi đang bước đang đi trên con đường dài vô tận. Nhìn ngay kia mà sao nó xa thế không biết.
Bạn hướng dẫn viên và một vài người bạn trong đoàn đã lên đến nơi, quay lại vẫy tay để chúng tôi bước tiếp. Thật chậm chạp, cuối cùng tôi cũng lết được lên đỉnh núi. Điều đầu tiên tôi làm là bỏ gậy leo núi xuống rồi nằm ra dưới chân cột mốc, ôm cái cục tuyết trắng tinh như ôm cái gối ôm ở nhà. Vừa nằm chưa được phút, các anh chị lại kéo dậy để chụp ảnh. Tôi không biết lúc đó nhìn tôi thảm thương thế nào, nhưng tôi vẫn cười tươi trong chiếc áo hồng rực rỡ.
Chúng tôi ra một góc khuất để ăn nốt gói đồ ăn trưa mang đi từ sáng. Đúng là không có kinh nghiệm chuẩn bị đồ leo núi, khoai tây luộc, bánh mỳ, trứng luộc, cảm giác như tất cả những gì nhạt nhẽo vô vị nhất đựng trong gói đồ ăn trưa của chúng tôi. Tôi uống chai nước suối tôi lấy bên đường uống, cảm nhận những hạt đá bắt đầu kết tinh lạo xạo tê buốt trong miệng. Chúng tôi không thể ở lại lâu, bạn hướng dẫn viên thấy thời tiết có vẻ xấu đi, và chúng tôi cần xuống núi trước khi mặt trời lặn. Khi hồi sức, chúng tôi lại đi xuống.
Chặng đường về không mệt như chặng lên, nhưng khiến tôi sợ hơn. Thời tiết càng lúc càng xấu, gió mỗi lúc một to cảm giác như có bão. Tôi chỉ ước mình biến thành một quả cầu tuyết và lăn xuống cho lẹ. Có những lúc tôi hoảng sợ khi trời bụi mù mà mắt ko đeo được kính nên tôi không thấy anh chị đi trước. Có lúc tuyết vào mắt cay xè khó lắm mới mở lại được. Có một đoạn gió, những hạt đá tuyết đập mạnh vào người, tôi bị gió đẩy ngã bệt xuống đất. Tôi hét ré lên ngồi ôm gối, quay lưng lại để tuyết đập vào lưng thay cho vào mặt. Tóc tôi tuột ra khỏi mũ áo rồi đóng đá cứng đơ. Tệ nhất là có khúc cua, vì sợ trượt xuống dốc, tôi đi sát vào đoạn tuyết dày phía bên trong đường, tuyết lún sâu, khi chân tôi dẫm xuống, ống đồng tôi đập ngay vào hòn đá đau điếng.
Khi đó tôi rất sợ, tôi lại nghĩ “Nhờ ơn trời đất, chỗ tuyết tôi dẫm lên và số những bông tuyết tát vào mặt tôi hôm nay đủ bằng 25 mùa đông qua cộng lại. Thôi thì giấc mơ tuyết trắng thành hiện thực, con cũng chẳng dám ước thêm.”
Tuyết ngớt dần khi chúng tôi đi xuống thấp hơn. Khi thấy ánh mặt trời vàng ươm lấm lem trên đỉnh núi màu cỏ úa trước mặt, màu xanh cây cỏ và màu xanh của bầu trời dần thay cho màu tuyết trắng mênh mông, tôi nhẹ cả người. Tôi cởi mũ áo khoác, đeo lại kính để ngắm nhìn lại khung cảnh của cao nguyên và ánh nắng chiều chiếu xuống những tán cây thưa thớt. Đi xuống đi qua những dốc đá, tôi thậm chí còn chẳng có ký ức nào về đoạn đường dốc đá này khi vừa mới đi qua sáng nay. Trời xanh trên đầu và đỉnh núi tuyết xa dần phía sau lưng. Chúng tôi xuống chân núi khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống nhuộm vàng những đồng cỏ xanh ướt đẫm sau cơn mưa.
…
Chúng tôi có tất cả 5 tiếng để đi lên đỉnh núi và 3 tiếng để đi xuống. Suốt tám tiếng ấy, tôi nghĩ về rất nhiều điều. Tiêu cực có, tự động viên mình cũng có, và cả những kế hoạch, về sự thay đổi tôi sẽ làm sau khi về. Thực lòng vẫn không hiểu tại sao mình lại bắt đầu chuyến đi này. Một chuyến đi có quá nhiều điều xa lạ với tôi, và liệu có phải đó là ước mơ một lần được thầy, được chạm, được sờ, được cầm nắm tuyết trắng tinh mà tôi vẫn mơ từ hồi bé đã thành hiện thực. Giờ thì khi nghĩ đến tuyết tôi vẫn rùng mình.
Một phút nào đó trên chặng đường lên Ben Nevis, tôi thấy tôi của những ngày xưa, nhớ những ngày tôi vắt hết từng khoảng thời gian và sức lực để làm tất cả những điều mình thích. Tôi nhớ cái tôi bớt nữ tính hơn, gai góc và liều lĩnh hơn, khác với tôi lúc đi làm văn phòng, khi ở trong bếp hay làm những việc rất nữ tính như chơi đàn, đọc sách. Tôi lại nghĩ người ta sinh ra con trâu để cày, con muỗi để vo ve, và chắc không sinh ra tôi để leo núi tuyết. Đây là lần đầu và tôi nghĩ đó là lần cuối. Nhưng trong cuộc sống này, tôi còn nhiều đỉnh núi khác phải vượt qua. Không có khó khăn, thử thách, tôi sẽ không thể biết được mình mạnh mẽ thế nào. Và để leo lên đỉnh núi ấy, một cô gái không cần hoa tươi. Điều tôi cần nhất là những lời động viên và một thanh socola đen đắng ngắt để có thêm năng lượng đi qua những con đường tuyết lạnh trắng xóa.
Về đến nhà, ít nhất tôi vẫn còn đủ sức để nhận đi siêu thị, mua đồ về nấu một nồi lẩu, trước khi tranh được cái bồn tắm để ngâm nước nóng. Tối hôm đó, chúng tôi ăn mừng một hành trình thành công.
…
Ngày 9/3/2019
Sáng chủ nhật, theo kế hoạch, chúng tôi sẽ đi cao nguyên Glen Coe nhưng chân đau rã rời, còn leo được cao nguyên nào nữa, chúng tôi dành 1 ngày lười biếng dậy muộn, ăn sáng no nê và cà phê đến khi lên tàu về nhà. Chúng tôi phát hiện ra rằng, tại nơi có nhiều người đau chân thế này, chưa có một tiệm massage chân nào cả, và vùng núi xứ lạnh thế này cũng chưa quá quán lẩu nào cả, một cơ hội kinh doanh tuyệt vời. Đi qua cửa hàng bán đồ lưu niệm trên phố, thôi mua một viên nam châm để đánh dấu địa danh đã đi qua và một huy hiệu nhỏ, món quà cho nhà chinh phục đỉnh núi cao nhất nước Anh. Nhìn về phía bên kia hồ, tôi thấy cầu vồng lên vắt qua những ngọn núi phủ tuyết trắng sau những cơn mưa dài.
Tạm biệt mọi người về Leeds và Edinburgh, tôi lên tàu một mình về London. Tôi gặp lại cô bạn đi cùng chuyến tàu từ London lên Scotland hôm trước. Cô ấy đưa cho tôi tờ phiếu khiếu nại vì chuyến đi tàu đã khởi hành chậm hơn 30 phút, vậy nên tôi có thể được nhận lại một nửa số tiền vé của mình. Cô ấy cũng kể về kế hoạch leo núi Ben Nevis vào chủ nhật nhưng thời tiết xấu quá nguy hiểm ko thể lên được nên phải hủy tour. Tôi lại thấy mình may mắn.
Viết trên tàu Caledonian Sleeper, 20h 10/3/2019 Kỷ niệm tròn 6 tháng đặt chân đến nước Anh.
…
Ngày 10/3/2019
Chuyến tàu lại dừng ở Edinburgh lúc nửa đêm để đổi toa, khi đã yên tâm về hành trình sẽ tới London tôi ngủ vùi, quên trời đất. Đến khi tia nắng đầu tiên của tuần mới chiếu xuyên qua cửa sổ, tôi mở mắt thấy biển ga London Euston. Về đến nhà rồi, mùi thân quen của London thân thương đến lạ. Tàu dừng bánh lúc 8h sáng và lớp học của tôi bắt đầu lúc 9h30. Tôi chạy về nhà, lên đến cửa gặp Thư:
- Ôi chị!!! – Chắc cô ấy nhìn bộ dạng tôi rất tệ.
Tôi biết khi đó nhìn tôi không phù hợp với khung cảnh hiện đại và thời trang của London cho lắm. Vội vàng đi tắm rửa, thay đồ, đánh son, kẻ mắt để giấu đi khuôn mặt mệt mỏi và chạy đi xuống ăn sáng. Tôi uống gấp đôi lượng cà phê sáng để xóa đi sự mệt mỏi sau chuyến đi dài và một đêm ngủ chưa đủ giấc, lấy lại “thần thái nữ hoàng” rồi đi bộ đến trường. Ngày hôm đó, tôi vẫn tỉnh táo nghe giảng ở trường đến 5h chiều. Tôi khoe với cô bạn cùng lớp bức ảnh chúng tôi chụp trên đỉnh núi tuyết, cô bạn tròn mắt bảo:
- Liều lĩnh vậy? Tại sao cậu có thể tìm thấy niềm vui ở chỗ đó?
Vui thì phải tùy người nhưng đó chắc chắn là trải nghiệm nhớ đời. Đi học về tôi ghé qua Tesco tự tặng mình một thanh Snicker ngọt lịm vị caramel quyện với đậu phộng giòn tan bui bùi bọc trong sô cô la đen đắng ngắt, và chợt nhận ra thanh sô cô la trên núi tuyết ngon hơn rất nhiều.
Tối hôm ấy, chúng tôi đọc tin một bài báo trên BBC, hai người leo núi vừa thiệt mạng trên đỉnh Ben Nevis do bão tuyết, chỉ một ngày sau hành trình của chúng tôi. Chính lúc ấy, tôi mới thấy mình may mắn đến nhường nào, và phải trân trọng những trải nghiệm này đến thế nào.
… Nghe lời cô bạn gặp trên chuyến tàu, tôi gửi thư hỏi hãng tàu Caledonian Sleeper về việc họ đã khởi hành chậm hơn 30 phút lúc tôi đi từ Edinburgh lên Fort William hôm 8/3. Ngay hôm sau, tôi được hoàn lại một nửa số tiền vé của toàn chặng từ London đến Fort William. Dịch vụ thật tuyệt vời cho món quà 8/3 hoàn hảo.
Những bài viết khác về trải nghiệm ở UK của mình: UK rainy and sunny diary
Cám ơn bạn đã ghé qua Blog, hãy ấn Subscribe để không bỏ lỡ những bài viết mới nhé.
1 Comment