Mình vừa đọc lại những dòng mình viết tạm biệt tuổi Teen bước sang tuổi 20. Người ta nói tuổi 20 là tuổi đẹp nhất và cũng nhiều thử thách nhất. Bước sang tuổi 20, mình đã qua giai đoạn của những hão huyền, mộng mơ. Không còn đi theo một hình mẫu hào nhoáng trong truyện. Phần nhiều những năm qua mình thường làm những điều chẳng mấy ai làm, hoặc những điều người ta nghĩ mình sẽ chẳng làm được. Mình cứ thử, cứ sai, cứ khủng hoảng, và rồi như cơn dông tố đi qua, cuốn theo những màn mây đen mù mịt, mình nhìn thấy con đường phía trước trở nên rõ ràng hơn, nhìn thấu cả những góc khuất trong tâm hồn mình.

Nội dung này đã có trên podcast mời bạn lắng nghe:

Nhìn lại hành trình 10 năm qua, có nhiều điều mình cũng không làm được. Có nhiều giấc mơ không thành. Có số lần thất bại nhiều gấp 10 lần số lần thành công. Nhưng mình hài lòng về hiện tại và tự hào về hành trình đã đi qua. Hôm nay, lúc ra ngoài đi chợ, hít hà tiết trời lập thu, mình chỉ thấy một sự bình an, có chút chạnh lòng tiếc nuối thời gian nhanh quá, nhưng có chút háo hức như đang đợi một điều gì đó mới mẻ đang đến. Chẳng hiểu sao có một suy nghĩ hiện lên trong đầu “Nếu giờ trúng lotto 1 triệu bảng thì mình làm gì?”, và cũng kỳ lạ sao câu trả lời hiện lên trong đầu mình “Mình chỉ muốn có thêm thời gian, chứ thêm tiền giờ cũng chẳng biết làm gì?”.

Chào đón một chặng đường mới trên hành trình trưởng thành, mình sẽ nhìn lại một số dấu mốc và những điều mình học được ở tuổi 20s. Có lẽ đây là bài post siêu dài và như tóm tắt rất nhiều post trước đây. Nhưng mình nghĩ đây là một bài blog thật đặc biệt.

GridArt_20230821_134044698

2014: Học cách tin vào chính mình

Bước sang tuổi 20 là khi mình đã có một chút dấu  ấn để có thể tự tin hơn. Sang năm 3 đại học, hoạt động câu lạc bộ ở trường cũng giãn dần, mình tập trung hơn vào các sự án riêng và đi thi các cuộc thi ngoài trường đại học. Việc được Giải nhất trong  3 cuộc thi liên tiếp, không chỉ cho mình những cơ hội thực tập, tiền tài trợ để thực hiện dự án, một vài lần lên TV, lên báo, mà hơn cả, những thành tựu ấy cho mình tự tin hơn vào khả năng của mình. Mình không còn là con bé “nhà quê lên tỉnh” thi đâu cũng trượt, ngại nói, ngại tiếp xúc khi xung quanh mình toàn người giỏi, hướng ngoại, còn nhà giàu nữa. Mình cảm thấy bản thân của ngày xưa: Không đủ giỏi, không đủ xinh, không giàu, không có gì nổi bật. Sự công nhận giúp mình tự tin tin làm dự án đi thi, tự tin trình bày ý tưởng, thuyết trình và phát biểu trước một sân khấu lớn, tự tin khi tham gia các sự kiện, giao tiếp và networking với những người giỏi. Từ một đứa ngại nói trước đám đông, mình thành người mà thậm chí bạn mình nộp dự án đi thi còn nhờ mình lên sân khấu thuyết trình hộ.

Đây cũng là lúc, mình bắt đầu chọn cho mình một con đường sự nghiệp để đi. Khi ấy mình muốn trở thành nhà nghiên cứu về phát triển bền vững thay vì một Giám đốc sáng tạo hya CEO như ước mơ hồi mới vào dại học. Mình không còn làm designer trong các dự án nữa, mà nếu có tham gia vào các hoạt động mình thích làm nội dung và tập trung làm nghiên cứu các dự án về kinh tế xanh. Mình bắt đầu công việc thực tập tại 1 NGO nghiên cứu về năng lượng bền vững, một công việc mình mơ ước bây lâu và hồi ấy mình cũng định sẽ theo đuổi công việc này sau khi tốt nghiệp. Khi ấy cùng lúc mình có 2 công việc, 1 công việc dịch thuật part-time và 1 công việc thực tập. Mình dành dụm tiền đi làm thêm mua cây đàn piano điện (8 triệu VNĐ) bắt đầu hành trình tự học Piano . Mình cũng tiết kiệm 9 tháng trợ cấp thực tập để mua chiếc máy ảnh Canon 60D vào đầu năm 2015 và bắt đầu chụp ảnh. Chiếc máy ảnh theo mình trên mọi con đường đến tận bây giờ.

Cùng năm ấy, mình được chọn tham gia chương trình học tập và tham quan tại Thái Lan. Đây là lần đầu tiên mình đỗ một chương trình trao đổi đi nước ngoài (và cũng là lần duy nhất). Lần đầu tiên mình tự tin vào khả năng tiếng Anh của mình. Thực sự mình không phải người giỏi Tiếng Anh. Trước đấy, cứ mở miệng ra, mình đều bị chê phát âm không chuẩn nên mình để sự tự ti ấy hạn chế bản thân rất nhiều.

Mỗi thành tựu dù nhỏ hay cả những thất bại đã qua chính là bước đệm để mình đạt được những thành tựu lớn hơn. Bước vào tuổi 20, mình như con bướm, dang đôi cánh nhỏ, thoát ra khỏi vỏ kén.

2015: Khủng hoảng tuổi 20. Thử và sai để tìm ra con dường dành cho mình

Nếu như năm 2014 tràn đầy thành tựu và sự tự tin, thì năm 2015 cho mình cái nhìn thực tế hơn về sự kỳ vọng, khả năng của mình đến đâu so với những yêu cầu thực tế của cuộc sống. 2015 là một năm nhiều thử thách và mình bắt đầu giai đoạn mang tên “Khủng hoảng tuổi 20”.

Với tiền tài trợ sau giải Nhất cuộc thi Mùa hè nước của Unilever, mình xây dựng dự án ở Cát Bà. Năm ấy, lên báo, lên VTV mấy lần, đi sự kiện cùng người nổi tiếng. Phía sau sự bình tĩnh của một trưởng dự án vừa hoàn thành công trình là một con bé vừa nhận ra mình thiếu thực tế, và đầy những khuyết điểm. Mình đã suy nghĩ quá nhiều và tự làm mọi thứ loạn lên, cáu gắt với bạn cùng team.

FullSizeRender

Tốt nghiệp đại học, cũng là lúc mình nhận ra con đường mình đã vạch ra cho bản thân là làm việc trong các NGOs không còn phù hợp nữa. Mình nghỉ công việc thực tập, nghỉ cả việc làm thêm, rồi bước vào những ngày vô định. Không trường, không lớp, không nhan sắc, không tài năng, không quan hệ chống lưng, cũng chẳng nhiều tiền. Vô sản toàn tập. Kết quả học tập của mình không cao như một “FTUer tiêu chuẩn”. Mình chỉ tốt nghiệp bằng Khá, nên ai nói mình học giỏi mình cũng thấy hơi ngại. Mình có hơn nửa năm thất nghiệp. Mình rải đến 60 bộ hồ sơ xin việc cả bắc, cả nam, cả nước ngoài, đủ mọi vị trí mình có thể làm, từ nghiên cứu, viết lách, đến làm admin, thư ký… mà không tìm được. Đó là cảm giác rất đáng sợ, và cũng nhiều tủi thân khi vô tình so sánh bản thân với bạn bè xung quanh, khi họ đã đi làm hoặc đi du học. Nếu em nào cũng đang ở trong hoàn cảnh này, chị sẽ dành cho em một cái ôm thật chặt cùng sự thấu hiểu.

Đến cuối năm, mình đi làm ở Vietnam Airlines, một công việc mà mình chưa bao giờ tưởng tượng ra. Mình yêu công việc của mình. Mình nhớ lúc vẫn còn đang thi tuyển, mình rất ngại vì công ty ở xa quá, cách nhà mình tận 14km. Rồi còn nghĩ vẩn vơ, công ty nhà nước, lơ ngơ như mình vào làm sao. Nhưng rồi, đi qua cây cầu Chương Dương bắt ngang qua sông Hồng, đi qua những định kiến mơ hồ, công việc này đã đưa mình đi một cuộc hành trình rất dài, đến những nơi mình từng ao ước. Và từ ấy mình nhận ra một bài học, đứng dậy sau mỗi thất bại, cơ hội tốt hơn đang chờ mình ở phía trước, chỉ cần mình không ngừng tiến lên

2016: Trường đào tạo mang tên “Chốn công sở”

Môi trường làm việc là lò đào tạo vô cùng chuyên nghiệp, không chỉ về kiến thức, hàng loạt các kỹ năng quản lý thời gian, tin học, giao tiếp, thuyết trình, thư tín thương mại, mà môi trường ấy còn dạy mình biết cách ăn mặc chuyên nghiệp hơn, dưỡng da trang điểm để trở nên xinh đẹp hơn, biết chỗ nào ăn ngon, biết nhà hàng nào đủ sang để mời khách. Và trên tất cả, nơi ấy dạy mình về những mối quan hệ, cách đối nhân xử thế.

Bạn bè nói với mình rằng, mình có một công việc rất fancy, công ty nổi tiếng, đi công tác nước ngoài, văn phòng đẹp, suốt ngày thấy đi du lịch và còn toàn ở resort 5 sao. Nhưng cuộc sống “fancy” rồi cũng biến mình thành một con người khác, khác với mình hồi đại học. Mình ít viết lách, ít chụp ảnh, không đọc sách thường xuyên, không còn thiết kế và không còn hoạt động xã hội, tình nguyện nào cả…Dường như một phần nghệ sĩ cùng tất cả nhiệt huyết “muốn thay đổi thế giới” của mình được gói ghém lại, cất trong tủ. Mục tiêu của mình khi ấy là mua nhà, và mua xe ô tô. Mình không còn sự tò mò với thế giới bên ngoài. Có một lần, mình nhắn tin cho một người bạn cũ và hỏi “Anh ơi, dạo này thế giới có gì hay ho không?”. Bản thân mình biến thành một người nhàn nhạt, với khả năng chuyên môn non nớt, kém tự tin, cũng chẳng có gì đáng tự hào. Vậy nên, mình hiểu ánh mắt của đồng nghiệp dành cho mình khi ấy thế nào.

Có lẽ vũ trụ không để cho mình yên ổn được lâu. Vào đúng ngày sinh nhật, mình chuyển sang phòng mới, công việc mới, lại học lại từ đầu, và những mối quan hệ cũng thay đổi. Tự nhiên mình thấy mình có nhiều thời gian rảnh hơn, không còn phải làm việc về muộn. Mình quay lại học Tiếng Pháp, đầu tư đồ nghề học làm bánh, và bắt đầu học Violin. Ai cũng bảo học đàn cần năng khiếu, và phải học từ nhỏ. Nhưng mình vẫn nghĩ rằng muộn màng còn hơn không. Đi làm và có thể tự lập. Lớn lên là khi mình mới có điều kiện thực hiện những điều hồi bé không được làm.

2017: Không thử sức, mình sẽ không thể biết liệu mình có làm được hay không

Công việc mới, học nhiều điều mới, không phải điều quá tệ. Năm ấy, mình còn được thưởng thêm tiền là “chuyên viên tiêu biểu”. Tiền thưởng Tết rủng rình, mình nâng cấp cây đàn Piano điện thành cây đàn Piano cơ Upright Yamaha U2G, giá trị bằng 6 tháng lương của mình khi ấy. Mình chẳng suy nghĩ nhiều. Ai cũng hỏi mình chọn đàn thế nào, chuyên gia nào chọn hộ. Mình chỉ đi một mình, ra hàng nhìn cây đàn ưng ưng rồi quẹt thẻ. Anh thợ lên dây đàn đến bảo dưỡng định kỳ vẫn luôn nghĩ mình là sinh viên nhạc viện, vì anh bảo chẳng có đứa nào chơi cho vui mà mua cây đàn này, lại còn chỉ để trong phòng ngủ. Đó là khoản đầu tư mình thấy tự hào nhất từ trước đến giờ. Khi mình nói mình thích, mình sẽ không tiếc thời gian, tiền bạc và công sức, và chẳng có một lý do nào thoái thác cả.

Năm ấy mình cũng lần đầu tiên đặt chân đến châu Âu trong một chuyến công tác. Chuyến đi ấy khiến mình nhớ về ước mơ đi du học của mình. Mình cùng cô bạn mở tiệm bánh Qute Pice, bán hàng online. MÌnh cũng định mở một Studio chụp ảnh nữa, logo thương hiệu đã xong nhưng chưa kịp quảng bá để đi vào hoạt động. Mình vẫn đi học Violin, học Tiếng Pháp, thêm mấy tối học Tiếng Anh để thi lại IELTS, và sau bao năm mơ mộng, mình chính thức chuẩn bị hồ sơ apply học bổng du học.

Năm 2017 cho mình nhận ra về sự “co giãn” của thời gian. Mình có thể làm được rất nhiều việc, mình học cách quản lý thời gian một cách hiệu quả nhất. Hơn cả, cuối cùng mình cũng hành động và thử sức với những việc mình muốn làm từ lâu: Kinh doanh, chơi đàn, đi du học. Dù không phải việc nào cũng thành công, nhưng không thử mình sẽ chẳng thể biết mình có làm được hay không.

2018: Ước mơ nào cũng cần một cái deadline.

Khi thử sức, mình đã cho mình một cơ hội. Và cuối cùng, ước mơ đi du học cũng thành hiện thực. Cái khoảnh khắc ấy tuyệt vời đến khó tả. Đi du học cũng là lúc nhiều việc ở nhà phải dang dở. Mình nghỉ học Violin dù mới đầu tư cây đàn Kenedy mới. Tiệm bánh cũng dừng hoạt động khi 2 giám đốc kiêm nhân viên cùng đi du học. Trước khi đi du học, mình cũng làm được một việc bao lâu nay nói “sẽ làm” mà mãi không làm đó là đi học bơi. Và mình biết bơi.

Năm 2018, cho mình hiểu rằng dự định, kế hoạch, ước mơ, sở thích sẽ mãi mãi chỉ trên giấy hoặc trong những suy nghĩ mơ hồ nếu như mình không hành động, cho mình một cái deadline và áp lực để thực hiện. Có ước mơ rồi, mình đã làm gì vì ước mơ đó. Mình luôn cảm thấy là có những việc dù bên ngoài có vẻ chẳng để làm gì, làm rồi cũng thất bại thôi, nhưng chúng đã rải thảm cho mình đi đến những thành công sau này. Nhìn cái profile của mình khi ấy chắc chẳng ai nghĩ mình đỗ Chevening đâu, nhưng mình còn đỗ ngay lần đầu apply nữa chứ. Nếu mình thành công, điều đó thật tuyệt vời, nếu mình thất bại mình cũng học được những bài học. Nên mình cứ làm, dù mình biết cơ hội thật mong manh.

IMG_4448 edited 23

“Có một câu chuyện về người ăn xin, hàng năm quỳ dưới tượng của thượng đế và cầu xin. “Xin ngài hãy cho con trúng số. Anh cầu từ năm này qua năm khác đến nỗi thượng đế phải bực mình hiện lên và nói “Con ta, làm ơn hãy dậy đi mua 1 tấm vé số”.

Mình luôn có trong tay những tấm vé số của mình. Có nhiều việc không phụ thuộc vào sự quyết định của mình, nhưng ít nhất khi nộp hồ sơ, mình cho mình cơ hội để người khác biết mình là ai. Dù bỏ công sức mà chuyện không thành (như tiệm bánh của mình chẳng hạn), mình sẽ biết mình thực sự có thích làm điều đó hay không.  

2019: Nhìn thế giới với trái tim rộng mở

Học thạc sĩ cũng giúp mình củng cố lại sự tự tin về việc học của bản thân. Mình tìm lại sự đam mê với những bài nghiên cứu và những buổi thảo luận. Mình tốt nghiệp loại Distinction, một môn đứng nhất lớp, và khóa luận xếp thứ 2 toán khóa. Việc này cho mình bớt đi sự tự tin vì kết quả học tập hồi đại học.

Đi du học, cũng là khi mình mình được mở mang tầm mắt, khám phá nhiều điều mới, đi những nơi chưa từng đến, ăn những món chư từng ăn, gặp đi những người không nghĩ sẽ gặp. Có những điều mà trước đây mình mở chỉ thấy trên TV, trong phim, và mình được tận mắt trong thấy, được nếm, dược ngửi, được sờ, được thử. Chính khi ấy mình mới nhận ra có rất nhiều điều mình trải nghiệm khác với những gì mình từng xem qua trải nghiệm của người khác. Khi ấy, mình hiểu về sự dẫn dắt của truyền thông, hiểu về sự phiến diện và định kiến tạo nên bởi những câu chuyện một chiều. Mình nhận ra rằng chúng mình đã bỏ lỡ rất nhiều món ăn ngón chỉ vì người xa lạ nào đó review “nó không hề ngon” nên mình đã không thử; chúng mình đã bỏ qua một nơi nào đó chỉ vì nó chưa từng được xuất hiện trên tạp chí du lịch. Mình bắt đầu học cách bỏ qua những định kiến để nhìn thế giới xung quanh, bằng đôi mắt và trái tim của mình.

Đi du học, cuộc sống chỉ có 1 cái giường, 1 cái bàn học và 1 cái tủ quần áo, đồ đạc gói dọn trong 2 cái vali đôi, dạy mình biết thế là nào đủ. Bỗng nhiên cái mục tiêu phải mua nhà thật to, mua  xe thật xịn của mình hồi đi làm trở nên mờ nhạt. Và mình bắt đầu suy nghĩ về điều gì thực sự quan trọng với bản thân, điều gì khiến mình hạnh phúc. 

Những trải nghiệm ấy dạy mình về sự đa dạng của thế giới, và cả về khái niệm của hạnh phúc nữa. Chúng giúp mình tập trung hơn vào sự khác biệt của bản thân, không đi theo những lối mòn và những tiêu chuẩn.

Graduation

2020: Đối mặt với sự thất vọng, khi niềm vui không còn được tạo ra bởi những thành tích và sự công nhận bên ngoài

Chắc sẽ chẳng ai trong chúng ta quên được điều gì xảy ra vào năm 2020: Covid. Cuối năm 2019, khi Covid còn chưa xuất hiện, sốc văn hóa ngược sau khi từ UK trở về cũng đủ khiến lòng mình trùng xuống. Mình nhìn lại những tấm ảnh ở UK, xe bus 2 tầng đỏ, những công viên, những ngôi nhà tường trắng khung gỗ đen tuyền, như thể nhìn lại một giấc mơ mình chưa muốn tỉnh. Chưa kịp làm quen lại với cuộc sống hối hả ồn ào ở Hà Nội, vừa hô quyết tâm phấn đấu công việc, bao dự án muốn làm thì Covid ập tới, giáng mạnh vào ngành hàng không mình đang làm, và giáng mạnh vào tinh thần của mình.

Mỗi ngày đi làm chúng mình chỉ nghe tin đóng cửa thị trường, giảm lương, và cắt giảm nhân sự. Nếu như năm 2019 khám phá thế giới rộng lớn, vùng vẫy là vậy, thì năm 2020 tất cả mọi thứ đứng yên và mất mát. Cảm giác nhất như đang ở trên mây bỗng dững rơi tõm xuống vực sâu thẳm. Dường như tất cả những điều fancy mình có trong công việc (như đã liệt kê ở trên) biến mất, những thành tựu từng khiến mình tự hào về bản thân, những bức ảnh đi đây đi đó, tất cả chẳng còn nữa. Mình từng là đứa cho rằng niềm vui, sự thỏa mãn đến từ những thành tích và sự công nhận. Và rồi năm 2020, khi không còn những điều đó nữa mình hỏi lại bản thân mình “Liệu điều gì khiến cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa?”.

Một điều may mắn là mình không dính Covid. Giãn cách xã hội, không ra ngoài đi chơi, mình có nhiều thời gian hơn cho bản thân: Bắt đầu học Calligraphy, đầu tư em bàn phím cơ màu mè để viết hồ sơ apply PhD, học code, và viết blog. Nâng cấp trang Blog với tên miền riêng, đọc sách và chăm chút cho kênh review sách, tập đàn. Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn thế thôi. Hóa ra, niềm vui là do mình tạo ra.

2021: Học về tâm linh

Đến bây giờ, mối khi ai hỏi mình thích bản thân mình khi nào nhất, mình sẽ luôn nghĩ về năm 2021. Không phải mình của năm 2019 được tung hoành khắp ngả, mà là con người dũng cảm đối mặt với những khó khăn, thất bại triền miên của năm 2021, nhưng chưa bao giờ bỏ cuộc. Mình chỉ thích hoàn cảnh bên ngoài của năm 2019 thôi, còn bản thân mình tuyệt vời nhất vào năm 2021. Mục tiêu lớn nhất năm 2021 là apply PhD. Tiếp tục những bài học từ năm 2020, mình tiếp tục khám phá bản thân, học những bài học về tâm linh. Đó chính là bài học lớn nhất mình học được trong năm nay, cảm giác như thấy cuộc đời mình khai sáng, sang trang mới.

Điều giúp mình lấy lại tinh thần trong thời gian khó khăn không phải là bác sĩ tâm lý, thuốc hay một món quà nào đến bất ngờ mà là mình thực hành luật hấp dẫn, 28 ngày biết ơn và nghe theo mẹ mỗi sáng trước khi đi làm mình lên phòng thờ đọc kinh. Nghe đến chuyện sáng phải dậy sớm thêm 30p đến 1 tiếng, ăn mặc chỉnh tề, quỳ gối đọc kinh Phật, có vẻ rất ngại. Nhưng thật kỳ lạ điều đó khiến mình thoải mái, và cảm giác như đời mình sang trang vậy. Trước đây, mỗi sáng trước khi đi làm, chị mình nói vọng từ tầng trên “Phơi quần áo đi!”, mình lại hậm hực lên tầng thượng, vội vàng, bực dọc. Ra khỏi nhà mà tâm trạng không vui chả tốt tẹo nào, còn thêm quả tắc đường. Nhưng từ khi “giác ngộ”, sáng sáng đọc kinh xong, đợi hương tàn, mình kéo thảm ra hiên tập yoga, ngồi thiền, tưới cây rồi đi phơi quần áo, xong quay lại tắt nến, thay đồ đi làm. Một trong những điều mình thích là ngồi đọc kinh cùng mẹ.

20200717_164618-01

Đời thay đổi khi ta thay đổi là có thật. Mình bắt đầu những sáng cuối tuần đạp xe ở hồ Tây, tâm sự mọi chuyện với các anh chị trong nhóm, học thêm từ họ và chia sẻ cùng họ. Thực hành 28 ngày biết ơn, bỗng nhiên mọi thứ xung quanh, đặc biệt là những mối quan hệ của mình trở nên tốt đẹp một cách kỳ lạ. Nếu bạn có đọc kinh (và mở lòng đón nhận những thông điệp trong đó) bạn sẽ thấy trong kinh toàn dạy con người ta về yêu thương, làm việc thiện, ở hiền gặp lành, còn làm điều ác sẽ gặp báo ứng. Bởi vậy, mà càng tin vào vũ trụ, mình càng cố gắng bởi mình tin đất trời không bao giờ phụ lòng người. Khó khăn thử thách chỉ là bài học chúng ta cần được biết và bài kiểm tra sự nhẫn nại. Mình cũng đối mặt với những “sụp đổ” của những niềm tin, những điều mình từng tin tưởng và ngưỡng mộ không đúng nữa. Có những tình huống buộc mình phải nhìn mọi thứ theo một góc nhìn khác. Khi thấy mọi thứ vỡ vụn là lúc mình có thể xây dựng lại chúng theo một cách mới. Khoảnh khắc nhận ra sự thiếu sót của bản thân là khi mình học được điều mới. Ít nhất, sự sụp đổ của cái cũ là cơ hội cho điều mới được dựng lên.

Falling apart gives me the opportunity to rebuild myself to become a more resilient version

2022: Sự lựa chọn quyết định chúng ta là ai?

Suốt mấy tháng, sáng nào mình cũng lên sân thượng tưới nước cho hạt giống nhỏ. Lần đầu tiên gieo hạt giống nở hoa. Sau 2 năm kiên trì apply học bổng, mình nhận được 2 suất học bổng, quay lại UK học tiến sĩ. Và mình càng tin vào sự sắp đặt của vũ trụ. Khi mình đi tìm việc,  mình kiên trì để có được công việc mơ ước. Khi apply học bổng, mình kiên trì để và mình được Chevening, giờ đến PhD. Mỗi khi thất bại mình đều tự nói với bản thân bài học từ năm 2015 “Cơ hội tốt hơn đang đợi mình ở phía trước”.

Cuộc đời chúng ta là một chuỗi các quyết định lớn nhỏ. Từ việc hôm nay mặc gì ra đường, đi chơi ở đâu, sau thất bại thì cố gắng hay bỏ cuộc, làm những việc quen thuộc hay con đường mới… Tất cả quyết định chúng ta sẽ trở thành ai, cuộc sống sẽ thế nào. Mình tin vào vận mệnh, vận mệnh là những gì chúng ta dám tạo ra trong cuộc đời mình. Trước ngày sang UK, lòng mình nặng trĩu. Mình không biết điều gì đang đợi mình ở phía trước, chỉ bết rằng mình đã từng cố gắng rất nhiều để lên Hà Nội và lập nghiệp ở Hà Nội, giờ mình chọn bỏ lại cuộc sống ở Hà Nội mà mình từng mơ ước. Suốt những năm tháng của tuổi trẻ, mình chọn cố gắng để theo đuổi ước mơ và chấp nhận đánh đổi nhiều điều khác. Hi vọng và niềm tin về những điều mà mình xứng đáng giúp mình mạnh mẽ tiến về phía trước, khi giờ mình không còn ngu ngơ nữa, mình biết vũ trụ luôn dành cho mình những điều tốt đẹp.

Cũng có nhiều chuyện xảy ra không theo ý muốn. Bạn nhìn mình không bao giờ nói về tình cảm thì biết khía cạnh đấy trong cuộc sống của mình nó thế nào rồi đấy. Không phải mình không chăm chút cho nó đâu, chỉ là mình không muốn trái tim cứ bị dày vò bởi những tổn thương. Nhưng mình biết, điều gì cần xảy ra, chúng phải xảy ra, nếu không mình cũng chẳng là mình như bây giờ.

Everything happens not to you, but for you.

2023:  Khẳng định bản thân giữa thế giới rộng lớn, điều gì khiến mình hòa nhập nhưng không hòa tan?

Trong những game, nếu bạn thua, bạn sẽ thấy từ “Game Over” vả bạn luôn có thể bắt đầu lại. Còn nếu bạn thành công qua 1 cửa, màn hình sẽ hiện lên câu chúc mừng được vài giây rồi level cao hơn lại tiếp tục, thử thách mới lại bắt đầu. Ước mơ thành sự thật không phải “Happy Ending. They live happily ever after”, mà đơn giản chỉ là một cột mốc trên hành trình trưởng thành. Một cuốn sách viết rằng “Sự hào hứng đến từ thành tựu, nhưng sự mãn nguyện đến từ hành trình đạt đến thành tựu đó. Thử thách vĩ đại nhất không nằm trên con đường đưa chúng ta đến thành công. Thử thách đó chính là chúng ta sẽ làm gì với thành công một khi đã tìm ra nó.” Và ước mơ thành sự thật rồi, mình lại tiếp tục với “game level” tiếp theo. Lại đi học, lại apply job, lại đi làm intern học việc từ đầu.

DSCF0128-01

Cuộc sống ở Nottingham, không còn là học giả Chevening cho mình một cái nhìn khác về nước Anh. Không còn là London hoa lệ, mà là những miền quê như trong câu truyện của Jane Austen, Bronte. Mình thấy những mặt tối của cuộc sống “ở nước ngoài”. Không phải điều gì ở nước ngoài cũng tốt hơn, không phải du học toàn những điều nhiềm màu. Điều đó khiến mình càng thêm tin tưởng vào động lực đưa mình đến đây. Không phải để “đi nước ngoài”, không vì những thứ bề mặt hào nhoáng, mà để tiếp tục được đi học và khám phá bản thân mình. Bởi chỉ có động lực ấy mới giúp mình vượt qua những ngày ngay cả thời tiết cũng khiến mình buồn. Cũng động lực ấy cho mình cho mình cầm lái cuộc sống của mình, học cách làm bạn với chính mình, học cách tự mình đương đầu với mọi thử thách trong cuộc sống.

10 năm, chia tay tuổi teen để bắt đầu thực sự khẳng định mình ở thủ đô, để rồi giờ đây lại tiếp tục khẳng định bản thân mình trong thế giới rộng lớn hơn, giữa một nơi mà bản thân mình là thiểu số. Có một vài trải nghiệm không vui khiến mình tự hỏi về bản sắc cá nhân, điều gì khiến bản thân mình có giá trị, khi là một đứa “nhà quê lên Hà Nội” và giờ “đi Tây”. Mình học được rằng, điều khiến mình được tôn trọng ở nơi đây không phải bộ quần áo và những món đồ đắt tiền mình khoác lên người, không phải vì gia thế gia đình mình, không phải khi mình có mái tóc vàng và da trắng giống họ, không phải khi mình cố gắng trang điểm như một cô gái Tây, mà là khi mình thể hiện bản thân là một người hiểu biết và học hành đàng hoàng. Mình có thể làm việc và cống hiến. Khi mình có thể đàm đạo và phân tích những vấn đề trừu tượng như triết học, khi mình có thể nói với người Anh về lịch sử thế giới và lịch sử của chính họ. Kiến thức đã đưa mình được đi đến những nơi thật xa, và cũng là kiến thức cho mình được tôn trọng ở mọi nơi mình đến. Và khi mình biết mình là ai, bản thân phù hợp với việc gì, mình trở nên đặc biệt và giá trị.

Kết luận

Mỗi ngày cố gắng một chút để sau nhìn lại thấy mình đã đi một chặng đường rất xa. Nhìn cả chặng đường dài mới thấy cuộc đời có lên có xuống, những lúc buồn, rồi lại vui, vụn vỡ lại hàn gắn, mới thấy ý nghĩa của những điều tưởng chừng như tầm thường, mới thấy kết quả của sự cố gắng đã đưa mình đi đến đâu. Thành tựu cũng có nhưng thực ra thất bại cũng nhiều. Thất bại là động lực buộc mình không ngừng cải thiện bản thân, phải mãi về sau nhìn lại mình mới hiểu “may những điều đó đã diễn ra”. Đôi khi, một cuộc gặp thoáng qua cũng tạo ra khúc cua của số phận.  

Mình đã luôn để bản thân mình là lý do duy nhất cho mọi việc xảy ra với mình thay vì đổ lỗi cho hoàn cảnh. Mình học tất cả những điều mình thích chẳng cần biết có năng khiếu hay liệu đã quá tuổi? Chưa bao giờ ngại dù dậy sớm, thức khuya, nắng gắt, mưa bão, đường xa, lội suối, leo núi. Xin được phép nói về xuất phát hổng cao và quá khứ hơi bèo của bản thân để flex mình đã cố gắng nhiều thế nào. Lúc mới thi đại học, mình từng bị nói là “không có tương lai vì dốt tiếng Anh”. Thực ra chỉ vì mình được có 5 điểm thi TA đại học thôi mà, nay mình sắp đứng lớp đi dạy người Anh.

“Nếu thích thì tìm cách, không thích thì tìm lý do”

Những năm tháng không đo đếm được sự trưởng thành. Những nếp nhăn trên chán hay số tiền kiếm được không phải thước đo của tâm hồn. Cảm giác như mình đã đi qua một con đường gập ghềnh và thân đầy bầm dập nhưng bao tổn thương ở lại phía sau rồi. Có một điều rằng, mình rất ghét phải nhìn lại quá khứ với sự tiếc nuối. Mình sợ những thời gian chết và đặc biệt sợ cái tuổi 20 đẹp nhất của cuộc đời trôi qua mà mình chẳng tận dụng hết những cơ hội đã có. Mình sợ mình vẫn ngủ quên trên những kỷ niệm đẹp của quá khứ, mất thời gian ngồi đó tiếc nuối, hoài niệm và không làm gì cả. Nhưng mình sẽ không bao giờ quên những bài học mà tuổi 20s đã dành cho mình, bởi chính tuổi 20s ấy dạy mình biết cách sống cho hiện tại, đưa mình trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, ít nhất là phiên bản minh mẫn và hiểu biết nhất.

Nếu muốn nói với bản thân của những năm tháng tuổi 20, mình sẽ cám ơn cô gái của ngày hôm qua đã luôn đặt những tiêu chuẩn cao, và không ngừng cố gắng để vượt những tiêu chuẩn đó.

Mừng tuổi mới, thêm mặn mà, nhiều kinh nghiệm, sẽ không xử lý mọi điều như trẻ trâu nữa. Mình vẫn chỉ có mục tiêu cũ rằng “Những năm sau này, không muốn trở thành như ai, chỉ cần trở thành người mà Phương Anh của ngày hôm nay sẽ ngưỡng mộ“. Happy birthday to me!

Lavender

Cám ơn bạn đã đọc đến đâu. Đừng quên theo dõi qua email để không bỏ lỡ những bài viết mới trên Blog.

[jetpack_subscription_form show_subscribers_total=”false” button_on_newline=”false” custom_font_size=”16px” custom_border_radius=”0″ custom_border_weight=”1″ custom_padding=”15″ custom_spacing=”10″ submit_button_classes=”” email_field_classes=”” show_only_email_and_button=”true” success_message=”Success! An email was just sent to confirm your subscription. Please find the email now and click ‘Confirm Follow’ to start subscribing.”]