Tôi nhớ hồi cấp 3, tôi đã thấy cuốn sách này rất nhiều lần mỗi lần đi hiệu sách, mà tôi lại là đứa ghé qua hiệu sách hàng tuần đấy. Tôi đã cầm quyển sách này lên rồi lại đặt xuống không biết bao nhiêu lần. Mãi đến khi đi làm, tôi mới mua bản tiếng Anh “Eat pray and Love” để đọc và ngồi xem bộ phim nổi tiếng này. Đó là bộ phim tuyệt vời, nhưng tôi đó là cảm nhận của tôi lúc này, tôi hiểu rằng tôi của những năm tháng học cấp 3 sẽ chẳng thấy bộ phim và cuốn sách này hay bởi vì, phim hay là do tôi thấy sự đồng cảm. Và cứ mỗi lần xem lại, tôi lại nhận ra một thông điệp mới.

Tôi thích xem những bộ phim được chuyển thể từ truyện, và so sánh truyện hay hơn hay phim hay hơn. Chân thật mà nói, tôi mất rất nhiều thời gian để đọc truyện bởi cảm giác rời rạc khiến tôi không tập trung. Tôi thấy đó là cuốn nhật ký của Elizabeth Gilbert không hoa mỹ, không chỉn chu ngôn từ. Nhưng còn với phim, tôi đã replay vài lần những đoạn phim, những câu hội thoại tâm đắc. Vậy nên, nếu chấm điểm, tôi sẽ chấm phim 5/5 còn truyện 3/5.

Đây là những ghi chép rát sơ lược, còn bài viết cảm nhạn sâu sắc hơn sau nhiều lần xem phim (viets năm 2021), bạn hãy đọc bài viết [Movie Thoughts] Eat, pray and Love – Hành trình đi tìm chính mình

Phim kể về hành trình của Liz, một ngày cô bỗng cảm thấy cuộc sống của mình “thiếu thốn” và quyết định để lại tất cả đi đến Ý, Ấn Độ và Indonesia, ba vùng đất đều có tên bắt đầu bằng chữ I trong tiếng Anh. Tại đây, Liz dần chữa lành tâm hồn đã bị tổn thương từ lâu và tìm ra hạnh phúc thực sự của đời mình. Nói không ngoa khi đây hẳn là “Tuyên ngôn của phụ nữ thế kỷ 21”, dám tan vỡ, dám từ bỏ, dám tiến lên, và dám yêu.

Điều người ta vẫn hay suy nghĩ và đặt ra câu hỏi “Tại sao Liz lại li dị người chống của mình sau 1 năm kết hôn”. Đó thực sự là người đàn ông tốt, một người yêu cô chân thành. Tôi nhớ cảnh phim 2 người ngồi với luật sư, dù rất tức giận nhưng anh vẫn nói mình không cần sự nghiệp, tiền bạc, “Tất cả những gì anh cần là em”. Liz hiểu trái tim anh tan nát còn cô thì mang cảm giác tội lỗi. Cô vẫn yêu anh nhưng tình yêu dường như là chưa đủ. Hồi chưa có người yêu, tôi vẫn hay thắc mắc tại sao những người vẫn yêu nhau mà lại chia tay. Giờ đã qua 2 mối tình, tôi đã thấm thía câu trả lời cho câu hỏi đó biết bao . Chia tay, thấy tội lỗi và ích kỷ rồi sợ trái tìm minh tổn thương vì tình yêu.

Tôi cũng có 1 chiếc hộp chứa những kỷ niệm sau những chuyến đi, tôi cũng có 1 cuốn sổ và ghi chép lại tất cả những gì mình muốn làm, những nơi tôi muốn đi cũng giống như chiếc giương của Liz. Và rồi tôi cũng nhận ra, không chỉ phụ nữ các quốc gia như Châu Á, ngay cả phụ nữ tại xứ sở cờ hoa như Mỹ cũng luôn bị giằng buộc bởi nhiều thiên chức và họ luôn khao khát tự do.

Tôi yêu công việc của mình, tôi yêu chồng và con mình. Nhưng tôi ước mình có thể đi như cô, Liz.

Xem đến đoạn phim này tôi lại thấy mình giống cô bạn của Liz, tôi muốn đi, chỉ là tôi sợ, sợ mất cuộc sống bình yên như hiện tại của mình.

The only thing more unthinkable than leaving was staying; the only thing more impossible than staying was leaving.

Điều duy nhất khó có thể tưởng tượng hơn việc ra đi đó là ở lại, điều duy nhất khó có thể xảy ra hơn việc ở lại đó là ra đi.

Nhìn những cảnh phim Liz tại Ý, tôi ước gì mình được đến đó và tôi đã ước từ rất lâu rồi. Tôi thích nhất đoạn phim Liz và cô bạn đi ăn Pizza. Khi cô bạn băn khoăn về việc tăng cân, không còn mặc vừa chiếc quần Jean nữa.

pizza4

Cách giải quyết duy nhất là “đi mua 1 chiếc quần lớn hơn.” Tại sao tôi thích đoạn phim này ư? Tôi là đứa đã sống 26 năm cuộc đời mà chưa một giây phút nào khi đưa thức ăn lên miệng mà tôi không sợ mình béo. Tôi bị ám ảnh bởi mỡ và cân nặng, tôi luôn ghen tị với những cô gái mình hạc sương mai và thấy tội lỗi khi vào KFC gọi cánh gà và bánh Hamburger.  Khi xem đoạn đó tôi tự hỏi tạo sao mình phải sống như vậy? Người ta nói vấn đề là việc tôi không chịu vận động chứ đâu ở việc tôi suốt ngày lo lắng về chuyện ăn nhiều hay ít. Còn nữa, tôi mua váy mới chỉ khi có dịp cần chưng diện.  Giờ thì tôi sẽ làm mọi thứ để mình hành phúc, để thấy tự tin, thấy mình đẹp cho riêng mình thôi, chẳng cần phải chưng diện vì ai.

121024084109-julia-eat-pray-love-2010-horizontal-large-gallery

“Ruin is a gift. Ruin is the road to transformation.”

Sự tan vỡ là một món quà. Sự tan vỡ là con đường dẫn dắt ta thay đổi.

Đoạn cuối phim, khi Liz chào Ketut và nói về sự cân bằng trong cuộc sống, khi cô vẫn chần trừ không dám mở rộng trái tim vì sợ tổn thương. Tôi lại thấy bản thân mình trong câu chuyện của Liz. Tôi quá nhiều việc phải làm, tôi sợ thời gian biểu của mình không đủ để dành thời gian cho ai đó, tôi còn đầy tổn thương sau những lần chia tay trước. Và tôi suy nghĩ về câu nói của Ketut.

To lose balance sometimes for love is part of living a balanced life.

Đôi khi sự mất cân bằng vì tình yêu là một phần trong sự cân bằng của cuộc sống.

eat_pray_love43

Bộ phim này còn đầy đoạn hay nữa. Tôi nghĩ nó sẽ do cảm nhận của mỗi người. Và tất nhiên, tác giả cũng chẳng khuyến khích các cô gái bỏ gia đình để đi tìm tự do, chỉ là nếu không thấy mình hạnh phúc, bạn cần phải thay đổi, và biết đâu đó ở một nơi nào đó, có ai đó đang đợi mình.

19472718.jpg-r_1280_720-f_jpg-q_x-xxyxx

Tình yêu không phải là phạm trù trói buộc giữa người đàn ông và phụ nữ mà nó sẽ  giúp bạn tiến lên phía trước. Đó là trải nghiệm đáng có và là hành trình để người ta tìm kiếm bản thân mình giữa cuộc sống đầy sắc màu. và điều quan trọng nhất cần nhớ là, phải yêu bản thân mình trước khi yêu ai đó.

Đó là lý do tại sao tôi nói rằng hồi cấp 3 tôi sẽ chẳng thể thấy phim này hay và cảm nhận sẽ thay đổi sau mỗi trải nghiệm.

We don’t realize that, somewhere within us all, there does exist a supreme self who is eternally at peace

Chúng ta không nhận ra rằng, ở đâu đó trong tất cả chúng ta đều tồn tại một sự an bình của riêng mình.

Ngày 16/5/2018

Những bài review phim khác trên blog của mình. Movie Review