Có một lần cô bạn cùng sở thích đọc sách của tôi hỏi “Có phải tác phẩm Ăn cầu nguyện và yêu – Eat Pray and Love của Elizabeth Gilbert là bản tuyên ngôn của phụ nữ thế kỷ 21?”. Khi ấy tôi chưa đọc cũng như chưa xem bộ phim này, mà chỉ thấy cuốn truyện rất nhiều lần trong hiệu sách. Bìa sách cũng không ấn tương lắm. Cho đến khi tôi xem bộ phim do Julia Robert thủ vai chính, tôi mới trầm trồ, phim hay và ý nghĩa thật để tôi vội vã thảo ra những điều tôi ấn tượng nhất về bộ phim qua bài viết “Đôi dòng sau khi xem bộ phim Ăn cầu nguyện và yêu – Eat Pray and love”.

Hôm nay tôi xem lại như một món quà dành cho tuổi mới. Hóa ra có những điều tôi chỉ có thể nhận ra, thấu hiểu và thấm thía khi đã thực sự trải qua. Bạn tôi nói, đó chính là sự giác ngộ tâm linh. Nghe có vẻ huyền bí và ly kỳ nhỉ? Nhưng nói một cách đời thường và giản dị nhất, đó là hành trình đi tìm lại bản ngã, đi về đứa sẽ bên trong, những điều thực sự khiến ta hạnh phúc và cảm giác được chữa lành sau những tổn thương trong cuộc sống bộn bè mà ta vô tình bỏ qua. Phim rất hay với một cái kết đẹp hoàn hảo, nhưng không hiểu sao, nghe từng lời thoại trong đó, rất nhiều cảnh khiến tôi khóc. Không biết khóc vì buồn hay vui vì cuối cùng tôi đã hiểu điều khó hiểu nhất trong cuộc sống.

Giờ hãy xem lại bộ phim này cùng tôi nhé.

Lưu ý: những điều dưới đây sẽ spoil rất chi tiết, nếu bạn chưa xem phim, hay xem phim trước khi quay lại đọc bài viết này nhé. Một gợi ý nữa, mình viết bài khi nghe bản nhạc của Beige Mellow. Mình nghĩ sẽ rất hợp để tâm trạng đấy. Bạn cũng có thể vừa bật bản nhạc lên vừa đọc tiếp nhé.

Soundtrack của phim Eat Pray and Love – Ăn, cầu nguyện và yêu

Câu chuyện của Elizabeth Gilbert

Trong cuốn sách “Điều kỳ diệu lớn” của mình, tác giả Elizabeth Gilbert nói rằng sau khi cuốn sách Eat Pray and Love được xuất bản và trở nên nổi tiếng, có rất nhiều độc giả viết thư cho Elizabeth Gilbert và nói rằng đó thực sự là chuyến đi mà họ đã từng nghĩ đến hay mong muốn được thực hiện. Eat Pray and Love dựa trên câu chuyện có thật của cuộc đời cô. Bỏ lại tất cả để đi tìm lại chính mình là một sự dũng cảm không phải ai cũng có thể làm. Điều đó thể hiện rất rõ trong cảnh phim tại sân bay, khi cô bạn thân Tara ôm chào tạm biệt Liz. Tara là người gợi nhắc Liz về giấc mơ của mình khi cho cô xem chiếc hộp cô cất giữ trong gầm giường và sợ hãi người nào đó khi biết đến sẽ chê cười vì nó quá trẻ con. Liz thú nhận cũng có một chiếc hộp cắt đầy những tầm poster tạp chí du lịch. Tara là người ngăn cản Liz khi Liz muốn thực hiện chuyến đi và cũng là người nói với Liz rằng:

“ Tôi yêu công việc của mình, tôi yêu chồng và con mình. Nhưng tôi ước mình có thể đi như cô, Liz”

Bạn có bao giờ tự hỏi chính mình “Sẽ thế nào nếu như bạn không bị ràng buộc, và không sợ hãi?” Bạn có dũng cảm để làm điều mình muốn?

Một cuộc hôn nhân không có lỗi

Dù chỉ xuất hiện một vài phút, nhưng Stephen, nhân vật chồng của Liz là nhân vật mình cảm thấy đáng thương nhất trong toàn bộ câu chuyện.

Stephen yêu vợ mình, anh cố gắng để có một gia đình hoàn hảo. Yêu nhau 8 năm, hai vợ chồng vừa mua được một ngôi nhà mơ ước. Tuy vậy, việc thiếu đi những sẻ chia, và lắng nghe dẫn đến những đất gãy vô hình. Họ có những lý tưởng riêng và những kỳ vọng khác nhau vào người kia. Steven luôn muốn một người phụ nữ của gia đình còn Liz mong muốn tự do, sự nghiệp và những chuyến đi. Liz cũng mong Stephen là một phần của sự tận hưởng tự do đó. Liz từng dốc hết sức để trở thành bà nội trợ hoàn hảo, nhưng cô ấy thất bại. Cô ấy có thể cố gắng, nhưng cô ấy không thể đánh lừa lòng mình. Chính bởi thế mà bỗng một buổi sáng Liz thức dậy và không thấy mình còn những đam mê, lý tưởng, niềm tin và động lực. Stephen không muốn đi cùng Liz trong chuyến du lịch mà cô rất hứng thú, còn Liz không muốn một cuộc hôn nhân thế này.

Có thể bạn sẽ thấy Stephen vô tâm, chỉ biết nghĩ đến sự nghiệp và muốn vợ ở nhà nội trợ trông con. Nhưng chính anh là người níu giữ, giữa sự nghiệp, cuộc sống mà anh mơ ước và Liz, không ngần ngại, anh chọn Liz và chỉ cần Liz ở lại. Hình ảnh người đàn ông lau nước mắt khi trái tim tan vỡ và không còn ách nào hòa giải cho cuộc hôn nhân mà anh đã trân trọng, khiến Liz thấy có lỗi với anh.

Cuộc hôn nhân này không có lỗi, chia tay chỉ vì họ không dành cho nhau.

EAT PRAY LOVE

Một cuộc tình không cần phải chịu đựng

 Sau khi chia tay Stephen, Liz đến với chàng diễn viên David. Câu chuyện tình của họ diễn ra trong khung hình ảm đạm của căn nhà của David. David trẻ trung, đẹp trai, yêu cuồng nhiệt với ước mơ được đến Ấn Độ.  Chính cái khung hình ảm đạm, tối tăm khiến mình cảm nhận một sự chịu đựng, tạm bợ mà Liz đang dựa vào. Họ cãi nhau, David không phải một người đàn ông dịu dàng, biết an ủi. Liệu họ có thể ở bên nhau một cách khổ sở chỉ vì sợ đau khổ khi không có nhau? Liệu có nên chấp nhận hiện tại tối tăm vì sợ sự thay đổi? Sự chịu đựng đó sẽ làm đau khổ và tàn phá cả hai, điêu tàn là con đường dẫn đến biến đổi.

David là người đàn ông tốt, một con người sùng đạo không thể là một kẻ đáng trách. Cuộc tình với David dù chóng vánh nhưng David đã giúp cô biết đến thiền và một xử sở kỳ diệu ở Ấn Độ, giúp cô tìm thấy con đường chữa lành cho riêng mình.

Ở lại và ý nghĩa của ra đi

David cùng Liz đợi xe ra sân bay trước cửa nhà và anh nói “Em là người hùng của anh”. Câu nói ấy cũng thể hiện ước mơ mà anh luôn ấp ủ, nhưng chưa bao giờ dám thực hiện. Nhưng ở trong suy nghĩ của Liz, người hùng của David cũng có sự mung lung. Cô không biết, liệu mình có trở về New York sau một tuần, liệu sự bỏ lại có đáng, và liệu một năm ấy cô có tìm thấy gì hay không? Liệu đi là đi tìm  lại ý nghĩa cuộc sống, hay đơn giản chỉ là sự trốn tránh, chịu đựng nhưng với dưới một hình thức khác. Cô không biết.

Trong cuộc sống ngày nay, du lịch được nhắc đến như một thú vui, một lối sống cực fancy, được ghi lại bằng những bức ảnh được đầu tư và chỉnh sửa kỹ lưỡng trên Instagram. Nhưng cái cuối cùng người ta đi để làm gì? Câu chuyện của Liz khiến mình nhìn lại ý nghĩa đích thực của việc du lịch, đó là tìm lại đam mê, lý tưởng, niềm tin và động lực, tìm lại chính mình.

Điều duy nhất khó có thẻ tưởng tượng hơn việc ra đi đó là ở lại, điều duy nhất khó có thể xảy ra hơn việc ở lại đó là ra đi”.

“The only thing more unthinkable than leaving was staying; the only thing more impossible than staying was leaving. 

Liz muốn đến một nơi khiến mình kinh ngạc, nơi tìm lại niềm vui với ẩm thực và thế giới thay vì ép mình trong tiêu chuẩn của phụ nữ phải gầy phải đẹp và bắt mình ăn salad cả cuộc đời. Cô ấy đến Ấn Độ để thiền và cầu nguyện sau khi được David truyền cảm hứng, và đi Bali tìm lại niềm tin vào cuộc sống. Hành trình kéo dài một năm, đi mà không hè chắc chắn vào kết quả

Vị ngon của nước Ý

Nước Ý và xe Vespa, cà phê, bánh napoleon, kem gelato, spaghetti, thịt cừu, ngôn ngữ với sự hòa quyện hoàn hảo của những thanh âm.

Nước Ý có một câu chuyện cười cũ rất hay về một người nghèo hàng ngày đến nhà thờ cầu nguyện trước bức tượng một vị thánh vĩ đại rằng: “Thưa Đức Thánh, làm ơn giúp con trúng sổ số đi!”. Cuối cùng bức tượng bực bội và cáu tiết đành phải hồi sinh, nhìn xuống người đang xin xỏ và bảo: “Con trai ta, làm ơn đi mua vé số đi”.

Tất cả chúng ta đều mơ ước và và cầu nguyện, nhưng không phải ai cũng bắt đầu làm điều gì đó để thực hiện hóa ước mơ.

Tìm cho mình một cộng đồng

Ở bất cứ nơi đâu, cô đặt chân đến, Liz đều hòa nhập vào cuộc sống, và mở lòng, kết bạn để tìm cho mình những tâm hồn đồng điệu. Tại Ý, Liz gặp cô gái người thụy điển Sofie. Sofie cũng đã bỏ lại cuộc sống của mình trong 4 tháng vì mục đích đơn giản là học tiếng Ý ở Rome. Sau đó, Liz gặp vợ chồng Maria và Giulio, chàng gia sư tiếng ý Luca Spaghetti.

Dù ở chính nước Ý xinh đẹp, lãng mạn này, Liz cũng cảm thấy cô đơn, nhưng cô vẫn cảm giác sợ hãi nếu rơi vào một mối tình chóng vánh. Cô thoải mái tận hưởng nước Ý theo cách của người Ý, nói tiếng Ý cả những câu chửi thề bằng tay, xem bóng đá và cùng những người bạn tận hưởng cuộc sống như một gia đình.

photo-3-1524975967583734493087

Không cần phải thấy tội lỗi khi cho phép mình tận hưởng cuộc sống này

Nước Ý như đánh thức cả vị giác. Cảnh phim Liz ăn đĩa Spagheti size to trong bản nhà Opera có gì đó hài hước, như một sự giải phóng, ăn mà không thấy sợ hãi hay tội lỗi. Giờ tôi không phải làm tội vị giác của mình khi phải ăn salad nữa, tôi để mình thưởng thức vị ngon và béo ngậy của loại pho mai từ thiên đường này. Và đó là hạnh phúc.

Ăn cũng là một cách yêu thương bản thân, và tận hưởng cuộc sống này. Tại sao chỉ vì chạy theo những hình mẫu không thuộc về mình mà quá bắt ép bản thân trong việc ăn uống. Cảnh trong tiệm Pizza nổi tiếng ở Naples, khi Sofie lo lắng về những ngấn mỡ bụng và đã tăng 4 kg, Liz không ngần ngại bày tỏ sự tự do của mình:

“Tôi phát mệt vì phải nói không trước những món ăn ngon, rồi sáng hôm sau thức dậy, nhớ lại từng thứ tôi ăn ngày hôm trước, đếm từng calo tôi nạp vào để biết phải vừa tắm vừa căm ghét mình cơ não. Tôi không muốn béo phì. Tôi chỉ không thấy tội lỗi nữa. Tôi sẽ ăn hết cái Pizza này, và ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau đi mua quần jean cỡ to hơn”

Và đó là cách giải quyết đơn giản, thoải mái nhất, xứng đáng với hạnh phúc mà những cô gái nên được nhận.

Dolce far niente – The Sweetness of doing nothing – Vị ngọt ngào của sự nhàn rỗi

Liz là một cô gái Mỹ. Một quan điểm được thể hiện khá nhiều lần trong phim ảnh, sự khác nhau giữa người Mỹ và người Châu Âu (Pháp, Ý) như mình cũng từng thấy trong bộ phim “Midnight in Paris” hay “Emily in Paris”, đó là người Mỹ sống để làm việc (Live to work). Họ không biết tận hưởng cuộc sống, làm việc quá nhiều, kiệt sức và burn-out, và rồi về nhà ngồi trước TV như cách giải trí duy nhất.

Những người bạn Ý, cho Liz hiểu, đôi khi ta nên dành cho mình những khoảng thời gian riêng, mua một bộ quần áo thật đẹp dành cho mình mà chẳng cần phải đợi một địp dặc biệt, mặc bộ quần váy quyển rũ nhất không phải để cho ai ngắm mà chỉ để mình thấy thoải mái và hạnh phúc; nấu một bữa ăn ngon và thưởng thức nó dù chỉ ở một mình. Đó gọi là yêu thương bản thân.

Phụ nữ cần nhiều can đảm đẻ cảm thấy mình cũng có quyền được lựa chọn điều mình muốn.

Những ngày cuối cùng ở nước Ý, Liz tham dự tiệc Thanks Giving ở nhà mẹ của Lucca cùng những người bạn. Một bữa tiệc của sự kết nối về tâm hồn khi không còn khoảng cách giữa xuất thân và ngôn ngữ. Đây là cảnh phim mình rất thích. À thực ra cả bộ phim mình đều thực và mình ngặm nhấm từng lời thoại. Phân đoạn này gợi một cảm giác bình yên, sự quây quần, đoàn tụ.

Trong đó, mẹ của Lucca đã nghĩ Liz có vấn đề gì, sao mà không lấy chồng. Định kiến về người phụ nữ phải cần một người đàn ông, phải có gia đình, phải ở trong căn bếp, hay thậm chí họ bị chỉ trích sau khi ly hôn được nhắc lại nhiều lần trong phim, ngay cả khi Liz ở Mỹ, Ấn Độ và Bali. Ở đâu, phụ nữ cũng bị rằng buộc bởi những chuẩn mực xã hội và bởi những suy nghĩ của chính mình. Bởi thế, mà họ cần nhiều can đảm dể được làm chính mình, để luôn luôn sẵn sàng trước những làn sóng bất tận của sự biển đổi.

Lòng biết ơn

Bữa tiệc Thanhs Giving cũng là dịp để mọi người thể hiện lòng biết ơn. Nếu bạn từng đọc cuôn sách “The Magic – Điều kỳ diệu” của Dhonda Byrne, bạn sẽ biết đến sức mạnh kỳ diệu của lòng biết ơn. Xuyên xuốt câu chuyện hành trình của Liz cũng là khi Liz hiểu về luật hấp dẫn.

Theo truyền thống của người Mỹ, mọi người sẽ cùng nắm tay nhau và thể hiện lòng biết ơn. Họ mở lòng, đối mặt với những xúc cảm cảm buồn cả vui, và cởi mở để giải bày điều khiến họ thêm yêu cuộc sống này: tình yêu, tình bạn, sự đủ đầy, nỗi sợ.

Liz ngập ngừng khi đến lượt mình, nhưng trong sâu thẳm, cô biết ơn vì hành trình thú vị, niềm vui được tìm lại sau chuỗi ngày mệt mõi, và cảm giác “belonging” mà Liz đã không thể có được trong cuộc hôn nhân của mình. Chỉ vài tháng trước, cô ấy đã bị cuốn vào vòng xoáy của sự tuyệt vọng, cô ấy sẽ không thể tận hưởng một buổi tối tuyệt vời như vậy. Cô biết ơn cách những người bạn đã thay đổi cô, cảm thấy may mắn khi có những người bạn bên mình, thế đã là đủ để định nghĩa từ “hạnh phúc”.

Ấn Độ – vùng đất vừa ồn ào  vừa tĩnh lăng

Tạm biệt Nướ ý bình yên là một Ấn Độ với sự hỗ loạn. Không còn những bản Opera hay những bản nhạc không lời nhẹ nhàng. Liz tìm đến với tu viện học thiền, nơi mà David đã giới thiệu cho cô. Ở đây Liz làm bạn với một người đàn ông người Mỹ ban đầu khá khó chịu, tên ra Richard. Và một hành trình chữa lành khác lại bắt đầu.

Impressions of India – 3

Học về sự tĩnh lặng và thiền

Ở Ấn Độ, Liz bắt đầu làm những công việc chân tay như lau dọn thánh đường, ăn những món ăn giản dị trong nhà bếp tập thể và tập thiền. Ban đầu cô “vật lộn” với những buổi đọc kinh khi cô không biết tiếng Phạn, cô không thể ngồi yên dù chỉ 1 phút mà không suy nghĩ.

Đến Ấn Độ để cầu nguyện. Phim không tập trung vào một một tôn giáo nào, niềm tin được nhắc đến ở đây đơn giản là “Thượng đế”. Cũng như giống cách cậu bé Pi trong Life of Pi của tác gỉa Yann Martel:

“Thượng đế không phải một thuyết giáo xa xôi nào, mà chính là ở cảm nhận của mỗi người. Thượng đế cư ngụ trong chính trái tim ta. Hay nói cách khác, tin vào thượng đế cũng là tin vào chính mình”.

Life of Pi

Hay giống như quan điểm của tác giả Nguyên Phong trong cuốn “Muôn kiếp nhân sinh”, Chúa ngự trị trong chính mỗi con người. Liz học được bài học này nhờ Richard. Cầu nguyện là tìm kiếm sự bình yên nội tại, kết nối với con người bên trong chứ không phải trang trí cho phòng thiền. Tìm về sự bình yên, tĩnh lẵng là điều mà dường như Liz đã bỏ quên trong thế giới xô bồ, náo nhiệt, tất bật của những danh vọng. Khi đã học được bài học đó, khi đã bắt đầu tin, Liz mỉm cười, bình an khi thấy điều kỳ diệu ở ngay trước mắt mình. Cuối cùng, cô đã có thể trò chuyện với “Thượng đế”.

Chọn suy nghĩ như chọn một bộ quần áo mặc hàng ngày

Mỗi người chúng ta đều muốn kiểm soát, kiểm soát những việc mình làm, kiểm soát người khác, và bực mình khi không thể kiểm soát được những việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Liz đã cố gắng kiểm soát cả quá khứ, cả tương lai, điều khiến cô chật vật và đấu tranh suốt thời gian dài và bực bội khi công không thể làm gì để thay đổi. Rồi công bắt đầu nhận ra cuộc sống không phải một trò chơi rượt đuổi, cô ngồi xuống, kiên nhẫn, tĩnh tâm để mọi thứ diễn ra như nói phải thế. Điều duy nhất chúng ta nên kiểm soát đó là tâm trí mình, nếu không thì mãi mãi mãi sống trong nỗi bất an.

Học cách tin tưởng vào tương lai

Liz gặp Tulsa, cô bé 16 tuổi, khao khát tự do nhưng theo truyền thống của Ấn Độ, cô bé sắp bị  bố mẹ gả cho một chàng trai xa lạ. Hình ảnh của Tulsa lại một lần đề cập đến số phận của người phụ nữ trong xã hội, không có quyền định đoạt cuộc sống của mình. Ánh mắt sợ hãi của Tulsa trong ngày cưới phù hoa, náo nhiệt khiến Liz nhớ lại đám cưới của mình, như một sự chấp nhận mọi thứ mà cuộc sống mang đến dù cô không hài lòng.

Trong đám cưới của Liz, DJ đã bật một bản nhạc sôi động thay vì một bản nhạc lãng mạn như mong đợi của vợ chồng cô. Nhưng thay vì nói với DJ đổi nhạc, hai vợ chồng đã chấp nhận và học cách “nhạc nào cũng phải nhảy” trong cuộc sống này, một điều mà Liz hối hận mãi cho đến về sau.

Tuy vậy, cuộc đối thoại giữa Liz và Tulsa cho mình cái nhìn lạc quan vào tương lai, rằng chúng ta kiên cường, mạnh mẽ và linh hoạt vậy đấy. Chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc thôi.

“Chị đang tưởng tượng cảnh em và Rijul mỉm cười và nhìn nhau với tình yêu và sự tử tế. Chị thấy hình ảnh đó rất chân thực, và chị thực sự tin tưởng vào điều đó”

Liz
pray

Tha thứ cho chính mình

Trở về tu viện sau đám cưới của Tulsa, Liz vẫn quẩn quanh trong suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình. Đọc được suy nghĩ đó, Richard dẫn cô lên sân thượng dưới tòa tháp. Richard kể về quá khứ, những sai lầm của cuộc đời mình khiến ông gia đình, công việc, thể diện và khiến ông mất đi những điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời của người cha là nhìn con trai mình trưởng thành.

Richard đến nơi này để học cách tha thư cho bản thân, tha thứ cho quá khứ. Đó là kinh nghiệm, một bài học khó khăn mà ông muốn Liz học được. Chấp nhận những khuyết điểm của bản thân, nghĩ về quá khứ nhưng không phải theo cách tự đâm vào vết thương, mà để chữa lành nó. Khi người ta thực sự được chữa lành là khi họ có thể tha thứ cho những sai lầm của quá khứ, trước khi chờ đợi sự tha thứ từ người khác. Không gì là mãi mãi, ngay cả những đau khổ và hối hận. Chúng ta đã biết yêu, và luôn có quyền được yêu, luôn có quyền được giữ lại những ký ức tốt đẹp, và luôn có quyền được hạnh phúc.

Hãy tin vào tình yêu một lần nữa

Nhạc phim dần thay đổi, cuộc sống ở Ấn Đọ dần trở lên bình lặng như chính tâm hồn Liz, không còn xáo trộn, không còn vẩn vơ hay hỗn độn. Cuối cùng Liz cũng dần tìm lại được chính mình mà không có sự ép buộc, gò bó. Cô làm những điều mình muốn mà không ép mình làm theo những điều người khác từng làm. Richard chào tạm biệt cô để trở lại với cuộc sống. Một bài học cuối cùng ông nhắn gửi đến lời bạn của mình:

“Hãy tin vào tình yêu một lần nữa”.

Richard

Câu nói như chạm vào nỗi đau, sự sợ hãi lớn nhất trong lòng cô, điều mà cô thực sự chưa sẵn sàng để đối mặt, điều mà cô tiếp tục phải học ở vùng đất cuối cùng trong hành trình thiên liêng này – Bali.

Bali, Indonesia – cho mình được yêu

Khung cảnh Bali với những cánh đồng lúa hiện lên hiền hòa. Khác với cảnh đầu phim, Liz đạp xe một cách từ tốn với nụ cười trên môi không còn lo âu, không vội vã, nghi ngờ và lo lắng. Liz tìm đến nhà Ketut như lời tiên tri ông đã dành cho cô.  Ketut là một thầy lang (thầy bói) hài hước và luôn lạc quan. Ông nói về lễ hỏa táng khi mình chết đi như một lễ hội văn hóa sôi động và là người chỉ dẫn cho Liz trong hành trình chữa lành.

EJLKK57FNJF43IW7JF5KBMF7CY

Hạnh phúc là biết cho đi

Bên cạnh hành trình chữa lành cho chính bản thân mình, Liz còn chữa lành cho những người cô gặp. Cô giúp Ketut làm một quyển sổ cứng cáp ghi những lời cầu nguyện . Đặc biệt hơn, nhân dịp sinh nhật của mình, thay vì một bữa tiệc xa hoa với những món quà từ bạn bè, cô tạo ra một cuộc quyên góp để tặng cho mẹ con Wayan, người mẹ đơn thân cô gặp ở Bali một ngôi nhà có nền đá hoa xanh, để Wayan có thể mở hiệu thuộc và cô bé Tutti được sống với mẹ và được đi học. Tutti trong tiếng Ý có nghĩa là “tất cả mọi người” và để tạo điều kỳ diệu này, cô ấy cần mọi người cùng chung tay.

Dám yêu và được yêu

Bali là một thành phố du lịch, nghỉ dưỡng, nơi bạn nên có một cuộc tình. Tại đây, Liz đã không còn vật lộn với cuộc sống, cô bình tĩnh, và mãn nguyện. Cô đắm chìm trong tình yêu với Felipe, người đàn ông người Brazil ấm áp, tình cảm, biết chăm sóc cho người khác. Cô lại yêu cuồng nhiệt như tuổi 15. Nhưng chính tình yêu đó khiến cô sợ hãi, sợ đánh mất bản thân mình, sợ lại tổn thương một lần nữa,  sợ phải yêu lại một người.

Đây là mâu thuẫn, nút thắt cao trào nhất Liz phải đối mặt trong suốt bộ phim. Sự cân bằng mà cô tìm kiếm suốt một năm qua ở Ý và ở Ấn Độ, rốt cuộc là gì? Đó có phải là phải ngồi thiền mỗi ngày 20 phút, phải gặp thầy lang hàng ngày, và phải chạy trốn trước tình yêu, chạy trốn những điều tuyệt vời mà cô đáng được nhận.

“Sự cân bằng là không để ai yêu em ít hơn em yêu chính bản thân mình”

Felipe

Và khi phải đối mặt với câu trả lời ấy khiến Liz rồi trí, mất bình tĩnh.

Khi chuẩn bị quay lại New York, Liz đã học được về niềm vui, về nụ cười bằng cả trái tim và lá gan, về sự kết nối với Thượng Đế. Còn bài học cuối cùng mà Ketut dành cho cô để cô có thể kết thúc cuộc hành trình này một cách trọn vẹn

“Đôi khi mất thăng bằng về tình yêu là một phần của việc sống một cuộc sống cân bằng”.

Ketut

Chúng ta luôn xứng đang được yêu thương. Hết mình sống. Hết mình yêu.

Định nghĩa cho chính mình

Trong một bữa ăn Liz cùng những người bạn ở Ý tìm một từ để miêu tả cho những thành phố.

Mỗi thành phố có một từ riêng:

London – Ngột ngạt

Stockholm- Tuân thủ

New York – Tham vọng

Rome – Sex

Nhưng Liz chưa thể tìm ra một từ cho chính bản thân mình. Một người phụ nữ. Một người vợ. Một tác giả. Một nhà báo. Tất cả đều không phải. Suốt cuộc đời này, người ta luôn mải miết đi tìm kiếm câu hỏi “Tôi là ai?”.

Cuối cùng, với 3 mảnh ghép Ăn – Cầu nguyên – Yêu, Liz đã tìm ra từ đó, một sự kết hợp cũng những âm thanh hoàn hảo:

Attraversiamo – Let cross over

Elizabeth Gilbert nói rằng: “Vượt qua là cách tao nhã nhất mà tôi biết, để nhắc nhở bản thân rằng hãy để nó qua đi, gác lại tất cả sau lưng, đối mặt với tương lai chứ không phải ở trong quá khứ, để đứng lên và thử lại”.

Và đó là lựa chọn của Liz, hướng về tương lai, tiếp tục yêu, tiếp tục một hành trình mới.

eat pray and love

Lời kết

Phim có một kết thúc hoàn hảo. Nếu như ngay đàu phim, tất cả các nhân vật đều có một sự tổn thương, những cảnh quay tại New York ngột ngạt, u buồn, trong những căn phòng tối tăm thì đến cuối, bao trùm lên tất cả là ánh sáng vàng rực rỡ của giấc mơ, của nụ cười và của sự chữa lành. Cùng với Liz, cả Stephen, David, và những người bạn của Liz đều tìm được hạnh phúc và nụ cười không chút âu lo cho riêng mình. Đừng nhìn thế giới bằng lý trí mà hãy nhìn bằng trái tim, bạn sẽ đến gần hơn với Thượng đế

Tóm lại, Eat Pray and Love là bộ phim healing đầy nhân văn, phù hơp với phụ nữ. So với truyện, phim đã bỏ bớt đi một vào yếu tô mang tính “sự thật đau buồn” mà chỉ giữ lại những điều mang đến thông điệp tích cực. Diễn xuất của Julia Robert thì xuất sắc.  Tất nhiên là không ai khuyên phụ nữ bỏ chồng để đi du lịch cả, nhưng dù bạn là ai, ở đâu, làm gì, bạn luôn xứng đáng với những điều tốt đẹp.

“Đến cuối cùng thì tôi cũng tin vào cái gọi là nguyên tắc Vật lý”. Đó là một lực trong tự nhiên tự nhiên bị chi phối bởi luật hấp dẫn. Nguyên tắc vật lý tìm kiếm đại loại thế này: Nếu bạn đủ can đảm bỏ lại mọi thứ quen thuộc và dễ chịu, bất cứ thứ gì từ nhà cửa đến những oán giận, cay đắng lâu ngày và bước vào hành trình đi tìm sự thật, dù là bên ngoài hay bên trong, và nếu bạn thực sự sẵn sàng xem mọi thứ xảy đến với bạn trên hành trình ấy là một gợi ý, chấp nhận mỗi người bạn gặp trên đường là một người thầy, và trên hết nếu bạn sẵn sàng đối mặt và tha thứ cho những sự thật khó chấp nhận về bản thân, thì bạn sẽ luôn thấy được sự thật. Với những trải nghiệm của mình, tôi không thể không tin.”

“In the end, I’ve come to believe in something I call the ‘physics of the quest’, a force in nature governed by the laws of gravity. The rules of quest physics go something like this: If you’re brave enough to leave behind everything familiar and comforting and set out on a truth-seeking journey either internally or externally, and if you are truly willing to regard everything that happens to you on that journey as a clue and if you accept everyone you meet along the way as a teacher and if you are prepared most of all to face and forgive some of the most difficult realities about yourself, then the truth will not be withheld from you.”

Cám ơn bạn đã đọc một bài cảm nhận siêu dài, cực spoiler này. Hãy cho mình biết cảm nhận của bạn sau khi xem Eat Pray and Love nhé.

Subcribe để không bỏ lỡ bài viết mới trên Blog

[jetpack_subscription_form show_subscribers_total=”false” button_on_newline=”false” custom_font_size=”16px” custom_border_radius=”0″ custom_border_weight=”1″ custom_padding=”15″ custom_spacing=”10″ submit_button_classes=”” email_field_classes=”” show_only_email_and_button=”true”]

Những bài Review phim khác của mình: Movie Review

Những cuốn sách mà mình nhắc đến trong bài viết

Tham khảo

Nguồn ảnh: internet